Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 92 - Chương 90. Anh Đừng Hiểu Lầm, Tôi Nói Anh Rể, Không Phải Là Anh

Chương 90. Anh Đừng Hiểu Lầm, Tôi Nói Anh Rể, Không Phải Là Anh
Chương 90. Anh Đừng Hiểu Lầm, Tôi Nói Anh Rể, Không Phải Là Anh

Tần Hán đi vào.

Trừ Lâm Dật, mọi người bao gồm Kiều Tử Hào đều rất hồi hộp.

"Lâm Dật, cậu làm gì thế? Không thấy Tần thiếu đến hay sao, nhanh đứng dậy!"

Thấy Lâm Dật ngồi như người không liên quan, Kiều Tử Hào hừ lạnh trách mắng.

"Anh ta đến, tại sao tôi phải đứng?"

Sắc mặt Kiều Tử Hào trở nên khó nhìn. Tên này đến làm loạn sao?

Hắn coi bản thân là ai? Tần thiếu đến còn không đứng dậy?

Giả vờ cái mẹ nó!

Người nhà họ Cố đều lắc đầu. Lâm Dật này thật quá kém cỏi.

Người nhà quê như mình cũng biết đứng lên chúc rượu, vậy mà hắn còn ngồi đó.

Sau này cũng không có phát triển gì lớn được.

Thấy Lâm Dật khư khư cố chấp, Kiều Tử Hào cũng không tiện nói gì, nâng ly rượu lên cười nói:

"Tần thiếu, anh thật quá khách khí. Chúng tôi chỉ tùy tiện ăn bữa cơm, anh lại sắp xếp phòng khách, còn tới chúc rượu, làm tôi cũng thật ngại quá. Ngày nào đó tôi đãi một bữa, chúng ta cùng uống một ly."

Thấy Kiều Tử Hào trò chuyện vui vẻ với Tần Hán, trong mắt Cố Tĩnh Võ lóe lên vô số ngôi sao.

Anh rể thực quá đẹp trai, mình sau này chỉ cần có thể đuổi kịp một nửa anh rể là được.

Hử?

Tần Hán ngớ cả người, tình huống này là sao?

Mình chiêu đãi Lâm Dật, con hàng này làm sao nhảy ra đây?

"Cậu là ai? Cũng xứng để tôi tới chúc rượu sao?"

Hả?

Kiều Tử Hào sửng sốt.

"Tần, Tần thiếu, anh nói gì vậy? Chẳng lẽ không phải anh tới mời rượu tôi sao?"

"Chú mày là thứ gì?" Tần Hán nói: "Tôi làm những chuyện này đều vì Lâm Dật. Không soi mặt vào nước tiểu xem mình là cái đức hạnh gì? Lại nói, con mẹ nó tôi căn bản không quen biết chú mày, vì sao phải chúc rượu cho chú mày?"

Người ở đây đều ong hết cả não, mắt nhìn Lâm Dật thành khó mà tin nổi.

Thì ra mình đều hiểu lầm rồi!

Kiều Tử Hào căn bản không có thể diện lớn đến mức đó!

Người ta đều là vì Lâm Dật mà thôi.

Nhưng hắn không phải chỉ là trợ lý Ủy ban Đoàn trong trường đại học thôi sao? Hơn nữa còn là cô nhi, không quyền không thế, sao lại có thể diện lớn như vậy?

"Tới tới tới, rót đầy ly, tôi mời mọi người một ly." Tần Hán cười nói: "Lão Lâm, hôm nay có nhiều lãnh đạo thành phố tới đây nên anh qua đây hơi chậm, cậu đừng trách anh nhé."

"Yên tâm, tôi cũng không phải người nhỏ mọn như vậy."

"Vậy thì được."

"Tần, Tần thiếu, tôi không biết uống rượu, có thể uống nước trái cây không?" Cố Tĩnh Như căng thẳng nói.

Với địa vị và tiếng tăm của Tần Hán ở Trung Quốc, Cố Tĩnh Như không hề nghĩ rằng mình lại có ngày có thể cùng uống rượu với người như thế, căng thẳng đến độ não thiếu dưỡng khí.

"Nước trái cây cái gì chứ, uống ít một chút cũng không sao. Tôi rót cho cô."

"Đừng đừng đừng, Tần thiếu, để tự tôi rót là được."

"Như vậy sao được, cô là người của lão Lâm, ly rượu này phải để tôi rót."

Mặt Cố Tĩnh Như đỏ chót, tim đập thình thình. Cảm giác bị người ta hiểu lầm này cũng thật tốt.

Thấy nụ cười gian trá của Tần Hán, Lâm Dật lập tức biết con hàng này chẳng có ý gì tốt.

Nhưng anh cũng không truy cứu.

Rót cho Cố Tĩnh Như gần nửa ly, Tần Hán nâng ly lên nói:

"Lão Lâm là anh em tốt của tôi. Hôm nay mọi người tới đây là nể mặt tôi. Sau này tới đây ăn cơm, chỉ cần nhắc tên Lâm Dật, tất cả miễn phí!"

Người nhà họ Cố nghe xong líu cả lưỡi.

Chỉ cần nhắc tên là có thể miễn phí, thể diện lớn bằng Trời mà!

Mời một ly rượu xong Tần Hán vỗ vỗ vai Lâm Dật:

"Lão Lâm, cậu còn có khách, anh không quấy rầy mọi người nữa. Muốn ăn gì tùy tiện gọi, đừng khách khí."

"Được, đi làm chuyện của anh đi, không cần để ý đến chúng tôi."

Bắt chuyện một chút, Tần Hán rời đi. Nhưng lúc anh ta đi còn để lại cho Lâm Dật một cái liếc mắt ý vị sâu xa.

Khiến Lâm Dật nổi da gà cả người.

Cái tên này lại muốn giở trò gì đây?

Tần Hán rời đi, trong phòng không có một tiếng động. Không khí lúng túng lan tràn.

Kiều Tử Hào đứng ngồi không yên, thậm chí còn muốn tìm cái lỗ để chui vào.

"Này, mọi người đừng nhìn tôi nữa mà." Kiều Tử Hào lúng túng nói: "Chỉ xảy ra chút hiểu lầm nhỏ mà thôi."

"Thật không ngờ Lâm Dật có thể diện lớn như vậy."

Cố Tĩnh Thư trợn mắt với Kiều Tử Hào, lòng oán thầm nói:

"Chuyện mà anh không ngờ tới còn nhiều lắm!"

"Được rồi, đừng nói chuyện đó nữa." Cố Kiến Quốc nói: "Tĩnh Như, trong đĩa của Lâm Dật hết đồ ăn rồi kìa, con gắp thêm cho cậu ấy một ít đi."

Vì có Tần Hán, nhà họ Cố thay đổi thái độ cực lớn đối với Lâm Dật.

Tuy họ không nói gì, nhưng đã loại trừ Kiều Tử Hào ra ngoài.

Tuy gia thế Lâm Dật không bằng Kiều Tử Hào, nhưng người ta có quan hệ tốt với Tần Hán, tương lai cũng không thể tệ được.

"Không cần đâu, tôi cũng không ăn được nữa."

Lâm Dật hơi mất tập trung. Tay anh vẫn đang bấm điện thoại, vì Tần Hán gửi tin Wechat tới.

Tần Hán: "Lão Lâm, anh vừa quan sát một phen, cô bé ngồi bên cạnh cậu chắc hẳn còn nguyên. Cơ hội anh đã tạo ra cho cậu rồi, tối nay chơi xếp hình đi nha."

Lâm Dật: "Hả? Anh đang nói cái gì đấy?"

Lâm Dật có thể đoán được chuyện Cố Tĩnh Thư vẫn còn nguyên, nhưng cái tên chết dịch Tần Hán này nói tạo cơ hội là có ý gì?

Tần Hán: "Vừa nãy không phải anh rót rượu cho cô gái kia sao, lúc đó anh đã lén bỏ thêm chút gia vị. Yên tâm đi không có tác dụng phụ đâu, nhưng mà rất kích thích đó!"

Lâm Dật: "Tiên sư nó! Anh đúng là thích hại người mà!"

Lần này Lâm Dật hiểu được là chuyện gì rồi. Chẳng trách vừa nãy tên kia muốn chủ động rót rượu cho Cố Tĩnh Như, thì ra muốn làm chuyện xấu.

"Vậy, nếu Lâm Dật không ăn, chúng ta cũng nên rồi đi thôi." Kiều Tử Hào nói.

Xảy ra chuyện như vậy, anh ta không muốn ngồi đây thêm một phút nào nữa.

Mẹ nó, thật quá lúng túng!

"Cũng được, cũng ăn gần đủ rồi." Cố Kiến Quốc đồng ý.

"Chú dì đêm nay đừng đi nữa." Lâm Dật nói: "Cháu sắp xếp nơi cho mọi người ở lại."

Lâm Dật cũng sốt ruột muốn rời đi, bởi vì khuôn mặt của Cố Tĩnh Như đã đỏ chót, có phần không ổn.

Cái tên chó chết Tần Hán này, rốt cuộc cho thứ gì vào vậy?

Hiệu quả tốt vậy sao?

"Lâm Dật, việc này không phiền cậu. Tôi sắp xếp cho chú dì là được." Kiều Tử Hào nói.

Hôm nay mất mặt lớn như vậy, nếu thật sự không nghĩ cách lấy lại thể diện, mình sẽ không còn bất cứ cơ hội nào trước mặt Tĩnh Như nữa rồi.

Chuyện nơi ở phải do mình sắp xếp.

"Hiệu trưởng Kiều, để cho Lâm Dật sắp xếp đi thôi." Cố Tĩnh Như nói.

Có thể nhìn ra được, Cố Tĩnh Như không muốn có bất kỳ liên quan gì với Kiều Tử Hào.

"Chỉ là chỗ ở thôi mà, ai sắp xếp cũng được. Hơn nữa, tôi biết một khách sạn rất khá."

"Anh sắp xếp khách sạn, có thể hơn khách sạn Bán Đảo không?" Lâm Dật hỏi.

"Khách sạn Bán Đảo?" Cố Tĩnh Võ kinh ngạc thốt lên.

"Theo em biết, khách sạn Bán Đảo được xem như khách sạn năm sao siêu cấp, ở Trung Hải có thể được xếp hạng đầu."

"Đúng, tôi nói chính là khách sạn Bán Đảo kia đấy." Lâm Dật cười mỉm nói.

"Không phải chứ, lại được sắp xếp vào ở khách sạn sang như vậy? Đến lúc về em cũng có thể chém gió một phen."

Cố Tĩnh Võ hưng phấn không biết trời trăng gì nữa.

"Ba, mẹ, chúng ta đi khách sạn Bán Đảo đi."

"Đúng đúng đúng, đi khách sạn Bán Đảo." Kiều Tử Hào tiếp lới: "Kỳ thực ban đầu cháu cũng nghĩ đến khách sạn Bán Đảo đầu tiên, hai chúng ta thật là có cùng chung ý tưởng."

Khi nói lời này, Kiều Tử Hào cảm giác trái tim mình đang chảy máu.

Với thân phận của họ, vốn anh chỉ muốn tìm khách sạn ba sao mà thôi, vậy mà Lâm Dật lại đòi khách sạn năm sao như khách sạn Bán Đảo!

Nếu mình không nói theo thì thật sự bị hạ thấp đi rồi.

Với quy mô của khách sạn Bán Đảo, nếu thuê ba căn phòng, giá ít nhất cũng phải bảy nghìn tệ một đêm.

Cũng may mình có thẻ hội viên, chắc có thể rẻ hơn chút.

Bằng không ăn phải thiệt thòi lớn rồi.

Lâm Dật cười cười, gã Kiều Tử Hào này đúng là, cần gì phải phùng má giả làm người mập như thế chứ?

"Vậy được rồi, nhà chú mới đến, cứ nghe các cháu sắp xếp." Cố Kiến Quốc cười ha ha nói.

Đi ra khỏi quán thịt nướng, Kiều Tử Hào dẫn đường, nói:

"Chú dì lên xe, cháu đưa mọi người đi."

"Hiệu trưởng Kiều, đã không còn sớm, anh cũng về đi thôi, chúng tôi không nên phiền anh nữa." Cố Tĩnh Thư nói.

"Đúng đúng đúng, ngồi xe của anh rể tôi là được rồi." Cố Tĩnh Võ nói.

"Tĩnh Thư, em xem Tiểu Võ cũng đã nói ngồi xe anh, để anh đưa mọi người đi."

"Chờ đã, anh đừng hiểu lầm, tôi nói anh rể không phải anh, mà là anh Lâm Dật. Anh đừng thiếp vàng lên mặt mình như thế."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 90.
Bình Luận (0)
Comment