Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 91 - Chương 89. Tần Thiếu Sẽ Đến Chúc Rượu

Chương 89. Tần Thiếu Sẽ Đến Chúc Rượu
Chương 89. Tần Thiếu Sẽ Đến Chúc Rượu

Mấy người ngồi xuống, Kiều Tử Hào chọn mấy món ăn xếp đầy cả một bàn.

"Anh rể, anh cũng khách khí quá, chọn nhiều thức ăn ngon như vậy. Mấy thứ như thịt bò Nhật, bò bít tết này, em cũng chưa từng được ăn." Cố Tĩnh Võ nói.

"Hôm nay chú dì cùng tới, dù sao cũng phải chọn ít món ngon. Món bình thường ăn cũng không ra hồn."

"Vậy cảm ơn anh rể tiếp đãi."

"Khách khí làm gì. Em đã gọi anh là anh rể rồi, những điều này là anh phải làm." Kiều Tử Hào cười ha hả.

Trong lúc nói chuyện, Kiều Tử Hào liếc Lâm Dật, vẻ mặt khó giấu được sự khinh bỉ.

Ha ha, không nhìn xem cậu là thứ gì, cũng đòi tranh với tôi?

Cậu có cái thực lực đó sao?

"Lâm Dật, anh nếm thử món này xem có hợp khẩu vị không."

Cố Tĩnh Như gắp một miếng thịt bò Nhật vào đĩa của Lâm Dật.

Cố Tĩnh Như có biết thân phận của Lâm Dật.

Trong mắt người bình thường, thịt bò Nhật là đồ đắt tiền, nhưng với thân phận của Lâm Dật, sợ là anh ấy ăn phát chán rồi.

"Anh là người không kén ăn, món gì cũng ăn được."

"Vậy ăn nếm thử món bò bít tết này đi, trông rất tươi." Cố Tĩnh Như nói: "Đúng rồi, phải thêm rau xanh, nếu không dễ bị ngán."

Thấy Cố Tĩnh Thư liên tục gắp đồ ăn cho Lâm Dật, người nhà họ Cố có vẻ thiếu tự nhiên.

Đứa con gái nhà mình đúng là…

Tiểu Kiều còn ngồi ở đây, nhiệt tình với người ngoài như vậy làm gì!

"Tĩnh Như, đừng cố nhét cho bạn con như vậy, để cậu ta tự ăn là được. Con gắp chút thịt cho Tiểu Kiều đi." Mẹ của Cố Tính Như nói.

"Không phải tay anh ta dài lắm sao, tự gắp là được rồi."

"Nói cái gì vậy!" Cố Kiến Quốc không vui nói.

"Chú chú, đừng giận, việc nhỏ thôi." Kiều Tử Hào cười ha ha nói.

"Tử Hào à, Tĩnh Như bị nhà bác chiều hư từ nhỏ rồi. Sau này cháu chỉ bảo cho nó nhiều chút."

"Chú yên tâm, giao Tĩnh Như cho cháu, chắc chắn không sai đâu."

"Xem này, vẫn là Tử Hào biết chuyện." Cố Kiến Quốc tán dương. "Con cái gia đình giàu có đúng khác biệt, dù là tầm mắt hay lề lối đều cao hơn người bình thường chúng ta nhiều."

Lâm Dật khó nén cười. Hành vi này chẳng khác gì bị đội nón xanh lên đầu ngay trước mặt mình. Vậy mà tên kia cũng có thể nhịn được, đều là đàn ông với nhau cả cũng có chút bất ngờ.

"Còn không phải sao! Nếu anh rể không có lề lối và lòng dạ như vậy đã không thể thành bạn tốt của Tần thiếu." Cố Tĩnh Võ nói.

"Lời này nói có lý, sau này con phải học tập cẩn thận."

"Vâng, con chắc chắn học anh rể."

Thấy Lâm Dật và Cố Tĩnh Như đầy cử chỉ thân mật, người nhà họ Cố đều thở dài.

Sớm biết cái thằng này không có mắt nhìn như thế, vừa nãy đã không cho hắn ngồi cùng bàn.

Chỗ cao cấp như thế này, căn bản không phải nơi mà người như hắn tới được.

"Tĩnh Thư tới nơi này làm, ban đầu chú còn có phần lo lắng. Bây giờ có cháu chăm sóc cho nó, chú cũng không cần lo nghĩ nữa." Cố Kiến Quốc nói.

"Ba, ba yên tâm. Với quan hệ giao tiếp của anh rể, con đường nghề nghiệp sau này của chị con chắc chắn thuận buồm xuôi gió, không chừng còn có thể đi vào Sở Giáo dục." Cố Tĩnh Võ vừa ăn thịt bò vừa nói.

"So ra, người nào đó kém hơn nhiều, căn bản không cùng đẳng cấp với anh rể."

"Nói tới đây, tôi thật sự muốn hỏi một chút. Lâm tiên sinh dáng vẻ đường đường, không biết đang làm việc ở nơi nào?"

Lâm Dật ngẩng đầu, không ngờ Kiều Tử Hào lại dẫn chuyện tới người mình.

"Làm ở trường đại học."

Làm ở trường đại học?

Mọi người nghe xong đều cảm thấy ngoài ý muốn, đặc biệt là Cố Tĩnh Thư.

Lâm Dật không phải ông chủ khách sạn Bán Đảo sao?

Sao còn đi làm trong trường đại học?

Chẳng lẽ nhàn rỗi chẳng có gì làm nên kiếm việc? Sau này sẽ đi con đường quan chức?

Nghề nghiệp của Lâm Dật khiến người nhà họ Cố phải nâng cao tầm mắt.

Dù sao nghề giảng viên vẫn được người người tôn kính.

Kiều Tử Hào đánh giá Lâm Dật một phen, lạnh nhạt hỏi:

"Không biết Lâm tiên sinh nhậm chức trong trường đại học gì? Cụ thể làm gì?"

"Trường Sư phạm Trung Hải, trợ lý Ủy ban Đoàn."

"Trợ lý? Là dạy khoa nào?"

Người nhà họ Cố ngẩn ra, không hiểu chức vụ này cho lắm.

"Chú gì, mọi người hiểu lầm rồi." Kiều Tử Hào giải thích.

"Tuy nghe có vẻ rất cao xa, nhưng nói trắng ra chính là chân chạy việc vặt thôi."

"Hóa ra là vậy à. Dường như cũng không phải công việc tốt." Cố Kiến Quốc nói. "So với hiệu trưởng như cháu cũng không tính là gì."

"Quả thực, chân chạy làm việc vặt có thể là công tác tốt gì?" Kiều Tử Hào cười.

"Lâm Dật à, nhà tôi ở Sở giáo dục có chút quan hệ. Cậu có cần tôi chào hỏi một chút, để lãnh đạo trong trường Sư phạm đề bạt cậu một chút không?"

"Không cần."

Cố Kiến Quốc khẽ cau mày. Xã hội bây giờ khó kiếm sống. Cơ hội tốt như vậy mà không biết quý trọng, có lẽ sự phát triển trong tương lai cũng rất có hạn.

Hôm nay coi như thôi. Chờ lúc nào về, cố gắng nói chuyện với Tĩnh Như, tuyệt đối không thể để hai người họ tiếp tục lui tới.

"Ha ha, Lâm Dật, cậu thẳng thắn từ chối tôi như vậy, chẳng lẽ trong nhà còn có chỗ dựa khác?" Kiều Tử Hào cười cười.

"Cha mẹ cậu công tác ở nơi nào? Chắc công việc của cậu cũng do họ sắp xếp."

Hiện tại Kiều Tử Hào tự tin, Lâm Dật không chỉ không có công việc bằng mình, mà gia thế chắc chắn cũng không bằng mình.

Bây giờ nghĩ lại, gọi cậu ta tới dùng cơm dường như là việc tốt.

Không có người tôn lên, làm sao có thể thể hiện vẻ khác người của mình.

"Tôi không có cha mẹ."

Lời vừa ra, mọi người đều có cảm giác ngạc nhiên.

"Hóa ra là cô nhi." Kiều Tử Hào nói. "Vậy sau này trong xã hội không dễ kiếm sống."

"Chuyện này không cần anh bận tâm."

Cộc cộc cộc.

Chợt, cửa phòng vang lên tiếng gõ ngắt lời mọi người.

"Vào đi."

Người phục vụ đẩy cửa đi vào.

Trên tay họ bê vài món ăn và rượu đỏ.

"Đây là món gan ngỗng và nấm thông được vận chuyển bằng máy bay từ nước Pháp về, còn chai Romanée Conti này đã được mở, mọi người có thể uống ngay."

Kiều Tử Hào thật sự ngạc nhiên, hoàn toàn không tưởng được, không chỉ được sắp xếp phòng khách tốt như vậy, Tần thiếu lại còn chủ động đưa món ăn tới!

Thật quá vừa mắt với mình!

"Được, tôi biết rồi. Cảm ơn!" Kiều Tử Hào bình tĩnh nói. Anh ta vô cùng hưởng thụ cảm giác được nâng lên trời này.

Có lẽ Tần thiếu vừa ý với địa vị và tài nguyên trong giới giáo dục của nhà mình, bằng không đã không nhiệt tình chủ động như vậy.

"Tiên sinh, nếu như không có yêu cầu khác, chúng tôi xin phép lui ra. Tần thiếu vừa nói, lát nữa anh ấy sẽ tới chúc rượu."

"Còn muốn đi sang chúc rượu?"

Kiều Tử Hào có chút choáng váng. Tần thiếu đại danh vang dội lại muốn tự mình tới chúc rượu!

Có phải quá kích thích hay không?

"Được được được, tôi biết rồi. Các anh lui ra trước đi."

"Anh rể, thể diện của anh lớn quá đi. Chỉ ăn một bữa cơm, Tần thiếu lại còn tự tới chúc rượu sao? Chuyện này không phải điều mà người thường làm được đâu!" Người phục vụ vừa đi, Cố Tĩnh Võ ước ao nói.

"Lại thêm chai rượu Romanée Conti này dường như không rẻ, ít nhất cũng phải mấy chục nghìn tệ một chai."

"Cũng được, cũng được." Kiều Tử Hào cười ha ha. "Việc này mà náo lên, anh cũng cảm thấy ngại. Đều là người mình, thật ra cũng không cần thiết phải làm như thế."

"Anh rể, quan hệ giữa anh với Tần thiếu thật thân thiết, xem ra em còn phải nỗ lực tiến tới. Bằng không, với cấp độ hiện giờ của em, cho dù gặp phải Tần thiếu, người ta có khi không thèm nhìn em."

"Không cần tự ti, chỉ cần nỗ lực, sau này cũng sẽ giống anh." Kiều Tử Hào cười ha ha nói.

"Chúng ta cũng chuẩn bị một chút, lát nữa Tần thiếu đến rồi."

"Được được được."

Người nhà họ Cố đều hơi sốt sắng. Sống bao nhiêu năm như vậy, lần đầu tiên họ được gặp nhân vật lớn thế.

Chợt, cửa phòng mở ra, Tần Hán bước vào trong.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 89.
Bình Luận (0)
Comment