"Đi ngược lại?"
Ngô Văn Thụ sửng sốt, vội vàng đứng dậy, nằm nhoài trên cabin nhìn ra bên ngoài.
Nhưng trên biển cả mênh mông, lại thêm vào trời đã tối rồi, căn bản nhìn không rõ phương hướng con thuyền đang đi.
Nhưng lời này từ trong miệng Nhan Từ nói ra, nhất định sẽ không sai rồi.
"Tại sao như vậy? Đang yên đang lành tại sao lại đi ngược lại, ai lớn mật như thế!"
"Lâm Dật." Nhan từ nói: "Anh đem anh ta khai trừ rồi, anh ấy liền ra lệnh Hải Tinh Số 1 đi ngược lại."
"Quả thực là hồ đồ!" Ngô Văn Thụ vỗ bàn một cái, "Chiếc thuyền này là do đài dùng tiền thuê tới, anh ta có tư cách gì ra lệnh đi ngược lại! Thuyền trưởng đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào đều là ăn cơm khô ..."
"Bởi vì chiếc thuyền này là của Lâm Dật."
Tiếng mắng chửi của Ngô Văn Thụ im bặt đi, vẻ mặt cũng trong nháy mắt sửng lại.
"Cô, cô nói cái gì? Chiếc thuyền này là của Lâm Dật?"
"Không sai." Nhan Từ nhún vai một cái nói:
"Anh ấy không chỉ là hoạt náo viên nổi tiếng trên mạng, còn là ông chủ của bến tàu Vọng Giang. Nếu như không phải hai chúng tôi có quen biết, người ta đều sẽ không đồng ý cho thuê thuyền, chi phí tiền xăng một lần đi cũng không đủ đây này."
Ngô Văn Thụ đầu trống rỗng, vẻ mặt của ông ta càng khôi hài.
"Nhưng, nhưng trước đó là ký qua thỏa thuận rồi, nếu như vi phạm hợp động thì phải bồi thường gấp ba!"
"Coi như là gấp ba, cũng chỉ là 900 ngàn mà thôi, anh ấy căn bản không quan tâm đến số tiền này." Nhan Từ nói:
"Hiện tại thuyền đã đi ngược lại rồi, chương trình tạm thời không có cách nào ghi hình được, cho nên ngài phải đứng ra giải thích."
Ngô Văn Thụ trợn tròn mắt, các công việc cho chương trình này cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, hao tốn mấy ngàn vạn.
Thuyền nếu như đi ngược lại, làm lỡ có thể không chỉ là mấy ngày.
Nói không chừng còn phải qua tết âm lịch mới ghi hình được.
Nếu đúng là như vậy, tổn thất mang đến cho nhà đài không thể đếm được.
Ngoài ra, chương trình này, còn có rất nhiều người từ các đài truyền hình khác cũng tham ghi hình.
Nếu như gây ra nhiễu loạn như vậy, đài truyền hình Trung Hải sẽ trở nên nổi tiếng, nói không chắc còn sẽ phải chịu đài phát thanh phê bình.
Mà chức vụ phó đại trưởng của mình, cũng không giữ được.
"Nhan Từ, hai người các cô quan hệ tốt, cô đi nói với cậu ấy, không thể để thuyền đi ngược lại được!"
"Người ta là ông chủ lớn, tôi có thể đem anh ấy kéo đến tham gia chương trình, đã là cho tôi mặt mũi rồi. Chuyện như vậy, tôi không thể nói bất cứ cái gì với anh ấy được nữa."
Đùng!
Ngô Văn Thụ vỗ bàn một cái, "Cô là đạo diễn của chương trình này, chịu trách nhiệm lên kế hoạch tổng thể của tất cả mọi thứ, lẽ nào chút chuyện này, còn muốn tôi dạy cho cô làm sao!"
"Nhưng không phải tôi đem anh ấy đuổi đi."
"Cô có tin hay không tôi trở lại liền sẽ sa thải cô!"
Nhan Từ nhún vai một cái, bỏ lại một câu: "Anh có sa thải tôi hay không, thì việc này tôi cũng không ngăn cản được, nhưng chuyện chương trình không thể bình thường ghi hình được, còn phải nhờ anh đi giải thích một chút."
Nói xong, Nhan Từ vuốt mái tóc, hướng về cửa ra vào đi ra ngoài.
"Cô đừng đi!"
Ngô Văn Thụ lúng túng cũng đuổi theo, hoang mang hoảng loạn nói:
"Lâm Dật ở đâu, tôi đi tìm cậu ta!"
"Tôi cũng không biết anh ấy ở đâu."
"Cô không phải là bạn của anh ta sao, cô gọi điện thoại cho anh ta đi."
"Anh ấy đem tôi chặn lại rồi, không tìm được anh ấy."
"Cô!"
Đối mặt với Ngô Văn Thụ, Nhan Từ một chút cũng không kinh sợ.
Với năng lực của mình, bất luận đi đài truyền hình nào cũng đều có người muốn cướp.
Hơn nữa cho dù anh ta muốn sa thải mình, cũng là chuyện không phải dễ như vậy, Mã đài trưởng phía trên không thể nào đồng ý.
"Cô thực sự là!"
Ngô Văn Thụ tức giận đến toàn thân run rẩy, sau nhiều lần dò hỏi, mới biết Lâm Dật đã trở về phòng.
"Ai u uy, Lâm tiên sinh, ngài làm sao ở đây, tôi đã tìm anh rất lâu rồi." Ngô Văn Thụ cười nói.
"Hả? Tìm tôi làm gì?"
"Chuyện vừa nãy là tôi không đúng, anh tuyệt đối đừng chấp nhặt với tôi. Cho dù tôi làm cho tất cả mọi người rời đi, cũng không có khả năng cho anh đi."
"Chiếc thuyền này là của tôi, ông có tư cách gì để người trên thuyền đều rời đi?"
"Chuyện này..."
Ngô Văn Thụ vẻ mặt lúng túng, nhưng vẫn là cười theo nói:
"Lâm tổng, giữa chúng ta không phải là quan hệ hợp tác sao? Anh không thể đơn phương vi phạm hợp đồng được."
"Tôi chỉ là ngồi thuyền của tôi về nhà, này cùng với vi phạm hợp đồng có quan hệ gì?"
"Lâm tổng, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tôi cũng là cử chỉ vô tâm, tôi thật sự biết sai rồi, cầu ngài đừng chấp nhặt với tôi." Ngô Văn Thụ nói:
"Đợi đến lúc lên đảo được, tôi để tổ tiết mục sắp xếp đồ ăn lót dạ cho anh. Hộ tống anh, tranh thủ lấy được thành tích tốt."
"Này cũng không cần, tôi là người thích dựa vào thực lực để nói chuyện."
Nghe nói như thế, Ngô Văn Thụ thở phào nhẹ nhõm, xem ra vẫn còn có thể cứu vãn được, nếu không anh ta cũng sẽ không nói những lời như vậy.
"Dạ dạ dạ, vậy tôi liền theo trình tự bình thường sắp xếp." Ngô Văn Thụ cúi đầu khom lưng nói.
"Này không còn việc của anh nữa, đừng ở chỗ này chướng mắt tôi, trở về đi."
"Dạ dạ dạ, vậy tôi đi trước, không quấy rầy Lâm tiên sinh nữa."
Lâm Dật gật đầu, xem như là đáp lại.
"Thuyền kia hướng đi ... "
"Đây không phải chuyện anh nên bận tâm."
"Được được được, tôi đi trước." Ngô Văn Thụ nói:
"Sau khi chương trình hoàn thành, tôi khẳng định sắp xếp một bàn ăn bồi tội với Lâm tiên sinh, vậy tôi đi trước đây."
Ngô Văn Thụ cúi đầu khom lưng rời khỏi phòng, cũng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vừa nãy lúc ở trong phòng họp còn không phát hiện, người đàn ông này có khí chất mạnh mẽ như vậy!
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Ngô Văn Thụ cảm thấy mình đúng là có mắt không tròng mà.
Sau khi hít thở sâu, Ngô Văn Thụ chỉnh lý lại một chút y phục trên người, lại khôi phục dáng vẻ bình thường.
"Ngô đài trưởng."
Còn không chờ Ngô Văn Thụ đi đến phòng họp, trùng hợp gặp Tony đang đi về phía mình.
Đối người nam không ra nam nữ không ra nữ này, Ngô Văn Thụ là vừa yêu vừa hận.
Một mặt là cho không ít tiền boa, để cho mình kiếm được ít tiền.
Mặt khác, gia hỏa này đắc tội với Lâm Dật, làm mình cũng nhận lấy liên lụy.
Cho tới lần nữa nhìn thấy anh ta, đầy mặt đều viết hai chữ mâu thuẫn.
"Tony tiên sinh."
Chính là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Ngô Văn Thụ cũng khách khí đáp lại nói.
"Người tên Lâm Dật kia, anh đã xử lý tốt rồi chứ."
"Chuyện này..."
Ngô Văn Thụ dừng một chút, "Tôi vừa nãy suy nghĩ một chút, cho rằng cách làm vừa rồi, có phần không thích hợp."
Tony cười rộ lên, "Chẳng lẽ là định đuổi anh ta trở về trong đêm sao? Tôi cảm thấy cái biện pháp này không tồi, đã sớm nên làm như vậy."
"Không không không, tôi không phải ý này, tôi quyết định để cậu ta tiếp tục tham gia chương trình." Ngô Văn Thụ cười nói:
"Làm người phải có chí lớn, không cần thiết bởi vì chút việc này, liền làm lớn chuyện."
"Hả? Ngô đài trưởng anh có ý gì? Lẽ nào chuyện cứ để như vậy sao."
"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nói chung việc này, cứ như vậy đi qua." Ngô Văn Thụ giả vờ nói:
"Tony tiên sinh, tôi còn có chút những chuyện khác, không thể cùng với anh nói chuyện nữa, có thời gian chúng ta nói sau."
Nhìn bóng lưng Ngô Văn Thụ rời đi, sắc mặt Tony âm trầm.
"Anh ta thật đúng là mưu mô, chỉ là một người nổi tiếng trên mạng có chút người hâm mộ, mà thật sự coi trọng cậu ta sao?"
------
Dịch: MBMH Translate