"Cô cảm thấy như thế nào?" Lâm Dật dừng lại, hỏi thăm tình hình của Triệu Nhất Niệm.
"Cũng được, tôi có thể kiên trì." Triệu Nhất Niệm nói:
"Nhưng tôi đoán chừng, tôi cũng không kiên trì được bao lâu, chân có chút mỏi, phía trước có con dốc thoải, tới đó có thể nghỉ ngơi một lúc được không."
Lâm Dật liếc mắt nhìn về phía trước, vị trí con dốc thoải, cách mình đại khái hơn 20 mét.
"Đi thôi, đi qua đó nghỉ ngơi hồi sức."
Sau mười mấy phút, hai người tới dốc thoải, Triệu Nhất Niệm đặt mông ngồi trên mặt đất, không ngừng xoa bắp chân nhỏ của mình, hy vọng có thể giảm bớt đau, để tiếp tục leo núi, cô không muốn kéo chân sau Lâm Dật.
"Có dấu hiệu nào của tình trạng thiếu oxy không?"
"Cái này thật sự không có." Triệu Nhất Niệm nói:
"Nhưng nói đến kỳ quái, tôi đều cảm thấy có chút khó mà tin nổi, tôi vốn muốn cho anh đi trước, tôi ở phía sau chậm rãi trèo, làm người thứ hai cũng rất tốt, nhưng không nghĩ tới vẫn đúng là đuổi tới bước chân của anh được."
Lâm Dật nhìn xung quanh một chút, "Chỗ này có chút kỳ quái, theo suy đoán của tôi, hàm lượng oxy ở nơi này cao hơn những nơi khác một chút, dẫn đến chức năng tim phổi của chúng ta trở nên càng mạnh mẽ hơn."
"Nếu là như vậy, leo núi sẽ thuận lợi hơn rồi, đoán chừng hơn ba trăm mét còn lại cũng không phải vấn đề lớn."
Lâm Dật gật đầu, lại lấy ra ít đồ ăn để bổ sung thể lực, sau đó tiếp tục leo núi.
So với lộ trình phía trước, phía sau mấy trăm mét độ khó thẳng tắp tăng lên.
Gần như phải leo lên phía trước.
Lâm Dật thể chất khác hẳn với người thường, chút khó khăn này đối với anh mà nói không coi vào đâu.
Nhưng đối với Triệu Nhất Niệm mà nói, lại là một thử thách lớn.
Lâm Dật cầm dây thừng, đem hai người cột lại với nhau, cùng nhau đi lên trên đỉnh núi.
Ba tiếng sau, hai người đã gần đến đỉnh núi rồi, hình như cũng chỉ có khoảng mười mấy thước nữa.
"Anh Lâm, chờ một chút, tôi nghĩ nghỉ ngơi một chút lại đi lên." Triệu Nhất Niệm thở hổn hển nói:
"Tôi muốn leo lên núi với một hình tượng hoàn mỹ."
"Vậy cô có muốn trang điểm thêm không."
"Cái này không cần, chân thực một chút là được."
Lâm Dật đứng tại chỗ, nhìn phong cảnh dưới núi.
Rất có loại cảm giác Tuyệt Đỉnh, cảm giác tầm mắt bao quát non sông.
"Hả? Tình hình thế nào, trên núi còn có người?"
Triệu Nhất Niệm thét một tiếng kinh hãi, thu hút sự chú ý của Lâm Dật.
"Còn có ai ở đây?!" Lâm Dật bất ngờ nói.
"Tôi thật sự nhìn thấy, vừa nãy ở đó có cái bóng đen, từ phía trên chợt lóe lên."
Lâm Dật ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, phát hiện không có thứ gì.
"Cô chắc chắn không nhìn lầm?"
"Tôi chắc chắn." Triệu Nhất Niệm nói:
"Nếu như không phải là người, vậy chính là dã nhân sống ở đây rồi."
"Vô nghĩa, làm sao có khả năng có dã nhân." Lâm Dật nói:
"Cô trước ở chỗ này đi, tôi đi lên xem một chút."
"Ừ."
Đến nơi này, Triệu Nhất Niệm đã không còn sợ nữa, bởi vì không có chuột bọ côn trùng rắn rết đến chỗ như này, cho nên không cần lo lắng.
Dứt lời, Lâm Dật hướng về đỉnh núi chạy tới.
Mới đầu khi Triệu Nhất Niệm nói đỉnh núi có người, anh cũng không coi là thật.
Nhưng rất nhanh, anh liền nghĩ đến một chuyện khác.
Ở trên hòn đảo này, ngoại trừ hai người kia đã ám sát mình, còn có một người bí ẩn khác đã giết con cá sấu.
Nói không chắc bóng đen mà Triệu Nhất Niệm nhìn thấy, chính là cái người giết cá sấu kia!
Thân thủ Lâm Dật mạnh mẽ, không tới hai phút đã bò tới đỉnh núi.
Nhìn xung quanh, bất ngờ nhìn thấy một bóng đen vụt qua trước mặt mình chục mét, hơn nữa trên tay còn mang theo một cái rương!
Mặc dù đã lên đến đỉnh núi, nhưng Lâm Dật lại không quan tâm đến cảnh sắc nơi này, không khỏi tăng nhanh tốc độ vọt tới chỗ bóng đen phía trước.
Đuổi được mười mấy mét, người áo đen phía trước bỗng nhiên dừng lại, quay lưng đứng ngay tại chỗ.
Lâm Dật cũng giống như vậy, dừng bước lại, ánh mắt đều rơi xuống trên người người áo đen.
Đối phương mặc một thân màu đen, một chiếc áo len đen với một chiếc quần tây đen dưới chân, đầu đội một chiếc mũ che chắn kín mít.
Ngay cả trên tay cũng mang găng tay, không có thứ gì lộ ra.
Lâm Dật cẩn thận mà thận trọng, không dám manh động.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác ngột ngạt từ trên người một người khác.
Mặc dù đối phương không hề làm gì cả, nhưng vẻn vẹn là đứng ở nơi đó, cũng cho người khác cảm thấy căng thẳng.
Hai người duy trì khoảng cách mười mét, bầu không khí cũng căng thẳng đến nghẹt thở.
Người áo đen chậm rãi quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Cùng lúc đó, Lâm Dật thấy rõ bộ mặt thật của người áo đen.
Nhưng đáng sợ thay, người áo đen cũng không hề ló mặt, trên mặt còn mang một chiếc mặt nạ sặc sỡ, vẽ ra khuôn mặt tươi cười, lại như thằng hề trong gánh xiếc thú vậy.
Nhìn thấy một người kỳ quái như vậy, Lâm Dật không khỏi tóc gáy nổi lên.
Anh không thể nào tưởng tượng được, ở hòn đảo hoang này sẽ xuất hiện một người kỳ quái như vậy được.
Đã mặc một thân màu đen vậy thì thôi đi, còn mang theo một cái mặt nạ thằng hề.
Cái này quá kỳ quái!
Cũng trong nháy mắt đó, Lâm Dật bỗng nhiên có cảm giác hoảng hốt.
Mặc dù trên mặt nạ là khuôn mặt tươi cười, nhưng anh cảm giác, người dưới mặt nạ người hình như cũng đang hướng về phía mình mà cười!
Hơn nữa còn là loại cười quỷ dị kia.
Nhưng vào lúc này, người áo đen đột nhiên chuyển động, hướng về phía trước chạy đi, Lâm Dật cũng không chịu yếu thế, vội vàng đuổi kịp.
Lần này Lâm Dật không chút dè dặt nào, đem lá bài tẩy của mình lấy ra.
Cho dù Bolt(*), cũng chưa chắc chạy nhanh bằng anh.
(*)Usain Bolt là một cựu vận động viên điền kinh người Jamaica. Anh là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét với 9,58 giây, 200 mét với 19,19 giây và cùng với các đồng đội chia sẻ kỷ lục ở nội dung chạy 4 x 100 mét tiếp sức với 37,04 giây.
Nhưng người áo đen tốc độ cũng không chậm, dù cho Lâm Dật sử dụng toàn bộ khí lực, cũng chỉ là duy trì tốc độ cùng với anh ta, khoảng cách giữa hai người, cũng không hề được kéo gần.
Trong quá trình truy đuổi, Lâm Dật càng thêm khẳng định, người áo đen kỳ quái này chính là hung thủ đã đánh chết con cá sấu kia.
Nếu không lấy năng lực của mình, không thể không đuổi kịp anh ta được!
Nhưng người này là từ đâu tới?
Tới nơi này lại vì cái gì?
Trong cái rương trên tay anh ta, đến cùng chứa vật gì?
Mang theo một loạt vấn đề, Lâm Dật liều mạng truy đuổi.
Nhưng điều bất đắc dĩ là khoảng cách giữa hai người, cũng không hề được kéo gần.
Từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách lúc đầu.
Hơn mười phút, người áo đen chạy tới phía bóng của núi Vân Gian.
Ở đó có bãi đất trống tương đối bằng phẳng, lúc đến chỗ này, liền đứng lại, trên tay mang theo cái rương, tựa hồ không có ý muốn chạy nữa.
Trải qua truy đuổi tốc độ cao như vậy, người áo đen vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả nhịp thở cũng không bị gián đoạn.
Ngược lại là Lâm Dật, hơi thở đã hơi dồn dập.
"Anh là ai!"
Người áo đen đứng tại chỗ không lên tiếng, mà là đem cái rương nhẹ nhàng thả ở trên mặt đất, lùi về phía sau một bước, như thể chuẩn bị động thủ.
Khóe miệng Lâm Dật mang theo ý cười, sau đó cũng kéo dài khoảng cách, hướng về phía người áo đen ngoắc ngoắc ngón tay.
"Tôi thích những người không nhiều lời như anh."
Lâm Dật vừa vặn nói xong, người áo đen liền vọt tới, cách anh khoảng hai thước nhảy lấy đà, một cước đá tới!
------
Dịch: MBMH Translate