Trầm mặc mấy giây, Nhan Từ nói:
"Anh có còn nhớ, trước đó lúc hai chúng ta trò chuyện, phát hiện có hai người nước ngoài mất tích."
"Nhớ rõ."
"Đến nay chúng tôi còn chưa tìm được hai người kia, có khả năng là bọn họ hay không."
"Trong tình huống này, bất kỳ kẻ nào khả nghi đều có khả năng." Lâm Dật nói:
"Có thông tin gì về hai người đó không." Lâm Dật nói.
"Trong đó có một người tên là Owen, đến từ Tanzania, là nhân viên thu ngân trong một siêu, người còn lại tên là Jones, đến từ Los Angeles, là một gã tài xế xe tải. Họ đều là những người cấp thấp sống bằng thẻ tín dụng, cũng không có chỗ nào không ổn hết."
Lâm Dật gật đầu suy nghĩ một chút, "Chuyện này cô trước đừng lộ ra, nếu như nhìn thấy bọn họ, cũng đừng dùng thái độ kích thích, tất cả chờ tôi trở lại rồi xử lý."
"Tình hình của anh như thế này, đã không thể tham gia ghi hình tiếp được nữa. Nếu như vết thương bị nhiễm trùng, sẽ xảy ra vấn đề lớn, mau theo tôi quay trở lại."
Lâm Dật thử hoạt động vai, nói: "Một chút vết thương nhỏ không sao đâu, cô không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy."
"Vết thương của anh là do súng bắn cùng cái khác không giống nhau, tôi nhất định phải đưa anh trở lại để xử lý."
"Cuộc tranh tài này đối với tôi rất quan trọng, cho nên tôi không thể rút lui giữa chừng được."
Nói xong, Lâm Dật vỗ bụi trên người.
"Cô về trước đi, tôi có chừng mực, nói chung là không thể nào bỏ cuộc được."
Nhìn người đàn ông bên cạnh, lông mày Nhan Từ đều xoắn lại một chỗ.
"Thực sự là không có cách nào với anh được."
Hai người xoay người đi, Nhan Từ hướng về phía những người khác nói:
"Để lại thuốc cho bọn họ, chương trình tiếp tục ghi hình."
"Đúng rồi, cô trở lại giúp tôi làm một chuyện." Lâm Dật nói: "Trong điện thoại di động của tôi có một người tên là Trần Bỉnh Cường. Cô gửi thông tin của hai người nước ngoài kia cho anh ta, để anh ta giúp đỡ điều tra một chút."
"Được!"
Giao phó xong chính sự, Nhan Từ lại lôi kéo Lâm Dật, dặn dò thời gian thật dài, mới lo âu buồn phiền lên máy bay rời đi.
Những người khác cùng Lâm Dật không quen không biết, cho nên ở chỗ này cũng không nói gì, ngồi trên máy bay trực thăng lần lượt rời đi.
Nhưng vì sự an toàn của Lâm Dật, Nhan Từ âm thầm sắp xếp nhân viên an ninh đi theo phía sau đám người Lâm Dật, để phòng bị chuyện như vậy lần nữa phát sinh.
Lúc này, khu vực này còn lại ba người Lâm Dật.
Nhưng Triệu Nhất Niệm và quay phim sợ hãi trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Bọn họ cũng chỉ là người bình thường, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một vụ nổ súng xảy ra trước mặt mình.
Cảm giác giống như đang đóng phim vậy, hồi lâu sau mới chậm rãi thích ứng được.
"Anh Lâm, chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ." Triệu Nhất Niệm nhỏ giọng hỏi.
"Tiếp tục đi về phía trước." Lâm Dật nói:
"Cánh tay của tôi chỉ là tạm thời không thể hoạt động, cũng không phải phế bỏ, không làm lỡ việc."
"Ồ."
Lần này, tốc độ của Lâm Dật nhanh hơn không ít, chỉ mất mười tiếng để đi ra khỏi khu vực lội nước.
Đối với Triệu Nhất Niệm và quay phim mà nói, giống như là trở về từ cõi chết.
Con đường phía trước, chỉ cần cẩn thận một chút, thì sẽ không có vấn đề.
Mười mấy ngày sau, chuyến đi của ba người không có bất kỳ thú vị gì thể nói.
Ngoại trừ đi đường chính là ăn cơm, Triệu Nhất Niệm và quay phim, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ của Lâm Dật, nhưng cũng đều kiên trì.
Mà trong khoảng thời gian này, vết thương trên người Lâm Dật cũng gần như hoàn toàn khôi phục lại. Chỉ cần không làm vận động dữ dội, như vậy vấn đề liền không lớn.
Ngoại trừ sẽ lưu lại một vết sẹo. cũng không để lại di chứng về sau.
Nó không những không có ảnh hưởng đến mỹ quan, trái lại còn tôn thêm vẻ nam tính.
Ngoài ra, còn có một tin tức tốt là hai người nước ngoài mà anh hoài nghi đã quay trở về trên bờ, cùng tụ họp với đám người Nhan Từ.
Nhưng theo miêu tả của Nhan Từ, lời nói cử chỉ của hai người không khác gì người bình thường.
Rất khó đem bọn họ cùng hung thủ gộp lại làm một.
Về phương diện này, Lâm Dật không nói thêm cái gì, chỉ là căn dặn Nhan Từ không nên đánh rắn động cỏ. Cố gắng níu kéo hai người càng nhiều càng tốt trước khi có kết quả điều tra.
Còn lại những chuyện khác, chờ mình về rồi xử lý.
Lại trải qua một ngày một đêm đi vội, một nhóm ba người đã đi tới dưới chân núi.
Lâm Dật cầm trên tay tư liệu, đại khái liếc nhìn qua.
Ngọn núi lửa này tên là núi Vân Gian, độ cao khoảng chừng 800m, quy mô cũng không tính lớn.
Khó khăn duy nhất chính là nó tương đối dốc, leo lên, sẽ khá khó khăn.
"Cuối cùng cũng đi gần tới điểm cuối." Đi tới dưới chân núi, Triệu Nhất Niệm cảm thán nói:
"Tuy rằng tôi là theo anh lăn lộn tới đây, nhưng tôi cảm thấy mình cũng rất giỏi rồi."
Lâm Dật gật đầu, đối với Triệu Nhất Niệm cũng có mấy phần nhìn với cặp mắt khác xưa.
Một nữ minh tinh chân yếu tay mềm có thể đuổi theo kịp tần suất của mình, một đường kiên trì tới đây đã rất đáng ngưỡng mộ rồi.
Với tính cách cứng cỏi này của cô ấy, về sau muốn ở trong làng giải trí kiếm ra thành tựu, hình như cũng là có khả năng.
"Lâm tiên sinh, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lúc, thật ra là tôi có chút lời muốn nói với anh." Quay phim nói.
"Được, anh nói đi."
"Cùng ngài tới đây, công việc của tôi gần như đã hoàn thành." Quay phim nói:
"Đợi lát nữa lúc lên núi, tôi sẽ quay một quãng thời gian, đến lúc đó sẽ chuyển giao sang chụp ảnh trên không. Nhưng anh phải thường xuyên điều chỉnh góc độ của mình, như vậy có thể lộ mặt của mình nhiều hơn."
"Được, tôi biết rồi." Lâm Dật cười nói: "Vừa vặn cũng nên nghỉ ngơi một chút."
Tình hình ở núi Vân Gian rất dốc, đối với việc leo lên tới đỉnh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng Lâm Dật cảm thấy mình tới cũng không thành vấn đề.
Nhiều nhất năm tiếng liền có thể leo đến đỉnh núi, nhưng có Triệu Nhất Niệm bên cạnh, điều này không dễ chút nào.
Ba người ngồi xuống ăn chút gì đó, hiện tại đã đến thời khắc cuối cùng của chương trình, ba người cũng không bớt ăn bớt mặc, ăn càng tận hứng.
Ngoài ra, Lâm Dật đã vứt hết những thứ vô dụng trong ba lô, chỉ để lại một ít đồ cần thiết cho việc leo núi, mục đích là vì giảm bớt trọng lượng, thuận tiện lên núi.
Ngoài ra, Lâm Dật đã đưa cho Triệu Nhất Niệm tất cả các bình oxy di động.
Với thể chất của mình, hẳn là sẽ không xuất hiện phản ứng cao nguyên(*), nhưng cô ấy thì không được.
(*)Hiện tượng này thường xảy ra khi lên tới độ cao trên 2.400 m. Ở những khu vực núi cao, ngoài việc lượng oxy ít hơn, áp suất không khí thấp khiến chúng ta hít được ít oxy hơn, dẫn đến cơ thể có những phản ứng như nôn nao, đau đầu, buồn nôn, mất cảm giác ngon miệng, chóng mặt và mệt mỏi.
Sau một giờ tân trang, ba người họ chuẩn bị xong xuôi.
Bắt đầu lên núi.
Mới đầu, ngọn núi cũng không tính là dốc, bò lên cũng không vất vả như trong tưởng tượng.
Nhưng lúc bò đến hơn 100 mét, ngọn núi đã thay đổi độ dốc.
Mang lại một mức độ khó khăn nhất định cho việc leo lên.
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ bay qua đỉnh đầu của ba người.
"Lâm tiên sinh, đồng nghiệp của tôi đã đến, quá trình phía sau sẽ do bọn họ phụ trách quay chụp. Tôi cũng chỉ có thể đi tới đây với anh thôi, nhưng tôi sẽ ở trên phi cơ trực thăng nhìn các anh, nhất định phải nỗ lực lên, đem quốc kỳ của chúng ta cắm ở đỉnh núi!"
"Nhất định!"
Lúc chia tay, Lâm Dật cùng Triệu Nhất Niệm, quay phim còn ôm mỗi người một cái, tiếp theo sau đó xuống núi.
Lâm Dật trong lòng cũng không phải rất gấp, bởi vì là đứng thứ nhất khẳng định là của mình, cho nên vào lúc này, anh cũng không có vứt bỏ Triệu Nhất Niệm.
Mà là mang theo cô cùng nhau lên núi, vì lý do này, tốc độ chậm một chút, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến cái gì.
Khi đi đến hơn năm trăm mét, Lâm Dật chợt phát hiện một vấn đề.
Trèo lâu như vậy, hơn nữa trên đường còn phải trợ giúp Triệu Nhất Niệm, nhưng ở mặt thể lực, cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Thậm chí còn có một loại ảo giác không tốn sức chút nào.
Mới đầu Lâm Dật còn lầm tưởng cái này là ảo giác, nhưng quay đầu phát hiện tinh thần của Triệu Nhất Niệm cũng tràn đầy năng lượng, bình dưỡng khí dự phòng chuẩn bị cho cô cũng vô dụng.
Này liền có chút kỳ quái, hoàn toàn trái với quy luật tự nhiên.
Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
------
Dịch: MBMH Translate