"Trí nhớ của anh rất tốt."
Lâm Dật cười nói: "Nhưng anh gọi tôi làm gì?"
Biết được thân phận của Lâm Dật, còn không chờ Lý Thần Tinh nói cái gì, người đại diện của anh ta Tony dẫn đầu làm khó dễ.
"Anh làm sao có thể, chuyện lần trước, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đây, anh lại còn chạy đến chỗ này."
Đối với Lâm Dật, sự oán hận của Tony đối với anh cũng không chỉ là do một cú điện thoại kia.
Lý Thần Tinh bởi vì không hợp tác được với Đấu Ngư, liền quay đầu cùng Khoái Thủ ký thỏa thuận.
Nhưng trong sự kiện truyền hình trực tiếp đó, thành tích của bọn họ cũng không có mấy khả quan.
Điều này làm cho một nhóm người của Weibo bắt được góc độ công kích, dùng lượng truy cập và danh tiếng không đủ để công kích Lý Thần Tinh.
Phải mất rất nhiều tiền để giải quyết sự việc sau đó.
Mặc dù đã qua một thời gian rồi, nhưng lửa giận trong lòng anh ta cũng không hề tiêu tan, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội mà thôi.
"Chỉ với cái bộ dạng này của anh, vẫn còn muốn tìm tôi tính sổ?" Lâm Dật cười nói.
"Anh anh anh, anh đang nói chuyện với ai đấy! Thật là thô lỗ!"
Tony chống một tay vào eo, một tay chỉ vào Lâm Dật nói.
"Tony tiên sinh, có lời gì chúng ta từ từ nói, không cần thiết kích động như vậy."
Nhan Từ bị dọa phát sợ, Lâm Dật là cao thủ bất chấp tất cả.
Với năng lực của anh, một tát này vỗ xuống ít nhất có thể khiến anh ta mất nửa cái mạng.
"Đạo diễn Nhan cô yên tâm, tôi sẽ không quá đáng, chính là muốn cho anh một chút giáo huấn, khiến anh ta phải ghi nhớ thật lâu."
Nhan Từ: ???
Chỉ với tư thế bất nam bất nữ của anh, ngay cả tôi cũng đánh không lại, còn muốn giáo huấn Lâm Dật?
Minh tinh lưu lượng bành trướng một chút vậy thì thôi đi, làm sao ngay cả những người đại diện này cũng bắt đầu bành trướng rồi?
"Tony tiên sinh, cậu ấy là người tiểu Nhan tìm tới, cho nhau chút thể diện, việc này coi như thôi đi." Ngô Văn Thụ nói.
"Hóa ra là người đạo diễn Nhan mang tới." Tony lẩm bẩm một câu, "Vậy coi như tôi nể mặt đạo diễn Nhan, không truy cứu trách nhiệm của anh ta nữa."
Nhan Từ đỡ cái trán, đã bất đắc dĩ đến không biết nói cái gì cho phải.
Tony nhìn Nhan Từ, âm dương quái khí nói:
"Đạo diễn Nhan, tôi hi vọng cô tốt nhất quản giáo bạn của mình một chút, để anh ta nói chuyện chú ý đúng mực một chút. Đừng cho là mình có một số người hâm mộ trên mạng, là có thể đứng ở trước mặt chúng tôi chỉ chỏ. Lưu lượng truy cập của anh ta, cùng với Thần Tinh nhà chúng tôi hoàn toàn không phải một cấp bậc. Chuyện lần này, tôi có thể không truy cứu, nhưng nếu như lại có lần sau nữa, tôi có thể nợ cũ nợ mới đều tính hết một lượt."
Nhan Từ: ...
Lâm Dật rõ ràng không muốn để ý đám người các anh, các anh lại còn tới cửa tặng đầu người?
Thật sự coi anh là người tốt tính?
"Này, anh không cần phải nể mặt cô ấy, có chuyện gì chúng ta hiện tại giải quyết là được." Lâm Dật nói.
Đối mặt với Lâm Dật, Tony ngược lại là một chút cũng không giả.
"Tôi cho anh biết, tôi là vì nể mặt Ngô đài trưởng cùng với đạo diễn Nhan, mới không muốn phản ứng anh, anh đừng cho thể diện mà không cần ..."
Lâm Dật giơ tay tát một cái, trực tiếp tát trên mặt Tony.
"Uy hiếp nửa ngày cũng không dám động thủ, nhìn thấy anh như vậy thật là phiền mà."
Tony bị một cái tát đánh té xuống đất, cảnh tượng này khiến mọi người trong phòng sửng sốt.
Bọn họ ai cũng không nghĩ tới, người đàn ông nhìn như hào hoa phong nhã này lại thật dám động thủ, lẽ nào anh ta muốn bị hủy tư cách dự thi sao?
"Anh, anh dám đánh tôi?"
Tony bụm mặt, nước mắt đều rớt xuống.
Lâm Dật cố nén ý cười, một người ba bốn mươi tuổi rồi, con mẹ nó anh khóc cái quái gì chứ?
Làm như lão tử là người dễ bị bắt nạt như vậy sao.
"Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì đây! Mau ra tay đánh anh ta cho tôi!"
Hai vệ sĩ phía sau lưng Lý Thần Tinh, không nói hai lời xông về hướng Lâm Dật.
Trong đó một cái bảo tiêu ra quyền, hướng về trước mặt Lâm Dật đánh tới.
Lâm Dật xoay người sang một bên, tránh được đòn tấn công của vệ sĩ, sau đó cầm lấy tóc của anh ta, trực tiếp đè xuống trên bàn hội nghị.
Cùng lúc đó, một tên vệ sĩ khác cũng vọt lên, nhưng anh ta vẫn không có may mắn như thế, kết quả ăn một cước của Lâm Dật, bay ra ngoài đến mấy mét, đụng vào tường.
Nữ minh tinh ngồi bên cạnh Lâm Dật, trừng hai mắt nhếch miệng há hốc.
Anh ta có phải là hoạt náo viên không? Đánh nhau rõ ràng lợi hại như vậy?
"Lâm Dật, anh quá đáng rồi đấy, anh có biết anh đang làm gì hay không!" Ngô Văn Thụ tức giận vỗ bàn một cái.
Lâm Dật nhíu mày liếc mắt nhìn Ngô Văn Thụ.
"Biết, lẽ nào mắt của ông không nhìn được, không nhìn thấy tôi đang làm gì à?"
"Anh vậy mà dám động tay đánh người! Tôi hiện tại liền hủy tư cách dự thi của anh!"
Nhan Từ tê liệt trên ghế ngồi, không ngừng xoa huyệt thái dương, đã không muốn lên tiếng nữa.
"Ông chắc chắn không cho tôi tham gia ghi hình?"
"Tôi chắc chắn, tôi dùng thân phận đài trưởng tước tư cách tham gia ghi hình của anh!"
"Được thôi." Lâm Dật cười nói:
"Đến lúc đó ông cũng đừng có mà van cầu tôi."
"Anh tính là cái dạng gì, cùng lắm xem như là người nổi tiếng trên mạng, vẫn đúng là coi trọng bản thân quá rồi sao? "
Đến lúc này, Ngô Văn Thụ cũng không đoái hoài tới mặt mũi của Nhan Từ nữa, lớn tiếng khiển trách, bằng không tiền boa liền không cầm được.
"Vậy chúng ta chờ xem."
Lâm Dật cười ha hả ra cửa, không có chút nào tức giận.
Ngồi ở bên cạnh Lâm Dật, nữ minh tinh vóc người cao gầy nữ kia, nhìn bóng lưng của anh đến xuất thần, có chút không đoán được người này đang nghĩ gì.
Dựa theo quy định của chương trình, không được phép đánh nhau ở trên thuyền.
Tại sao anh ta lại dám làm như vậy?
Lẽ nào anh ta không cần chương trình này để nâng cao danh tiếng của mình sao?
Cần gì nhất thời kích động làm chuyện như vậy chứ?
Phụ nữ đều là như thế.
Người trước mắt là Lâm Dật, cô liền cảm thấy đáng tiếc, nếu như đổi lại một người xấu xí một chút, cô có thể sẽ cảm thấy có tội thì phải chịu.
"Tony tiên sinh, thực sự xin lỗi, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy."
Ngô Văn Thụ áy náy nói.
"Tôi hi vọng Ngô đài trưởng, có thể đem anh ta lập tức đuổi xuống thuyền, tôi một phút cũng không muốn gặp lại anh ta!"
"Điều này có thể hơi khó, dù sao cũng là ở trên biển, nhưng tôi đã hủy bỏ tư cách của anh ta. Hơn nữa sẽ hạn chế hành động của anh ta, sẽ không để cho anh ta ở nơi công cộng xuất hiện."
"Vậy thì theo như lời nói của Ngô đài trưởng mà làm."
Nhan Từ lắc đầu một cái, đứng dậy hướng về phòng họp bên ngoài đi.
"Tiểu Nhan cô đi đâu vậy?" Ngô Văn Thụ hỏi.
"Có chút không thoải mái, ra ngoài hóng mát một chút, các anh cứ nói chuyện trước đi."
Nhan Từ rời đi cũng không quay đầu lại, Ngô Văn Thụ cũng không để ý cô nữa.
Chuyện này, cô ở lại chỗ này cũng không thật thích hợp.
Đối với đêm chung kết, đợi một lát nữa nói chuyện xong, lại nói với cô ấy cũng còn kịp.
Khoảng nửa giờ sau, Lý Thần Tinh và những người khác lục tục đi ra ngoài, Ngô Văn Thụ bấm điện thoại gọi cho Nhan Từ, gọi cô đến phòng họp.
"Ngô đài trưởng, anh tìm tôi?" Nhan Từ nhẹ giọng nói, thật giống vừa nãy cái gì cũng chưa hề phát sinh.
"Tôi biết Lâm Dật là bạn của cô, nhưng anh làm ra chuyện như vậy, tôi cũng hết cách rồi. Nhưng nhìn thể diện của cô, việc này tôi liền không tự thân xử lý nữa, tôi hi vọng cô có thể tự xử lý tốt."
"Ngô đài trưởng, lẽ nào anh không phát hiện, chiếc thuyền này có điểm không đúng sao?"
"Không đúng? Là lạ ở chỗ nào rồi, tôi cảm thấy tất cả rất bình thường?"
"Thuyền đã đi ngược lại rồi."
------
Dịch: MBMH Translate