"Cùng nhau?"
"Anh vào trước đi, trong phòng có chút loạn, tôi đi thu thập một chút."
Lâm Dật kéo Nhan Từ, đem cô chặn ngang ôm lấy.
"Có cái gì tốt thu thập, ở đâu đều không giống nhau sao."
"Anh trước thả tôi xuống." Nhan Từ ở trong lồng ngực của Lâm Dật giãy giụa, "Nào có ở trong phòng tắm!"
"Chờ có thời gian ở trên xe thử xem, trong phòng tắm chính là làm hoạt động phổ thông."
"Chỉ biết bắt nạt người."
...
Trong phòng 4018 có hai người Mỹ đang ngồi.
Người đàn ông da trắng có thân hình bình thường, cao hơn 1m7, vóc người hơi gầy, ngồi ở chỗ đó cũng không dễ thấy được.
Nhưng với ánh mắt nham hiểm này, lại quả thực ẩn nhẫn chú ý, lại như một con đại bàng đang bay lượn trên đồng cỏ châu Mỹ.
Tên của người đàn ông là Owen, là sát thủ đến từ Ám Võng.
Nhưng ở trong thế giời người bình thường, anh ta chỉ là một nhân viên thu ngân siêu thị bình thường, trừ một chút nhân vật có thủ đoạn, cũng không có ai biết thân phận của anh ta.
Đối diện với Owen, còn có một người đàn ông da đen đang ngồi.
Ngược lại, vóc người của anh ta cường tráng hơn nhiều, càng làm cho người ta có cảm giác ngột ngạt.
Tên của anh ta là Jones, cũng giống như Owen, cũng là sát thủ đến từ Ám Võng.
Nhưng bình thường anh ta là một tài xế xe tải, sinh hoạt giống như người bình thường, thậm chí ở nửa năm trước, cũng bởi vì cứu một con chó lang thang mà leo lên báo chí địa phương.
Không biết đã giết qua bao nhiêu người, mười cái đầu ngón tay cũng đều đếm không hết.
Lúc này, Jones ngồi ở trên ghế salon không nói một lời, một tay tựa đầu rơi vào trầm tư.
Owen cầm điện thoại di động gọi điện thoại, kéo dài hơn 20 phút mới cúp máy.
"Đối phương nói cái gì rồi." Jones hỏi.
"Mục tiêu lần này tên là Lâm Dật, là người Trung Quốc, đối phương yêu cầu để anh ta còn sống mang về nước Mỹ. Nếu như không làm được, liền ở trên đảo giết chết anh ta đi, không để cho anh ta còn sống quay về Trung Quốc."
"Tiền thưởng là bao nhiêu?"
"Nếu như có thể sống sót mang về, tiền thưởng 400 vạn, nếu như bị giết mất, tiền thưởng sẽ bị giảm nửa."
Jones im lặng trong mấy giây mới mở miệng nói:
"Bên kia đưa thông tin cụ thể như thế nào?"
"Là một thương nhân có tiếng ở Trung Quốc, có lực ảnh hưởng nhất định ở địa phương, cho nên lúc động thủ phải cẩn trọng một chút, nếu như bị nhận ra, có thể sẽ có phiền toái rất lớn."
"Vậy tôi đi chuẩn bị trước một chút, đoán chừng một ngày nữa sẽ lên trên đảo rồi."
...
Sau một đêm đánh nhau kịch liệt.
Đương nhiên, khi Lâm Dật mở mắt ra, phát hiện cũng như lần đầu tiên, Nhan Từ vẫn là không ở bên người.
Nhưng cũng có chỗ khác nhau, lần này Nhan Từ không trả thù lao.
Lâm Dật phát hiện, mặc dù Nhan Từ không có nhiều kinh nghiệm, nhưng tốt ở chỗ thiên phú đủ cao.
Thật là yêu kiều, bất kỳ tư thế nào chỉ một chút là hiểu rõ, không cần phí lời nhiều.
Quan trọng nhất là thể lực đủ tốt, sẽ không xuất hiện tình huống thể lực không chống đỡ nổi.
Sau đó một ngày, Lâm Dật hầu như đều ngốc ở trong phòng.
Bởi vì trên thuyền lại là chỗ lớn như vậy, chỗ có thể chơi anh đều biết, cẩn thận so sánh sau đó còn không chơi vui bằng Nhan Từ, dứt khoát ở trong phòng ngây ngô.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, tần suất Lâm Dật cùng Kỷ Khuynh Nhan nói chuyện trời đất cũng tăng lên đáng kể.
Bởi vì dựa theo yêu cầu của tổ tiết mục, sau khi lên đảo không được phép sử dụng thiết bị thông minh liên lạc.
Cho nên bất cứ khi nào Kỷ Khuynh Nhan có thời gian, sẽ cầm điện thoại cùng Lâm Dật nói chuyện.
Dù cho tới cuối cùng không còn lời nào để nói, dù cho nghe một chút âm thanh hô hấp của Lâm Dật, cũng cảm thấy mỹ mãn.
Mà trong khoảng thời gian này, tâm lý của những người trên thuyền cũng vô tình thay đổi.
Họ trở nên cực kỳ cẩn thận.
Ánh mắt của người xa lạ, cũng đều tràn đầy địch ý, tràn đầy phòng bị.
Bởi vì trải qua gần như hai ngày đi, từ trên boong thuyền đã có thể lờ mờ nhìn thấy cái bóng của hoang đảo ở phía xa.
Điều này cũng có nghĩa là, bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thuyền, sau đó bắt đầu phân đoạn cướp giật thuyền cứu sinh.
Mà trong khoảng thời gian này, Lý Gia Ny liên lạc với Lâm Dật mấy lần, tìm anh thương lượng các vấn đề sau khi lên đảo.
Nhưng Lâm Dật chỉ là đơn giản ứng phó vài câu, cũng không hề đem tâm trí đặt ở trên mặt này.
Bởi vì tin tức tổ tiết mục tổ cho có hạn, cùng anh thảo luận mấy cái vô nghĩa này, còn không bằng đợi sau khi lên đảo hãy lên kế hoạch thay vì nói bây giờ.
Hơn nữa theo Lâm Dật, cùng với các cô ấy thương lượng những chuyện này cũng không cần thiết.
Đạo diễn của chương trình này là Nhan Từ, đối với tình hình trên đảo rõ như lòng bàn tay.
Nếu như mình muốn biết chuyện gì, hỏi cô ấy là xong.
Nhưng Lâm Dật cũng không hề làm như vậy.
Bởi vì tham gia chương trình này, hoàn toàn là bởi vì hệ thống.
Dựa theo đức hạnh của hệ thống, dối trá là khẳng định không được.
Cho nên chỉ có thể làm từng bước, từng bước từng bước chân đến.
Nhưng đây không phải là những lý do khiến Lâm Dật nghi ngờ.
Bởi vì đã nửa tháng kể từ khi chạm mặt Andy lần trước.
Nhưng trong khoảng thời gian này, đối phương cũng không hề có ý liên hệ với mình.
Mà tập đoàn bên kia, cũng không có tin tức gì, thật giống như đối với chuyện chip 3.0 bỏ mặc không quan tâm nữa.
Điểm ấy làm cho anh có chút nghĩ không ra.
Chip 3.0 là vật gì, bọn họ so với mình còn hiểu rõ hơn, kiên quyết không thể buông tha.
Thế nhưng đến nay vẫn không chút động tĩnh gì, điều này cũng làm người ta hoài nghi.
Hơn nữa họ quen biết với Triệu Văn, hẳn là hiểu rõ hơn tác phong làm việc của mình.
Lẽ nào sẽ không sợ mình đem vật này bán cho AMD sao?
Trong này có rất nhiều điểm đáng ngờ, khiến Lâm Dật lòng nghi ngờ chồng chất.
Luôn cảm giác những điều không tốt đang diễn ra.
Ngoài ra, Mitsui Paints bên kia, cũng giống như bom hẹn giờ vậy.
Mưu đồ và tham vọng của cô gái đó còn đáng sợ hơn Intel rất nhiều.
Mà người cũng khuất phục thời gian dài như vậy, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có.
Này mẹ nó thật là khó hiểu mà.
Leng keng leng keng ——
Điện thoại Lâm Dật vào lúc này vang lên, là Nhan Từ gọi điện thoại tới.
"Tôi đang ở trong phòng đây, gọi điện thoại gì."
"Tôi mới vừa mở họp xong, muốn hỏi anh đi đâu ăn cơm, đi phòng ăn hay là tôi mang về cho anh?"
"Giúp tôi mang một phần về là được rồi."
"Anh có muốn ăn gì không?"
"Tùy tiện, cô xem làm là được."
"Được."
Cúp điện thoại, gần hai mươi phút sau, Nhan Từ từ bên ngoài đi vào.
Trên tay còn mang theo hai phần cơm.
"Vừa nãy chúng tôi mở họp nghiên cứu, xác định thời gian lên đảo, vào buổi tối ..."
"Ngừng ngừng ngừng ..."
Nhan Từ nói được nửa câu, đã bị Lâm Dật cắt ngang.
"Chuyện như vậy cô không cần nói với tôi, dối trá gì gì đó, rất không có ý nghĩa."
"Anh chắc chắn không muốn biết?"
Nhan Từ không có chút nào ngạc nhiên, thậm chí còn có điểm trong dự liệu.
"Tôi chắc chắn không muốn, cho nên không cần nói."
"Tin tức trên đảo có cần tôi nói cho anh biết một chút không?"
"Cũng không cần."
"Vậy được, ăn cơm trước."
Nhan Từ trong lòng cũng có chút chờ mong, sau khi lên đảo Lâm Dật sẽ có biểu hiện như thế nào.
"Đúng rồi, phòng của anh đều sớm thu thập xong rồi, tối nay về phòng anh ngủ đi."
"Tại sao?"
"Không bao lâu nữa có thể lên đảo rồi, tối nay anh đừng có náo loạn nữa, phải giữ vững thể lực, bằng không dễ dàng biến thành tôm chân mềm."
"Vậy tôi còn phải thử một chút."
Cái gì!
Còn không chờ Nhan Từ phản ứng lại, đã bị Lâm Dật chặn ngang ôm lấy.
"Anh làm gì, tôi còn chưa ăn cơm xong đây này." Nhan Từ đỏ mặt nói.
"Tôi ăn no là được rồi, cô không cần ăn quá nhiều, bằng không vận động dữ dội về sau dễ dàng phun ra."
------
Dịch: MBMH Translate