Mấy phút sau, thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị gần xong, Nhan Từ cầm loa phát thanh nói:
"Hiện tại các thí sinh có thuyền cứu sinh, đến nhận thiết bị lên đảo của các bạn."
Ở phía sau Nhan Từ, có một dãy ba lô màu xanh lá quân đội.
Dựa theo chỉ dẫn trước đó, tất cả những thứ cần thiết để lên đảo đều có trong ba lô.
Còn về việc có thể kiên trì được bao lâu, thì tùy vào năng lực của mình rồi.
Lâm Dật giúp đỡ Triệu Nhất Niệm lấy tới một cái, cũng giao cho cô ấy.
"Nặng như vậy?!" Triệu Nhất Niệm khó khăn nói.
"Nếu không, cô cho rằng là cho cô đến đây dạo chơi ngoại thành sao."
"Ồ."
Triệu Nhất Niệm tuy rằng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng thật đến lúc này, cùng với trong tưởng tượng của cô, vẫn còn có chút sai lệch.
"Hiện tại, mọi người đều đã cầm được vật tư của mình, bên trong có tư liệu liên quan đến tình hình trên đảo, mặt trên cũng đều có giới thiệu, mọi người có thể tự mình tìm đọc, sau đó lựa chọn con đường thích hợp, xuất phát hướng về điểm cuối."
Người trên thuyền đều im lặng không lên tiếng, biểu lộ căng thẳng mà nghiêm túc, khiến toàn bộ trên thuyền đều tràn ngập một bầu không khí ngột ngạt.
Nhìn thấy tất cả mọi người căng thẳng thần kinh, Nhan Từ cũng không qua nói nhiều nữa.
"Hiện tại tôi tuyên bố, ghi hình chính thức bắt đầu!"
Ra lệnh một tiếng, những người trên boong thuyền lần lượt đem thuyền cứu sinh vứt xuống, chuẩn bị bắt đầu lên đảo.
Đám người như thả sủi cảo, đem thuyền cứu sinh ném đến tận dưới nước, sau đó thông qua dây thừng, xuống tới trên thuyền, lên đường đi về phía hòn đảo.
"Chúng ta lúc nào động thủ" Triệu Nhất Niệm yếu ớt hỏi, "Nếu không, sẽ bị bỏ lại đằng sau mất."
"Đây không phải là việc một sớm một chiều, không cần thiết tranh giành nửa khắc này."
"Ồ."
Hiển nhiên, rất nhiều người cũng có ý nghĩ như Lâm Dật, động tác đều không nhanh không chậm, làm từng bước.
Sau gần nửa tiếng, hơn phân nửa người cũng đã vội vã rời đi.
Sau đó Lâm Dật với Triệu Nhất Niệm mới đâu vào đấy rời thuyền.
Lâm Dật động tác ác liệt, linh động giống như một con khỉ, cầm lấy dây thừng bò lên bò xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Triệu Nhất Niệm.
"Cô còn muốn cái gì nữa, mau xuống đây đi."
"Anh đừng giục tôi, tôi phải chậm một chút."
Triệu Nhất Niệm hơi lo lắng, cô bình thường rèn luyện, chỉ duy trì tập thể hình chạy bộ.
Chuyện cầm lấy dây thừng rời thuyền, cô vẫn đúng là chưa từng làm.
Lâm Dật xoa xoa huyệt Thái dương, sao mình lại lôi một tên phế vật nhập bọn chứ?
"Cô nếu như không dám cứ việc nói thẳng."
"Ai không nói tôi không dám, anh đừng có gấp, tôi làm nóng người xong liền đi xuống đây."
"Chỉ một thân toàn thịt này của cô, cô phải làm nóng tới khi nào, nhanh lên một chút xuống đi."
"Tôi ..."
Dưới sự thúc giục của Lâm Dật, Triệu Nhất Niệm xấu hổ không biết nói cái gì, cầm lấy dây thừng, run rẩy rời thuyền.
Nhưng ở trong nháy mắt hai chân lơ lửng trong không trung, Triệu Nhất Niệm mới phát hiện, lý tưởng cùng hiện thực, là có khoảng cách.
Lực cánh tay của mình, hoàn toàn chống đỡ không nổi thể trọng của mình.
"Xuống đi, cô còn treo người đó làm gì, cái tư thế này thật là quỷ dị."
"Tôi, tôi sắp không kiên trì được nữa rồi."
"Mẹ kiếp, cô không phải mỗi ngày đều luyện tập sao, vậy sao không kiên trì nổi hả?"
"Tôi mỗi ngày luyện tập, cũng không có luyện cái này."
Lâm Dật bó tay rồi, "Vậy thì nhảy xuống, tôi ở phía dưới tiếp lấy cô."
"Nhưng này quá cao, hơn mười mét đấy, anh tiếp được tôi sao."
"Yên tâm, quăng không chết cô đâu."
"Vậy tôi liền thật nới lỏng tay."
Đến lúc này, Triệu Nhất Niệm cảm thấy mình không còn cách nào nữa.
Bởi vì hai tay buông thõng trên không, đã không chịu nổi.
"Vậy tôi thật sự nới lỏng tay, anh nhất định phải tiếp được tôi đấy."
"Con mẹ nó cô chờ một chút, để tôi tìm góc độ."
Còn không chờ Lâm Dật nói chuyện xong, Triệu Nhất Niệm đã nới lỏng tay.
"Mẹ kiếp, với cái chỉ số IQ này, làm sao có thể lăn lộn được làng giải trí vậy?"
"Nhanh, nhanh tiếp lấy tôi."
"Góc độ xảo quyệt như thế, ai mẹ nó có thể tiếp được cô chứ!"
Lâm Dật di chuyển đến thuyền bên cạnh, duỗi ra hai tay, chuẩn bị đem Triệu Nhất Niệm tiếp được.
"Mẹ kiếp, thật là nặng mà."
Trong nháy mắt tiếp được Triệu Nhất Niệm, Lâm Dật phát hiện, con hàng này thật là không nhẹ.
So với Kỷ Khuynh Nhan thấp hơn nửa cái đầu, nhưng ôm ở trên người, tối thiểu so với Kỷ Khuynh Nhan nặng hơn ít nhất mười cân!
"Ohhhh, anh ôm chặt, đừng lắc."
"Tôi ngược lại thật ra không muốn lắc, nhưng cô nghĩ tôi có thể khống chế sao."
Rầm!
Lâm Dật vốn là đứng ở mạn thuyền, vừa bắt được Triệu Nhất Niệm, trọng lực mất thăng bằng, hai người đều rơi xuống nước.
Đứng ở trên boong thuyền Nhan Từ che mắt, đã không còn mặt mũi để nhìn.
"Tôi, trang điểm của tôi tiêu rồi!"
Trong nước biển, Triệu Nhất Niệm mơ hồ không rõ mà nói.
"Con mẹ nó cô sắp chết đến nơi rồi, lại còn quan tâm trang điểm cô à?" Lâm Dật mắng:
"Lão tử một đời anh minh, đều hủy đến trên tay của cô."
Lâm Dật cầm lấy Triệu Nhất Niệm, lại bò lên thuyền cứu sinh.
Cũng coi như là xài cho đúng tác dụng rồi.
"Hai người các anh có cần nghỉ ngơi một chút không." Lý Gia Ny đem thuyền lái tới nói.
"Chúng ta đi lên đảo trước, đây cũng không phải là chỗ để nghỉ ngơi được." Lâm Dật nói.
"Xong rồi, trang điểm đều hỏng rồi, một lát nữa lúc lên hình sẽ rất khó coi."
"Tới tham gia loại chương trình này, cô còn để ý đến việc trang điểm của mình sao?" Lâm Dật nói: "Cô coi đây là chương trình hẹn hò à?"
"Vậy cũng không thể quá chật vật được."
"Vậy cô liền bỏ quyền đi, làm hại lão tử đều bị cô gây phiền toái."
"Anh thực sự là không có chút ôn nhu nào." Triệu Nhất Niệm bĩu môi nói: "Cũng quá không coi trọng tôi rồi."
Lâm Dật không trả lời lại, lái thuyền cứu hộ, chuẩn bị lên đảo.
Bởi vì khoảng cách không xa, hơn nửa giờ liền lên đến trên đảo.
Nếu như không phải là vì chiếu cố người quay phim phía sau, tốc độ có thể càng nhanh.
Nhưng trong lòng Lâm Dật cũng đã có dự định.
Chính mình tới đây, là làm nhiệm vụ, chờ đến trên đảo, phải tập trung làm nhiệm vụ trên hệ thống, về phần nhiếp ảnh gia, có thể chờ vậy thì chờ, không thể để cho bọn họ làm lỡ tiến độ của mình được.
Có thể không cho tổ tiết mục mặt mũi, nhưng mặt mũi của Nhan Từ vẫn phải cho, cũng không thể ngủ không được.
Đã đến trên đảo, hầu như tất cả mọi người đều dừng bước, không ai dám bước thêm một bước.
Khi ở trên thuyền, còn không cảm nhận được gì nhiều, nhưng đến nơi này, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự rộng lớn của hòn đảo, với trong ấn tượng hoang đảo hoàn toàn khác nhau.
Đứng ở chỗ này, nhìn sang hai bên cũng chẳng thấy điểm cuối đâu, lại như đi tới lạc vào chốn kinh thành vậy.
Ngoài ra, cách đảo không xa có một chiếc du thuyền cỡ nhỏ đậu với nhiều thiết bị khác nhau để bảo đảm tiến độ ghi hình diễn ra bình thường.
Nhưng những điều này không nằm trong phạm vi xem xét của Lâm Dật, cùng mình không có quan hệ gì.
"Chúng ta hãy xem bản đồ trước và nghiên cứu lộ trình cụ thể một chút." Lý Gia Ny nói: "Hòn đảo này quá hoang vắng, vẫn phải cẩn thận một chút."
"Được, các cô trước tiên nghiên cứu đi, tôi đi tìm một chút củi lửa, hong khô quần áo."
Yêu cầu của Lâm Dật, ngược lại là không gì đáng trách, Lý Gia Ny cũng không nói gì, bây giờ là mùa đông, gió biển quả thực có chút lạnh, đốt lửa sưởi ấm cũng là một chuyện tốt.
Gần như 20 phút, Lâm Dật cầm cành cây đi về tới, đốt lửa trại bằng các dụng cụ được phân bổ.
Tiện tay cởi áo, vắt khô nước phía trên, chuẩn bị đem quần áo hơ cho khô.
"Anh, vóc người của anh sao lại tốt như vậy?"
------
Dịch: MBMH Translate