Hải Tinh Số 1, phòng 2020.
Owen và Jones đang ngồi ăn trong phòng, miệng còn không ngừng lải nhải.
“Anh nghe nói gì chưa, hình như đã có người trèo lên đỉnh núi, tốc độ thật sự rất nhanh.” Jones nói.
“Đã nghe qua rồi.” Owen lời ít mà ý nhiều trả lời, “Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, lúc đó chưa giết chết được cậu ta, còn phải nghĩ biện pháp để ra tay lần nữa đây.”
Lúc trước, khi hai người rời đi đã biết viên đạn kia bắn trúng vào xương bả vai của Lâm Dật.
Làm sát thủ chuyên nghiệp, hắn biết rõ, dạng thương tổn này chưa đủ để lấy mạng của cậu ta.
“Nhưng rất kỳ quái, cậu ta lại chưa rời bỏ trận đấu, qua nhiều ngày như vậy mà còn không có tin tức của cậu ta, liệu có phải là đang tiếp tục dự thi hay không?”
“Không có khả năng này.” Owen nói:
“Anh không nên quên, cậu ta là một phú hào, không thiếu tiền, tới nơi này ghi hình chỉ là để thỏa mãn hứng thú nhất thời của mình thôi. Sau khi bị đạn bắn, đương nhiên sẽ không thể tiếp tục ở lại đây nữa, mạng của cậu ta đáng tiền hơn nhiều so với người bình thường, cho nên hẳn là sẽ không ở lại đây để mạo hiểm đâu.”
“Vậy kế hoạch tiếp theo của chúng ta chính là đi Trung Hải.” Jones nói:
“Nhưng tôi cảm thấy, chờ đến lúc ra tay một lần nữa thì có thể sẽ tốn rất nhiều sức lực, cũng sẽ không còn cơ hội tốt như vậy cho chúng ta nữa. Với lại cậu ta còn có năng lực giết cá sấu bằng tay không, đúng là khiến người ta không thể tin được.”
“Nếu như không lợi hại, mạng của cậu ta cũng không có giá là 2 triệu đô la mỹ.” Owen nói:
“Chúng ta lại ở lại đây một ngày, đợi ngày mai về Trung Hải rồi sẽ ra tay.”
“Cuối cùng cũng có thể làm một vố lớn, ở đây đúng là làm cái gì cũng không tiện. Nếu như đổi thành ông bạn già của tôi thì cho dù chỉ đánh tới xương bả vai, cũng có thể lấy mạng của cậu ta.”
Owen từ chối cho ý kiến gật đầu, “Tư liệu của cậu ta, chúng ta đều đã nắm trong lòng bàn tay, lập kế hoạch cho bước kế tiếp đi, tranh thủ hoàn thành đơn làm ăn này nhanh một chút.”
“Được.”
Két két _ _
Cạch _ _
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, đầu tiên là vang lên một tiếng điện lưu, sau đó là tiếng khóa cửa bị mở ra.
Vẻ mặt của hai người đột nhiên ngưng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nơi này là phòng của mình, nếu như không có thẻ ra vào, thì người ngoài căn bản không vào được.
Nhưng hai người rất nhanh liền khôi phục lại vẻ trấn định.
Làm sát thủ chuyên nghiệp, ngụy trang là môn học bắt buộc.
Thế nhưng khi nhìn thấy người tiến vào, hai người đều lộ ra vẻ ngoài ý muốn!
Bởi vì người tiến vào là Lâm Dật!
“Ngài khỏe chứ, ngài là...”
Nhìn thấy Lâm Dật, hai người đều giả bộ bất ngờ, vẻ mặt mê mang.
“Lúc này mới mấy qua ngày a, sao mà ngay cả tôi cũng không nhận ra rồi?” Lâm Dật cười nói:
“Lúc nổ súng với tôi, trí nhớ của các người hình như cũng không có kém như vậy.”
“Hả?”
Owen lộ ra vẻ khoa trương, “Tiên sinh, tôi không biết cậu đang nói cái gì, với lại nơi này là phòng của tôi, sao cậu lại đột nhiên xông vào? Như vậy là phạm pháp.”
Hô thông!
Lâm Dật nhấc chân đá một cú vào ngực Owen.
Người kia không kịp phản ứng, thân thể bay ra ngoài, ngay cả bàn trà phía sau lưng đều bị đụng vỡ nát.
“Cậu đang làm gì vậy!”
Jones rống lên, bên trong ánh mắt mang theo địch ý và phòng bị.
“Lai lịch của các người, tôi đã đã điều tra xong rồi.” Lâm Dật nói:
“Sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên trang web đen, các người không cần phải vờ vịt nữa, không có ý nghĩa gì đâu.”
Vẻ mặt của hai người lập tức thay đổi, ai cũng không nghĩ tới, vừa mới gặp mặt mà Lâm Dật đã điều tra xong những vấn đề này.
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì, tôi chỉ là một nhân viên thu ngân bình thường, cũng không phải là sát thủ, cậu không được vu oan cho chúng tôi.”
“Cách làm việc của tôi từ trước đến nay luôn có trình tự, chưa từng làm những chuyện không nắm chắc. Nếu như tôi đã đến đây thì đương nhiên là đã điều tra mọi chuyện rõ ràng, giả bộ cũng vô dụng thôi. Các người không có lựa chọn nào khác ngoại trừ việc phối hợp với tôi.” Lâm Dật nói:
“Cho nên, tốt nhất nên nói cho tôi biết là ai phái các người tới, đừng để tôi nói nhiều.”
Hai người liếc nhau một cái, cảm nhận được khí tức khủng bố của người đàn ông trước mắt.
Đã đến lúc này rồi, không cần phải che dấu nữa.
Ánh mắt của cậu ta đã nói rõ tất cả, cho dù mình có nói bất kỳ cái gì cậu ta cũng sẽ không dao động.
Ánh mắt Owen đảo quanh, đột nhiên có ý nghĩ mới.
Hiện tại nhiệm vụ thiết yếu là nghĩ biện pháp giải quyết cậu ta, sau đó chạy khỏi nơi này.
Nghĩ đến đây, Owen chắp tay sau lưng, hướng về phía Jones làm một động tác nhỏ.
Người kia sau khi ngầm hiểu thì lặng lẽ di chuyển qua ghế sô pha bên cạnh.
Nhưng mấy động tác nhỏ này căn bản không thể qua được mắt của Lâm Dật, anh lao thẳng về phía Jones, một chân đá bay anh ta!
“Trên ghế sô-pha hẳn là có giấu súng đúng không, loại trò vặt này mấy người vẫn nên thu lại đi. Tôi đã đến đây rồi, anh cảm thấy tôi sẽ cho anh cơ hội sao?”
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì!”
Jones che ngực, cảm thấy xương cốt trên người tựa như đang tan thành từng mảnh.
“Nói cho tôi biết, là ai phái các người tới.”
“Chuyện này tôi không thể nói, cậu bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
“Mấy người các người sao lại giống như đám Ninja của Đảo quốc vậy, nguyên một đám đều cứng miệng?” Lâm Dật nói:
“Hay là các người cảm thấy, tôi không dám ra tay với các người?”
“Chúng tôi là người Mỹ, nếu như chúng tôi xảy ra chuyện, cậu cũng đừng hòng tốt hơn.” Owen nói:
“Dạng mấy công ty giống như của cậu, nếu như danh tiếng bị hủy hoại thì sẽ không còn chỗ sinh tồn.”
Lâm Dật nhìn xuống từ trên cao, cười nói với hai người, “Hai người các người nói như vậy thì thật sự là không hiểu tôi rồi. Nói thật với các người, người nước ngoài giống như các người, tôi đã giết chết mấy người, hiện tại không phải vẫn còn đang sống rất tốt sao?”
Nói xong, Lâm Dật nhún vai.
“Tôi biết các người sẽ không tin lời nói của tôi, nhưng mà không sao cả, vừa lúc ở đây có hai người, tôi có thể làm mẫu cho xem.”
Nói xong, Lâm Dật nắm lấy quần áo của Jones, đi tới bên cửa sổ, sau đó mở cửa sổ ra.
“Cậu muốn làm gì, bỏ tôi ra!” Jones lớn tiếng giãy dụa.
Cho dù thân hình của hắn cao lớn, nhưng ở trước mặt Lâm Dật lại giống như một con gà chết, không có bất kỳ con đường nào để phản kháng cả.
“Đã sắp chết đến nơi, còn thích giả trang như vậy.”
Lâm Dật cầm một con dao, chém vào cổ của hắn, Jones lúc này đã ngất đi.
Gió biển thổi tới từ bên ngoài, Lâm Dật cũng không nói nhiều, đem hắn ném xuống biển.
Owen nằm co quắp trên mặt đất trợn tròn mắt, Hải Tinh Số 1 đang đỗ trên biển, cách bờ chỉ có một hải lý.
Jones bị ném xuống như vậy chắc chắn là sẽ không thể nào sống sót!
Cậu ta thật sự chỉ là ông chủ của một công ty sao, lá gan cũng quá lớn!
Cho dù mình là sát thủ chuyên nghiệp thì cũng không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy!
Lâm Dật bắt chéo hai chân, ngồi ở trên ghế sô pha, móc ra con đao giải phẫu mà mình mang theo.
“Nói thật với anh, chiếc Hải Tinh Số 1 này là của tôi, cho nên bất kể có xảy ra chuyện gì thì đều sẽ không có ai tiến đến cả. Nhưng anh rất không may, cho dù anh có muốn chết thì tôi cũng sẽ không cho anh được chết một cách thoải mái, trừ khi anh nguyện ý khai ra kẻ chủ mưu.”
------
Dịch: MBMH Translate