Nhìn thấy đối phương xông lại, hai tay Lâm Dật hợp lại cùng một chỗ, chuẩn bị đỡ chiêu thức này trước, sau đó sẽ phản kích.
Nhưng mà khi một chân của đối phương đạp tới, Lâm Dật mới biết lực đạo của hắn lớn thế nào.
Dù là dùng hết sức lực của mình thì cũng không thể chèo chống và phòng ngự.
Một cước này, đá Lâm Dật ra xa đến mấy mét, cổ tay run lên, một hồi lâu mới trở lại bình thường.
Mà người áo đen cách đó không xa, không muốn cho Lâm Dật thêm nhiều cơ hội, sau khi kết thúc đòn tấn công kia, lại lao về phía anh.
Mà lần này, Lâm Dật cũng nghiêm túc, lực lượng tích trữ trong đan điền, tại thời khắc này được bạo phát ra hết, không e dè chút nào.
Quyền cước của hai người giao nhau giữa không trung, cứng rắn đánh đến cùng một chỗ.
Lần giao thủ này, Lâm Dật cũng không bị rơi vào thế hạ phong, hai người giằng co không xong, người nào cũng không chiếm được lợi thế!
Người áo đen hình như cũng không ngờ tới rằng thực lực của Lâm Dật lại mạnh như vậy.
Hắn vội vàng điều chỉnh chiến thuật, đá một cú về phía bên trái mặt Lâm Dật.
Lâm Dật lui về phía sau một bước, ngửa đầu về phía sau, tránh thoát công kích của hắn.
Mà trong khoảnh khắc đó, Lâm Dật cảm thấy, cú đá từ chân hắn mang theo tiếng gió, giống như là dao cắt qua mặt vậy.
Với lại đây còn không phải lúc, Lâm Dật chếch vai, đụng về phía ngực người áo đen.
Sau khi phát hiện tình hình không đúng, người áo đen liền dùng khuỷu tay phải của mình chống đỡ chiêu thức của Lâm Dật.
Nhưng bởi vì Lâm Dật chiếm được tiên cơ, cho nên người áo đen không kịp phòng bị, lui về phía sau một bước, mới đứng vững thân hình.
Khoảng cách giữa hai người được kéo ra một lần nữa, Lâm Dật không nhìn thấy gương mặt của người áo đen.
Nhưng lại cảm thấy chiếc mặt nạ kia vô cùng quỷ dị, dường như nắm giữ lực lượng chấn nhiếp lòng người.
Người áo đen hời hợt, phủ bụi trên người, sau đó lại bắt đầu phát động công kích.
Mà lần này, Lâm Dật phát hiện chiêu thức của hắn càng hung hiểm hơn, lực đạo và tốc độ cũng tăng lên rất nhiều.
Phanh phanh phanh!
Mấy giây sau, hai người đã giao thủ mười mấy chiêu.
Mà trong quá trình này, người áo đen dần dần chiếm được ưu thế.
Tình thế của Lâm Dật lại biến thành bị động, vết thương trên bờ vai cũng ẩn ẩn đau, tốc độ ra quyền và lực lượng cũng đều bị ảnh hưởng theo.
Hô thông!
Người áo đen nhấc một chân, đá lên ngực Lâm Dật.
Lâm Dật không kịp phản ứng, lùi về phía sau mấy bước.
Nhưng mà, ngay lúc anh chuẩn bị xông lên thì phát hiện người áo đen đã cầm lấy cái rương, chạy về phía chân núi, muốn đuổi cũng đã không còn kịp.
“Mẹ nó!”
Lâm Dật mắng một câu, anh muốn đuổi theo, nhưng từ vết thương trên vai lại truyền đến cơn đau.
Chính anh cũng biết, cho dù có thể đuổi kịp hắn thì cũng không chắc là có thể đánh thắng được hắn ta.
Đuổi theo cũng vô dụng, Lâm Dật thở dài, bình phục tâm tình một chút, chuẩn bị tụ hợp lại với Triệu Nhất Niệm.
Khi leo lên một lần nữa, Lâm Dật nhìn thấy Triệu Nhất Niệm và người của đoàn làm phim đang đứng chung với nhau, chuẩn bị cho cảnh quay cuối cùng.
“Anh Lâm, anh đi làm cái gì vậy? Nhìn rõ bóng đen kia là gì không?”
“Không đuổi kịp, người chạy mất rồi.”
Vốn dĩ Lâm Dật muốn giấu tin tức này đi, không muốn để cho người khác biết, nhưng hiển nhiên đây là điều không thể.
Bởi vì lúc bản thân mình bò lên đỉnh núi, máy bay trực thăng phụ trách quay chụp cũng bay tới, ống kính chắc hẳn là đã thu được hình ảnh của người áo đen kia.
Nhưng chụp được bao nhiêu thì anh cũng không biết.
“Các đơn vị chú ý, chuẩn bị lại thiết bị một chút, bắt đầu quá trình quay chụp cuối cùng.”
“Đã biết, Nhan đạo diễn.”
Sau khi giao phó xong chuyện chính, Nhan Từ gọi Lâm Dật qua một bên.
“Mọi chuyện thế nào rồi? Trên đỉnh núi sao lại xuất hiện những người khác, với lại người kia hình như còn mang theo mặt nạ.”
“Tôi cũng không biết.” Lâm Dật lắc đầu nói.
“Chẳng lẽ anh không đuổi kịp hắn ta sao?”
Lâm Dật nhún vai, “Đuổi kịp, nhưng không đánh lại người ta.”
“A? Ngay cả anh cũng không phải là đối thủ của hắn sao? Không thể nào?”
Lâm Dật vén một góc quần áo lên, Nhan Từ phát hiện nửa tay áo màu đen bên trong đã ướt.
Cô tiến lên sờ soạng một chút, phát hiện là máu đỏ sẫm, lập tức bị dọa cho sợ đến mặt mày tái nhợt.
“Anh chờ chút, tôi gọi người qua giúp anh xử lý vết thương.”
“Cô không cần ngạc nhiên như thế, không phải là chuyện gì lớn.” Lâm Dật nói:
“Chương trình cũng sắp kết thúc rồi, trước cứ ghi hình cho xong đoạn này đã, chút vết thương nhỏ này chờ sau khi trở về lại xử lý cũng được.”
“Thật sự không có vấn đề gì sao?”
“Yên tâm đi, không chậm trễ việc uống rượu đâu.”
Nhan Từ ngượng ngùng nhéo Lâm Dật một chút, “Anh đúng thật là, lúc này rồi còn nói được lời như vậy.”
Lâm Dật cười ha ha một tiếng, cùng Nhan Từ đi trở về.
Nhưng vì tính thường thức của chương trình, Lâm Dật và Triệu Nhất Niệm lui về chỗ nghỉ ngơi trước đó, chuẩn bị leo lên một lần nữa. Như vậy thì camera có thể ghi lại toàn bộ quá trình, chương trình cũng sẽ càng hoàn chỉnh hơn.
Khi leo lên đỉnh núi một lần nữa, Lâm Dật lấy lá cờ tổ quốc từ trong ba lô của mình ra, sau đó cắm vào vị trí mà tổ tiết mục đã chỉ định!
Dùng cách này để tuyên bố, mình là người đầu tiên leo đến điểm cuối.
Đúng vào lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Lâm Dật.
【 Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 200 ngàn điểm thông thạo. 】
【 Mức độ hoàn thành nghề nghiệp: 100%, khen thưởng chiến lực cấp độ F! 】
Mẹ nó!
Lâm Dật mắng thầm trong lòng một câu, ta đây cởi quần rồi, ngươi còn thưởng cái này làm gì?
Lâm Dật xoa huyệt thái dương một chút, nếu như cho mình chiến lực cấp độ F sớm hơn một chút thì cho dù là vai mình có bị thương, muốn đối phó với người áo đen kia cũng không thành vấn đề.
Mẹ nó!
Tuy hệ thống rất chó, nhưng khen thưởng vẫn rất được.
Sau khi hấp thu xong chiến lực cấp độ F.
Lâm Dật phát hiện lực cỗ lượng tích lũy trong đan điền kia hình như mạnh hơn rất nhiều.
Nếu như quy ước chiến lực cấp E là 1, như vậy thì chiến lực cấp F chính là 1.5, chênh lệch giữa hai bên là rất lớn.
Làm xong nhiệm vụ, Lâm Dật ngồi khoanh chân dưới đất.
Sống trong rừng nhiều ngày như vậy, quả thật cũng có chút mệt mỏi.
Nhưng vì để chương trình được hoàn chỉnh, Lâm Dật đã phối hợp với Nhan Từ một cách đường hoàng.
Nhưng mà Lâm Dật lại không có ý đoạt danh tiếng, làm xong việc của mình thì đứng qua một bên, đem phần lớn ống kính nhường lại cho Triệu Nhất Niệm.
Cô ấy là người lăn lộn trong giới giải trí, cần dạng ánh sáng như này hơn mình.
Mà bản thân mình vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.
Lúc ghi hình chương trình hoàn tất cũng đã là hoàng hôn.
Lâm Dật và Triệu Nhất Niệm ngồi máy bay trực thăng của tổ tiết mục, trở về bờ biển.
Ngồi ở hàng sau máy bay trực thăng, Lâm Dật nhìn Nhan Từ, nhỏ giọng hỏi:
“Hai người nước ngoài tên là Owen và Jones hẳn là còn ở trên thuyền đúng không?”
“Ừm.” Nhan Từ gật đầu nói:
“Dựa theo quy định của tổ tiết mục, cách mỗi năm ngày sẽ đưa một nhóm người bỏ quyền trở về. Hôm nay là ngày thứ tư, cho nên hai người bọn họ vẫn còn ở trên thuyền.”
Lâm Dật gật gật đầu, “Tôi muốn gặp hai người kia.”
“Thật ra những ngày gần đây, tôi cũng có lưu ý đến hành động của bọn họ, xác thực không phát hiện ra điều gì bất thường cả. Nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ đều là về cuộc sống, giống như những người Mỹ bình thường. Cho nên, anh không nên dùng thủ đoạn quá khích, nếu như gây ra hiểu lầm thì sẽ không tốt.”
“Yên tâm đi, loại chuyện này tôi tự có chừng mực, trước khi có niềm tin tuyệt đối thì tôi sẽ không động thủ.”
Nói xong, Lâm Dật thở dài trong lòng, mỗi lần nghĩ đến đây, anh đều nhớ tới Kiều Hân.
------
Dịch: MBMH Translate