"A!"
Triệu Nhất Niệm hét lên một tiếng, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ sợ Lâm Dật cởi quần ra thật.
Bởi vì lúc ra ngoài đi dạo, đều nhìn thấy hai nhóm người ở trên thuyền đánh dã chiến rồi.
"Cô kêu to cái gì, người không biết còn tưởng rằng tôi đã làm gì cô rồi."
Triệu Nhất Niệm quay người lại, phát hiện Lâm Dật không hề làm gì cả, lúc này mới yên tâm.
"Ừm, tôi có thể thương lượng với anh chuyện này không?"
"Muốn tìm tôi lập tổ đội?"
"Ừ, anh có thể mang theo tôi được không?"
"Không thể."
"Là chê tôi quá yếu ư?"
"Đúng."
Triệu Nhất Niệm:...
Coi như là ghét bỏ, anh cũng phải nói uyển chuyển chút chứ!
Tuy rằng tôi không nổi tiếng, nhưng vẫn cần sĩ diện!
"Kỳ thực tôi rất được, anh đừng nhìn thấy tôi gầy, tôi bình thường cũng tập thể hình, 10 km có thể chạy trong vòng 40 phút, chắc chắn sẽ theo kịp được với các anh." Triệu Nhất Niệm nói:
"Chỉ cần anh nói cho tôi, đồ vật gì ăn được, cái gì không thể ăn là được."
"Hả?"
"Sinh tồn trong tự nhiên, không phải là sẽ phải ăn những đồ hoang dại kia sao? Tôi không biết được cái nào ăn được, cái nào không." Triệu Nhất Niệm nhìn Lâm Dật với ánh mắt đầy chờ mong,
"Cho nên, anh có thể mang tôi đi cùng không?"
"Không thể." Lâm Dật nói: "Bình thường tập thể hình, cùng sinh tồn trong tự nhiên là hai chuyện khác nhau, cô hãy là đi tìm người khác đi."
"Ồ, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, cảm ơn."
Thấy Lâm Dật dứt khoát từ chối, Triệu Nhất Niệm liền không nói gì nữa, xoay người lặng lẽ rời đi.
Nhưng Lâm Dật vẫn đứng ở nguyên chỗ, nhìn sóng dâng lên từ đuôi thuyền trong đêm đen.
Lâm Dật cảm thấy, không có nơi nào an nhàn hơn so với ở đây.
Phảng phất thế giới này, đều không có quan hệ gì với mình nữa.
...
Lúc này, trong quán cà phê của thuyền Hải Tinh Số 1, Tony với Trần Đông Triết ngồi ở trong góc.
Người phục vụ đem hai ly cà phê, bỏ lên trên bàn, sau đó xoay người rời đi.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Trần Đông Triết hỏi.
"Tôi vừa nãy nghe nói, các anh cùng với một người tên là Lâm Dật xảy ra xung đột, có chuyện này không?"
Trần Đông Triết ngẩng đầu, nhìn Tony, "Anh hỏi cái này để làm gì."
Tony không lên tiếng, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
"Trong này có 20 ngàn tệ, tôi muốn tìm các anh giúp một chuyện."
"Giúp chuyện gì?"
"Đi giúp tôi dạy cho người đàn ông tên Lâm Dật kia một trận." Tony nói:
"Vừa vặn các anh trước đó còn có chút thù hận, 20 ngàn tệ này đối với anh mà nói, tương đương với tự nhiên kiếm được như thế."
20 ngàn tệ đối với Tony mà nói không coi là nhiều, nhưng cũng không tính thiếu.
Dù sao không phải ai cũng đều giống như Lâm Dật, tiêu hàng chục triệu mà con mắt cũng không nháy một cái.
Nhưng Trần Đông Triết cũng không hề nhận lấy thẻ ngân hàng của Tony, mà là cẩn thận hỏi:
"Anh phải biết, dựa theo quy định của tổ tiết mục, nếu như ở trên thuyền tự ý đánh nhau, sẽ bị huỷ bỏ tư cách tranh tài, lấy 20 ngàn tệ, để chúng tôi làm chuyện này, anh cũng quá ngây thơ rồi."
"Tôi đều đã hỏi thăm rõ ràng tình huống của các anh rồi, trước đó ở nước ngoài từng làm lính đánh thuê, đối với các anh mà nói, cũng không tính là cái gì." Tony nói:
"Hơn nữa chuyện như vậy các anh cứ yên tâm đi, đến lúc đó tôi tới làm nhân chứng ngoại phạm cho các anh. Với sức ảnh hưởng của tôi, tổ tiết mục sẽ không dám nói gì."
Trần Đông Triết không hề bị lay động.
"Anh nếu đã đều biết thân phận của chúng tôi rồi, vậy anh cảm thấy, lấy 20 ngàn tệ, đã nghĩ mua được chúng tôi sao? Hay là nhìn chúng tôi không đáng giá chút nào?"
"Không không không, anh có chút hiểu lầm rồi." Tony nói:
"Tôi lần này tới tìm anh, cũng không phải tới thuê nhóm người các anh, mà là tìm các anh hợp tác. Dù sao giữa các anh cũng có ân oán, đều muốn trả thù anh ta. Tôi đưa lên 20 ngàn tệ vô ích ra, cái này không hãy cùng tự nhiên kiếm được sao."
"Nói thì nói như thế không sai, nhưng hai vạn tệ này cũng quá ít, không vào được mắt chúng tôi."
"Trần tiên sinh, nếu như lòng tham không đáy, cái kia liền không tốt lắm." Tony nói:
"Tôi là mang theo thành ý tới, nếu như chúng ta bất đồng ý kiến, tôi cũng chỉ có thể đi tìm người khác thôi."
Tony tuy rằng bất nam bất nữ, nhưng nói chuyện làm việc, ngược lại cũng rất nhanh chóng gọn gàng.
Cà phê không uống, xoay người muốn đi.
"Tony tiên sinh đợi đã." Trần Đông Triết gọi Tony lại.
"Lẽ nào Trần tiên sinh đồng ý?"
"Anh thêm một chút, việc này cho dù thành, chúng tôi khẳng định giúp anh hung hăng giáo huấn anh ta một trận." Trần Đông Triết nói:
"Nếu như anh một phần cũng không muốn thêm, vậy chuyện này coi như xong."
"Anh muốn thêm bao nhiêu?"
"Thêm mười ngàn nữa!"
"Thành giao!" Tony cũng không phí lời, sảng khoái đồng ý, "Đợi sau khi chuyện thành công, tôi liền đem số dư còn lại một 10 ngàn tệ chuyển qua cho anh."
Lấy sự nổi tiếng của Lý Thần Tinh ở Trung Quốc, mười ngàn tệ này ở trong mắt anh chỉ là mưa bụi, không coi là cái gì.
"Vậy thì tốt, thành giao."
"Cái này cho anh." Tony nói:
"Tôi vừa nãy mua được nhân viên tổ tiết mục, lấy được thẻ dự phòng của phòng anh ta, các anh có thể bất ngờ đi vào đánh anh ta một trận trở tay không kịp."
"Cũng là các anh những người có ăn học nghĩ tới chu đáo, nếu là chúng ta liền phá cửa mà vào rồi."
"Làm việc phải có kết cấu, mạnh mẽ đâm tới là không được."
Trần Đông Triết tiếp nhận thẻ phòng, "Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, chúng tôi đi trước, chuẩn bị sẵn sàng mười ngàn tệ còn lại đi."
"Yên tâm, tôi Tony làm việc có tiếng trong giới, sẽ không thiếu anh mười nghìn tệ này đâu. Nếu như kết quả cuối cùng để cho tôi thỏa mãn, nói không chắc còn có thể cho thêm một khoản nữa."
"Vậy thì thành giao, chờ tin tức tốt của chúng tôi."
Giao dịch đạt thành, hai người từng người rời đi.
Trần Đông Triết xoay người trở về phòng, một giọng nói trầm cảm vang lên từ bên trong.
Sau khi mở cửa, phát hiện ba người Martin, đang cùng với ba người phụ nữa nước ngoài đang tiến hành vận động, thanh thế hùng vĩ, hoàn toàn mới.
Chỉ cần nhìn trang phục họ cởi ra là biết đây là những nữ tuyển thủ dự thi.
Có lẽ là bởi vì do hormone quá mức dồi dào.
Ba người phụ nữ không một chút xấu hổ, còn chào hỏi mời Trần Đông Triết gia nhập vào.
Trần Đông triết cũng không hàm hồ, đem chuyện thu thập Lâm Dật, tạm thời quên hết đi.
Mở đai lưng ra, xách thương gia nhập cuộc chiến.
Ước chừng sau một tiếng, trò chơi nhiều người kết thúc, Martin đốt điếu thuốc.
"Cái tên gay kia tìm anh làm gì? Không phải là coi trọng anh rồi đấy chứ."
"Làm sao có khả năng, hai chúng tôi nghiên cứu một việc buôn bán, các anh đoán thử xem là cái gì?"
Vừa nghe nói có tiền kiếm được, Martin lên tinh thần, "Buôn bán gì, nói chút coi?"
"Anh ta cho tôi 30 ngàn tệ, muốn tôi đi thu thập người tên Lâm Dật kia." Trần Đông Triết cười nói:
"Số tiền kia có thể nói là lượm được rồi."
"Đây cũng quá đúng dịp, chúng ta chính muốn thu thập anh ta đây, đã có người đưa tiền tới." Lý Sinh nói.
"Nếu không tại sao nói là tự nhiên kiếm được tiền đâu."
Martin nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Hiện tại cũng hơn mười một giờ khuya rồi, tôi cảm thấy thời gian này, động thủ là thích hợp."
"Vậy chúng ta chuẩn bị một chút, hiện tại liền động thủ. Tôi đều có chút không thể chờ được nữa."
"Đi, hành động."
Bốn người chuẩn bị một cái, lặng lẽ đi về phía phòng ngủ Lâm Dật.
Trần Đông Triết lấy ra thẻ phòng quét lên cửa, khóa cửa tự động mở ra, bốn người xông vào với tốc độ kinh hoàng, nhưng không ngờ phát hiện ra Lâm Dật cũng không ở trong phòng.
"Gia hỏa này đi đâu rồi?"
------
Dịch: MBMH Translate