Trong mười mấy phút tiếp theo, trong gian phòng đều yên tĩnh.
Không ai có hành động gì cả, đều đang ngồi yên lặng.
Hình như chỉ khi nhân viên phục vụ mua rượu trở về, mới có thể phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ chạy chậm vào, trên tay có một khay làm bằng gỗ, phía trên có đặt mười mấy bình rượu, đều là rượu Erguotou bình thường, trên thị trường chỉ có mười mấy tệ một bình, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt cả.
“Rót đi.”
Trong lòng nữ nhân viên phục vụ run sợ, rót đầy ba ly rượu.
Lương Nhược Hư dẫn đầu nâng ly rượu lên, hướng về phía Andy Moore vừa cười vừa nói:
“Moore tiên sinh, tôi thay mặt cho ủy ban thành phố Trung Hải, kính hai vị một ly, chúc cho lần hợp tác này thành công viên mãn, cũng hy vọng ngài có thể tới Trung Hải để đầu tư thêm, tại phương diện chính sách, chúng tôi sẽ dành cho ngài ưu đãi tương ứng.”
“Cám ơn Lương thị trưởng, tôi cũng rất chờ mong lần hợp tác này.”
Andy Moore cũng hiểu một chút về nghi thức ăn cơm của người Trung, bưng chén rượu lên.
Nhưng Lâm Dật lại đưa tay ra, ép ly rượu của Lương Nhược Hư xuống.
“Ly rượu này cô đừng uống, để tôi uống cùng ông ta.”
Vẻ mặt Andy Moore vẫn không thay đổi, cũng không có vì chuyện này mà không vui, đa mưu túc trí giơ ly rượu lên.
“Lâm tiên sinh, ngài đúng là nhà khoa học vĩ đại nhất mà tôi từng gặp, vậy mà lại có thể một mình nghiên cứu ra mã gốc Chip 3.0. Đây là chuyện mà tất cả chúng tôi đều không nghĩ tới, cho nên chén rượu này là tôi kính ngài, hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công.”
Lâm Dật bưng chén rượu, nhưng ngay lúc chạm ly, anh lại đem chén rượu của Andy Moore hạ thấp xuống một nửa.
Dùng đáy chén của mình chạm vào miệng chén của ông ta.
“Mới rồi có nói, bữa cơm này là dựa theo quy tắc của Trung Quốc, ông chạm ly ngang hàng với tôi chỉ sợ là không được, cấp bậc của ông còn chưa đủ.”
Lần này, Andy Moore cũng nhịn không được nữa.
Tuy rằng có chạm ly, nhưng lại không uống, chậm rãi bỏ lên bàn.
“Lâm tiên sinh, tôi là mang theo thành mà ý tới, cho nên tôi hy vọng, ngài cũng có thể mang theo thành ý, như vậy mới có khả năng hợp tác.”
Lâm Dật cười cười, cũng để ly rượu xuống, nhìn Andy Moore, nói:
“Lão già kia, ông cho rằng kêu cô ấy đến là lần hợp tác này nhất định sẽ thành công sao? Hay là ông cảm thấy tôi là người dễ quên, rất nhanh liền có thể quên đi phát súng kia?”
Lâm Dật bị thương sao?
Vẻ mặt của Lương Nhược Hư lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Andy Moore, hy vọng ông ta có thể cho mình một lời giải thích.
“Lâm tiên sinh, tôi không biết cậu đang nói gì.” Andy Moore nói:
“Lần này tôi tới chỉ là muốn nói chuyện hợp tác với cậu, cũng không có ý gì khác.”
Lâm Dật vuốt chén rượu trong tay, nhếch miệng lên, nụ cười khiến người ta cảm thấy khủng bố.
“Việc đã đến nước này, cho dù tôi có làm thịt ông, thì một phát súng này cũng đã chịu qua, nếu như ông nguyện ý bỏ ra chút bồi thường thì tôi cũng nguyện ý bỏ qua chuyện cũ. Nhưng con mẹ nó ông lại ở đây giả vờ ngây ngốc với tôi, vậy thì không cần nói nữa.”
Nói xong, Lâm Dật nâng ly rượu lên, chậm rãi đi tới sau lưng Andy Moore, lại thản nhiên nói:
“Với lại mạng của con gái ông còn đang nằm trên tay tôi, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, cô ta hiện tại sẽ đi gặp thượng đế ngay, ông có tin không?”
Nói xong, Lâm Dật đem toàn bộ ly rượu trắng đổ lên đầu Moore.
“OMG! Cậu đang làm gì vậy, cậu quá thô lỗ!”
“Bảo vệ Moore tiên sinh!”
Kroes rống lớn một tiếng, cùng năm tên bảo tiêu khác lập tức bảo vệ Andy Moore ở sau lưng.
Lâm Dật sợ bọn họ làm Lương Nhược Hư bị thương nên cũng không làm ra động tác tiếp theo.
Mà kéo cô ra phía sau mình, rồi nói với nhân viên phục vụ:
“Đưa Lương thị trưởng ra ngoài.”
“Lâm Dật, anh...”
“Mau đi ra, nơi này không có chuyện của cô.”
“Lương thị trưởng, chúng ta vẫn nên đi đi thôi, tính khí của ngài Lâm ngài cũng biết.” Nhân viên phục vụ khuyên.
Tính khí của Lâm Dật Lương Nhược Hư đương nhiên biết, nếu như anh ấy mà nổi giận thì mười đầu trâu cũng kéo không lại nổi.
Trong hoàn cảnh này, cho dù mình nói gì cũng đều vô dụng.
Rơi vào đường cùng, Lương Nhược Hư và nhân viên phục vụ đành phải đi ra khỏi gian phòng, để một mình Lâm Dật ở lại đây.
“Lão già kia, chuyện liên quan tới các người và Cymer, tôi cũng đã biết, trên tay Intel hiện đang nắm giữ 24% cổ quyền, lấy những thứ này đổi lấy mạng của hai người, ông cảm thấy có đáng không?”
“Lâm tiên sinh, tôi thật không nghĩ tới, cậu sẽ làm ra chuyện to gan như vậy.”
Andy Moore đang nói ra tiếng lòng của mình.
Ông thật sự bị bất ngờ, người đàn ông trước mắt này không giống với bất cứ người nào mà mình đã từng thấy qua.
Hoàn toàn không nói đạo lý, một chút quy tắc đều không có.
Ông biết chân tướng mọi chuyện đều đã bại lộ, nếu như không phải Lương Nhược Hư ở đây, cậu ta sẽ không có khả năng ẩn nhẫn nãy giờ đi.
Với lại suy nghĩ của ông cũng rất đơn giản, sau khi thúc đẩy lần hợp tác này, sẽ bỏ thêm để bồi thường thỏa đáng, sau đó chuyện này coi như qua.
Nhưng ông không nghĩ tới, người đàn ông này lại trở mặt trên bàn rượu.
“Chuyện này thì tính là gì, chuyện càng lớn hơn tôi cũng dám làm.” Lâm Dật nói:
“Với lại ông cũng không nên nghi ngờ năng lực của tôi, cho dù ông có chết thì tôi cũng có thể đẩy hết trách nhiệm đi không còn một mảnh. Trung Hải là địa bàn của tôi, ở chỗ này, không có chuyện gì mà tôi không dám làm.”
“Chuyện liên quan tới Cymer, tôi đã biết từ sớm, nhưng tôi không có khả năng đưa cổ phần cho cậu được.” Andy Moore nói:
“Đúng là tôi đã sắp xếp người ra tay với cậu, chuyện này là lỗi của tôi, tôi nguyện ý đền bù, xin cậu hãy tin tưởng thành ý của tôi.”
“Không muốn đưa cổ phần cho tôi cũng được.” Lâm Dật nhún vai nói:
“Đưa tôi cổ phẩn Intel cũng được.”
Intel là người nắm giữ cổ phần Cymer, nếu như mình nắm giữ cổ phần Intel, liền có thể xem như gián tiếp nắm giữ cổ phần Cymer.
Với lại làm như vậy còn có một chỗ tốt khác, có thể che giấu thông tin nhiều hơn, càng có lợi đối sự phát triển của bản thân.
“Không thể nào, tuy rằng tôi đã làm chuyện sai lầm, nhưng cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu vô lễ như vậy.”
“Vậy được, chúng ta nói công bằng một chút, tôi chịu một phát súng của các người, hiện tại may mắn còn sống trở về.” Lâm Dật nói:
“Nhưng tôi có thể cho các người một cơ hội, phát súng này là ông chịu hay là con gái của ông chịu?”
“Lâm tiên sinh, thật sự muốn nháo đến nước này sao, tất cả mọi người đều là người làm ăn, chẳng lẽ không thể vì lợi ích mà ngồi xuống nói chuyện sao.”
“Lâm Dật tôi là người có thù tất báo, ông cảm thấy tôi có thể vì chút tiền mà giải hòa với ông sao?”
“Vậy thì không có gì để nói nữa sao?”
“Không có.”
“Nếu đã không có, vậy tôi liền đi trước.” Andy Moore nói:
“Nhưng nơi tôi đến là Đại Sứ quán, nếu như cậu dám ra tay với tôi, nhất định sẽ khơi mào phân tranh giữa hai nước, cho nên, cậu không có cơ hội.”
“Vậy tôi cũng nói cho ông biết, hôm nay các người, ai cũng không ra nổi căn phòng này.”
“Người Hoa kia, tôi biết đây là khách sạn của cậu, nhưng bảo vệ ở đây không ai có thể ngăn cản chúng tôi.” Kroes nói.
Lâm Dật lắc đầu, “Không cần gọi bảo vệ, một mình tôi là được rồi.”
“Động thủ!”
Kroes vung tay lên, thủ hạ người da trắng phía sau hắn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông về phía Lâm Dật.
Lâm Dật đứng tại chỗ, lấy chân trái làm trụ, đùi phải phát lực, trực tiếp đem người da trắng kia đá ra ngoài cửa sổ.
Hô thông!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương kia, mọi người trong phòng đều nghe thấy rõ ràng!
------
Dịch: MBMH Translate