"Chỉ là thêm một người, vấn đề không lớn." Lâm Dật nói.
"Vấn đề không phải là thêm hay không thêm người." Hoàng Vân Hàng nói:
"Thuyền là chúng tôi lấy được, anh ngồi mát ăn bát vàng vậy thì thôi đi, hiện tại anh không thông qua sự động ý của chúng ta, liền muốn tùy ý dẫn người tới, anh không có tư cách này."
Lâm Dật vừa nãy muốn nói chuyện, nhưng Lý Gia Ny lại lên tiếng.
"Lâm tiên sinh, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến độ, tôi không ngại bán mặt mũi cho anh. Nhưng sức chở của chiếc thuyền này có hạn, bốn người lên khả năng thật sự không quá tốt."
"Này cùng có được hay không, không quan trọng." Hoàng Vân Hàng nói:
"Coi như là có thể chứa được bốn người, tôi cũng sẽ không đồng ý anh ta tùy ý dẫn người lên thuyền, một chút quy củ cũng không có, thật coi chính mình là đại ca?"
Triệu Nhất Niệm phấn khích đến mức cho rằng sẽ có thể thuận lợi lên được đảo, không ngờ tới lại bị dội một chậu nước lạnh xuống.
Sau đó lúng túng nhìn Lâm Dật, có chút không biết làm sao.
"Có phải tôi quấy rầy đến các anh rồi không? Tôi đi là được."
"Cô không muốn lên đảo nữa?"
"Muốn, nhưng đây không phải thuyền của anh, tôi không muốn thêm phiền phức cho anh."
"Không có chuyện gì, lại đi lấy chiếc thuyền khác là được rồi." Lâm Dật thuận miệng nói.
"Nhưng chỉ có năm mươi thuyền cứu sinh, tất cả đều đã bị lấy đi rồi."
"Đoạt một cái chẳng phải là được sao."
"Như vậy thật sự tốt sao?" Triệu Nhất Niệm nhỏ giọng nói:
"Thuyền cứu sinh là đạo cụ duy nhất để lên được đảo, người khác sẽ không dễ dàng nhường lại, nói không chắc còn có thể đánh nhau."
"Không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu."
Nói xong, Lâm Dật nhìn xung quanh, rất nhanh đã khóa được mục tiêu, hướng về phía Martin và Brown đi tới.
Lâm Dật cùng Hoàng Vân Hàng cãi vã, hấp dẫn không ít người chú ý.
"Những người Trung Quốc này cũng thật thú vị, còn chưa bắt đầu, phía bên mình liền phát sinh nội chiến rồi."
"Bọn họ cứ như vậy, yêu thích là tốt rồi."
Những người trên thuyền đều đang chờ trò hay để xem, Wright đứng ở bên cạnh Nhan Từ nói:
"Tình hình có vẻ không khả quan lắm, cô xem trọng người kia đã bị người đuổi đi, bây giờ vấn đề là liệu anh ta có thể đổ bộ lên đảo được hay không."
Nhan Từ nhìn bóng lưng của Lâm Dật, biểu lộ có chút xoắn xuýt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Trong khoảng thời gian ở trên thuyền này, anh ấy không phải vẫn luôn đi cùng với mình sao, lúc nào cùng với nữ minh tinh kia dính líu quan hệ.
"Anh ấy có chủ kiến của riêng mình, cái này tôi không có cách nào nói rõ, nhưng tôi cảm thấy, không có lý do gì có thể ngăn cản anh ấy lên đảo."
"Nhưng thuyền cứu sinh trên thuyền cũng đã được phân chia ra, cậu ta dùng cái gì để lên đảo?"
"Chẳng lẽ muốn trắng trợn cướp sao? Nếu như là đi cướp thuyền của người Trung Quốc, như vậy vấn đề chưa đủ lớn. Nếu như đi đoạt thuyền của chúng tôi, vậy anh ta liền có nếm mùi đau khổ rồi."
"Điều đó chưa chắc đã đúng, chúng ta hãy chờ xem."
Cùng lúc đó, Lâm Dật đi tới trước mặt Martin và Brown.
Lần nữa nhìn thấy Lâm Dật, hai người sợ hãi run lên.
Chuyện đêm hôm đó, bọn họ vẫn còn nhớ rất rõ.
Trình độ của người đàn ông này cao hơn mình mấy cái đẳng cấp, nếu như anh ta đến đoạt thuyền, mình cũng không có bất kỳ có sức để chống lại.
Những người khác trên thuyền đều nhìn Lâm Dật đầy bất ngờ.
Bọn họ cho rằng người có thân hình như Lâm Dật nhất định sẽ chọn người nhà động thủ, như vậy tỷ lệ thành công sẽ càng lớn hơn.
Không nghĩ tới lại trực tiếp đi thẳng tới chỗ hai người Mỹ.
"Tôi biết hai người đó, một người tên là Martin, một người tên là Brown, họ từng làm lính đánh thuê ở nước ngoài, họ rất mạnh trong chiến đấu đơn lẻ. Nếu người Trung Quốc này đi tìm hai bọn họ, tôi đoán chừng sẽ bị đánh một trận tơi bời."
"Anh ta cũng quá bốc đồng rồi, vậy mà lại chọn hai đối thủ mạnh như vậy?"
"Tôi đoán chừng anh ta là không biết tình hình của những người này, nếu không cũng không dám làm như vậy."
"Vậy mà lại không nghiên cứu một chút đối thủ của mình, đợi lát nữa bị đánh ngã, cũng là tự anh ta chuốc lấy cực khổ."
Mọi người trên thuyền đều đang giễu cợt Lâm Dật, cảm giác người này có chút không tự lượng sức.
Một người đàn ông Trung Quốc da mịn thịt mềm như thế, vậy mà đi khiêu chiến hai lính đánh thuê nước ngoài, đây không khác gì là tự đi tìm cái chết.
"Cô Nhan, cô bây giờ đem cậu ta kéo trở lại còn kịp đấy." Wright nói:
"Bởi vì Martin và Brown tôi đều hiểu rất rõ, họ là tuyển thủ mà tôi xem trọng, thậm chí còn có khả năng giành ngôi đầu. Nếu như cậu ta đi đoạt thuyền, sẽ bị giáo huấn vô cùng thảm."
"Tôi là đạo diễn tổ tiết mục, đây là hành vi cá nhân của anh ấy, tôi không có quyền ngăn cản anh ấy."
Wright nhìn Nhan Từ, khuôn mặt lộ ra một nụ cười.
"Lẽ nào cô đối với thực lực của anh ta rất tự tin như thế ư?"
"Đương nhiên."
Wright lắc đầu một cái, "Nếu cô Nhan đã yên tâm như vậy, tôi cũng mặc kệ."
Cùng lúc đó, Lâm Dật chạy tới trước mặt Martin.
"Vận khí không tệ nha, còn lấy được một chiếc thuyền."
"Vận, số may mà thôi."
Lâm Dật nói:
"Trên đảo rất nguy hiểm, không chắc sẽ xảy ra chuyện gì, vì sự an toàn của các anh, tôi cảm thấy các anh vẫn là không nên lên đảo nữa, đi về nghỉ ngơi đi."
"Được được được, chúng tôi nghe anh, không lên đảo nữa."
Nói xong, hai người xám xịt lui về phía sau, để lại thuyền cứu sinh mới cướp, trực tiếp nhường cho Lâm Dật.
"Này, này tình huống gì vậy?"
Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người xem đều sửng sốt.
Đừng nói là người bên ngoài rồi, cho dù là Nhan Từ cũng không ngờ chuyện sẽ như vậy.
Đây chính là không đánh mà thắng trong truyền thuyết sao?
"Hai người bọn họ tại sao lại vậy, cứ như vậy đem thuyền nhường lại?"
"Có lầm hay không, hai người bọn họ bị mua chuộc rồi à?"
Nhìn thấy hai người lùi ra, các đường gân xanh trên mặt Wright nổi lên dữ dội, hầm hầm hướng về Martin đi tới.
"Hai người các anh tại sao phải đem thuyền nhường lại, các anh có biết điều này có ý nghĩa gì không!"
Một nhóm nhỏ người tham gia cuộc thi, đối với Wright mà nói không là gì cả.
Nhưng âm thầm bị anh ta đem thuyền cầm đi, anh cảm thấy việc này thật mất thể diện, không thể nào tiếp thu được.
"Vị tiên sinh này nói trên đảo quá nguy hiểm, vì vậy chúng tôi bỏ quyền, không muốn tham gia nữa."
"Anh ta nói nguy hiểm các anh liền không tham gia? Trước đó suy nghĩ cái gì vậy hả!"
Martin nhún vai một cái, "Xin lỗi tôi không muốn nghe anh nói chuyện, nói chung chúng tôi bỏ cuộc."
"Các anh!"
"Được rồi, anh đừng nói nhảm, nếu là có ý kiến, có thể gọi người đem thuyền đoạt trở lại." Lâm Dật nói.
"Tôi không có ý gì khác." Wright nói ra:
"Nhưng tôi chỉ muốn nói là, anh lấy được thuyền là đã lấy được tư cách lên đảo mà thôi, đối với thành tích cuối cùng không có bất luận ảnh hưởng gì, không nên quá tự tin."
"Chúng ta hãy chờ xem."
Nhìn thấy Lâm Dật đoạt thuyền của đám người Martin, Lý Gia Ny khẽ nhíu mày.
Cô có cảm giác chuyện này không tầm thường như vậy.
Thực lực của hai người nước ngoài kia cũng không kém, nếu như bên trong không có nguyên nhân nào khác, không thể nghe lời như vậy.
Chẳng lẽ là anh ta dùng tiền mua được hai người kia?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Gia Ny cảm thấy chỉ có khả năng này.
Anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực sinh tồn, khả năng chiến đấu một mình của anh ta khẳng định còn kém hơn nhiều so với những người ở đây.
Mình thật đúng là đánh giá thấp anh ta rồi, người này đầu óc linh hoạt hơn so với mình tưởng tượng bên trong.
Bởi vì lúc anh ta làm ra chuyện này, cô cũng không biết.
------
Dịch: MBMH Translate