“Cậu, cậu muốn làm gì tôi...”
“Quên nói cho anh biết, tôi đã từng là một bác sĩ khoa tim mạch, tinh thông mấy chục loại thủ pháp giết người. Ngay cả những Ninja Đảo quốc kia ở trước mặt tôi còn không chống cự nổi mười phút, anh cảm thấy anh có thể kiên trì được bao lâu?”
Nhìn thấy con dao giải phẫu sáng loáng trên tay Lâm Dật, hô hấp của Owen lập tức trở nên dồn dập.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nỗi sợ từ trên người một người khác.
“Nhiệm vụ mà chúng tôi nhận được, đều thông qua người trung gian, cái gì cũng không biết, van cầu cậu đừng giết tôi, tôi không muốn chết.”
Luận về ý chí kiên định, đừng nói là so với người Trung Quốc.
Cho dù người Đảo quốc ở trước mặt, những người Mỹ này đều không chịu nổi một kích.
Nếu không trước đó, đối phó với những du học sinh kia cũng sẽ không nhẹ nhõm như thế.
Đối mặt với cái chết, bọn họ hoàn toàn không nói đến chuyện nhân nghĩa đạo đức, chỉ cần thoáng đe dọa một chút là có thể khiến cho tâm trạng của bọn họ suy sụp.
“Người trung gian là ai.”
“Tôi cũng không biết, đều là liên lạc thông qua điện thoại.”
Lâm Dật một tay chống đầu nhìn Owen.
Những tin tức mà anh ta cung cấp một chút tác dụng cũng không có, vẫn chưa tìm ra kẻ chủ mưu phía sau.
Cho nên phải tiếp tục đào sâu tin tức mới được.
“Nếu như lần này, nhiệm vụ của các người hoàn thành, sẽ liên lạc như thế nào với người trung gian?”
“Chúng tôi không có thủ tục bàn giao, giá trị con người của tôi và Jones cũng rất cao. Mục tiêu mà chúng tôi chấp hành bình thường đều là người có thân phận, lúc những người này xảy ra chuyện, trên TV nhất định sẽ đưa tin, giống như cậu đây.”
“Nhưng cũng có một chút tình huống đặc biệt, sẽ để cho chúng tôi đi giết một số nhân vật nhỏ, dưới loại tình huống này thì sẽ chụp hình rồi gửi về, chỉ cần chứng minh mục tiêu đã chết là được.”
Lâm Dật nhíu chặt mày, toàn bộ quá trình đều không tiếp xúc, quả thật có chút khó làm.
“Chẳng lẽ anh chưa từng thấy qua người trung gian sao?”
“Bởi vì chúng tôi đều người quen cũ cho nên có gặp mặt một lần.” Owen dường như biết Lâm Dật muốn hỏi điều gì, còn nói thêm:
“Nhưng rất khó để hẹn, tôi không thể đảm bảo rằng anh ta có thể ra mặt hay không.”
“Tôi không muốn nghe những lời này, chỉ hi vọng anh có thể xử lý tốt chuyện này, mạng của anh có thể giữ được hay không thì phải xem chuyện này xử lý thế nào.”
Owen bị dọa cho khẽ run rẩy, hắn hiểu, người đàn ông trước mắt này còn đáng sợ hơn so với ma quỷ.
Nếu như mình không làm theo lời cậu ta thì kết cục khả năng sẽ còn thảm hơn Jones.
“Tôi đã biết, xin cậu cho tôi chút thời gian.”
Lâm Dật nhìn ra bên ngoài, “Nếu như trước buổi sáng ngày mai, còn không có kết quả, thì hai người các người cùng làm bạn trên đường hoàng tuyền đi.”
Nói xong, Lâm Dật đi ra khỏi phòng.
Anh sắp xếp cho nhân viên trên thuyền, canh giữ ở cửa phòng Owen, tránh cho anh ta chạy lung tung.
Vừa đi ra được không bao xa, thì thấy Nhan Từ đứng ở boong tàu, giống như là đang đợi mình.
“Cô vẫn luôn ở đây sao?”
Nhan Từ gật gật đầu, “Tôi sợ xảy ra vấn đề, nên vẫn ở đây chờ anh.”
“Cách làm việc của tôi cô vẫn chưa yên tâm sao, có thể xảy ra vấn đề gì chứ.”
“Tôi không lo lắng chuyện khác, chủ yếu là miệng vết thương của anh.” Nhan Từ nói:
“Trước tiên cùng tôi trở về đã, trên vết thương đều là máu, nếu không xử lý có thể sẽ bị nhiễm trùng.”
“Cô vừa dứt lời, đúng thật sự là có chút đau.”
“Vậy anh còn không xem nó ra gì, nhanh đi theo tôi, để lại di chứng sẽ không tốt.”
“Chỉ là có chút đau, không cần quá kinh ngạc, trước đó không phải là đã nói cho cô rồi sao, không chậm trễ việc uống rượu đâu.”
“Vậy được, tối nay anh cũng đừng nghĩ đến việc đẩy tôi lên trên, tôi nhìn xem anh có bị ảnh hưởng hay không.” Nhan Từ trợn mắt, nói.
“Chuyện này, hình như tôi không nói là tối hôm nay sẽ uống thì phải? Chẳng lẽ cô có suy nghĩ trên phương diện này sao? Không thể đợi được nữa?” Lâm Dật sờ cằm, nói:
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, từ lúc lên đảo cho đến bây giờ, đều đã gần hai mươi ngày, mà cô còn ở độ tuổi như lang như hổ, có nhu cầu cũng là chuyện bình thường.”
“Anh có tin tôi bóp chết anh hay không.”
Nhan Từ đem tay mò tới bên hông Lâm Dật, không nể mặt mũi mà nhéo một cái, “Nhanh đi theo tôi, đợi lát nữa sẽ có người đến.”
“Được rồi.”
Đến gian phòng, Nhan Từ lấy hộp thuốc ra, giúp đỡ Lâm Dật xử lý vết thương.
Tuy cô là người ngoài nghề, nhưng có Lâm Dật bên cạnh hướng dẫn, rất nhanh liền hoàn thành công việc xử lý vết thương.
“Đúng rồi, có chuyện quên nói cho cô.” Lâm Dật nói:
“Chuyện về người áo đen, cô nói với tổ tiết mục là đừng có rêu rao, trong ống kính chính của chương trình, nhất định không được để người áo đen kia xuất hiện.”
“Tôi sẽ nói hậu kỳ xử lý.”
Nhan Từ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Lâm Dật đã nói như vậy.
Thì mình cứ dựa theo lời anh ấy nói mà làm là được.
Nói xong chuyện chính, Lâm Dật đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau đó, chính là một buổi tối kích tình tứ phía.
Giống như mọi lần, lúc Lâm Dật rời giường, Nhan Từ đã không còn bên cạnh.
Lâm Dật thật sự có chút bội phục Nhan Từ.
Buổi tối giày vò đến muộn như vậy, còn nói mình không được.
Nhưng sau khi ngủ hai ba tiếng, còn có thể tinh thần sung mãn rời giường để làm việc.
Chỉ với tinh thần này thôi, nói là Sài Lang Hổ Báo cũng không đủ để hình dung cô.
Nghĩ đến đây, Lâm Dật bỗng nhiên nhận ra được một vấn đề.
Tính toán một chút thì từ ba đến năm năm nữa, phụ nữ bên cạnh mình đều sẽ đi đến ngưỡng cửa 30.
Liệu mình có thể ứng phó nổi hay không, thật sự vẫn là một ẩn số.
Ai, đây chính là cái gọi là phiền não của người trưởng thành đi.
Đứng dậy mặc quần áo tử tế, lại vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lâm Dật đi tới chỗ Owen.
Đẩy cửa vào, Lâm Dật nhìn thấy Owen ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trên ghế sô pha, cúi nửa đầu, vẻ mặt âm trầm, nhìn không có một chút tinh thần nào.
“Mọi chuyện làm xong chưa?”
“Chúng tôi đã hẹn gặp mặt tại Trung Hải.”
“Trung Hải sao?”
Địa điểm cuộc gặp mặt này khiến cho Lâm Dật cảm thấy ngoài ý muốn.
Trực tiếp hẹn đến cửa nhà mình, điểm này có chút khác thường.
“Tôi đã kể cho hắn một chút về tình huống bên này, nói ám sát không thành công, chuẩn bị lúc cậu trở lại Trung Hải sẽ tiếp tục ra tay.” Owen nói:
“Sau đó tôi nói với hắn, thân phận của cậu rất đặc thù, ở Trung Hải rất khó làm, để hắn qua giúp đỡ đồng thời bày mưu tính kế, đến lúc đó sẽ chia cho hắn một phần tiền thuê, vì tiền nên hắn đã đáp ứng.”
“Làm người trung gian, hẳn là lúc nào cũng phải giữ sự thần bí cho mình đi, lý do này của anh cũng quá dễ dàng rồi.” Lâm Dật nói:
“Tôi không cho rằng, hắn sẽ thiếu chút tiền ấy.”
“Đương nhiên, cậu nói rất đúng.” Owen nhún vai nói:
“Hắn quả thực không thiếu chút tiền ấy, thứ hắn nhìn trúng chính là tiền của cậu, nếu như cậu chết thì tất cả tư sản của cậu có khả năng sẽ biến thành của hắn.”
“Nói thật, tôi nằm mơ còn không nghĩ tới chuyện đẹp như vậy.” Lâm Dật vừa cười vừa nói.
“Nhưng hắn lại nghĩ như vậy, cộng với việc quan hệ giữa chúng tôi quả thật không tệ cho nên hắn liền đồng ý tới.” Owen nói:
“Tôi hi vọng cậu không nghi ngờ lời nói của tôi, tôi biết năng lực của cậu, sẽ không lấy tính mạng của mình ra nói đùa. Hơn nữa, Trung Hải còn là địa bàn của cậu, ở đó không ai có thể sánh được với cậu.”
“Xem như anh cũng không tính là ngu xuẩn.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:
“Các người hẹn khi nào gặp mặt?”
“Dựa theo quy tắc của tổ tiết mục, hôm nay chúng ta có thể về Trung Hải. Hắn sẽ lập tức mua vé máy bay qua đó, đoán chừng rạng sáng hôm nay sẽ đến Trung Hải.” Owen nói:
“Tôi đã làm chuyện mà tôi nên làm, còn lại cậu tự đến sắp xếp đi.”
Lâm Dật xoay xoay lưng, “Thu dọn một chút, lát nữa trở về với tôi, buổi diễn tối nay anh còn phải đến diễn cùng tôi.”
------
Dịch: MBMH Translate