Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 943 - Chương 941. Suy Nghĩ Không Thông Trong Lòng Lâm Dật

Chương 941. Suy Nghĩ Không Thông Trong Lòng Lâm Dật
Chương 941. Suy Nghĩ Không Thông Trong Lòng Lâm Dật

“Đến lúc này rồi mà anh còn chọc tức tôi phải không!”

“Được rồi, cho cô xem.”

Lâm Dật cởi áo, lộ ra vết thương bên trong khiến Lương Nhược Hư thấy mà cau mày.

“Đám người đó thật quá đáng rồi!” Lương Nhược Hư nói.

“Nhất định phải xử lý bọn họ thật nghiêm khắc!”

Nói xong, Lương Nhược Hư rút điện thoại ra nhưng bị Lâm Dật ngăn lại.

“Cô muốn làm gì đây?”

“Gọi điện thoại cho ông nội tôi.” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Chuyện này tuyệt đối không thể tính toán dễ dàng như vậy, nhất định phải truy cứu đến cùng!”

“Tôi đã xử lý xong rồi, cô đừng bận tâm nữa.” Lâm Dật nói tiếp:

“Chủ yếu là để người nhà cô biết được sẽ nghĩ rằng tôi không có năng lực, xảy ra chuyện thì chỉ biết mách lẻo.”

“Chẳng lẽ để anh nhận không viên đạn sao?” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Nói không chừng sau này sẽ còn làm ra chuyện như vậy nữa, thế mà tôi còn đích thân đón tiếp bọn họ!”

“Bớt giận.” Lâm Dật nói:

“Andy Moore bị tôi hại sắp xong đời rồi, cho dù mấy người ra tay cũng không thể khiến ông ta ra làm sao cả, để lão ta sống thêm vài năm nữa đi, tôi còn muốn để ông ta làm giúp vài việc đây.”

Lương Nhược Hư suy nghĩ chút, xảy ra chuyện lớn như này, theo tính cách của Lâm Dật chắc chắn sẽ không chịu để yên.

Mặc dù trong lòng mình không được thoải mái, nhưng thật sự mình cũng không cần thiết phải bám lấy không buông.

Dù gì sự việc cũng đã xảy ra rồi, thời gian không thể nào quay ngược lại.

“Vậy chuyện này cũng trách anh, đang yên ổn không ở yên tại Trung Hải lại đi nhận cái tiết mục đó làm cái gì, để cho bọn họ có cơ hội ra tay.” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Hiện giờ hạng mục của máy in bản thạch vẫn đang trong giai đoạn bảo mật, nếu như có một ngày nghiên cứu thành công, anh ra nước ngoài du lịch đều là chuyện nguy hiểm, nói không chừng còn nhốt anh lại.”

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi, lần sau không chạy lung tung nữa.” Lâm Dật nói tiếp:

“Ở yên trong Hoa Hạ, không được đi đâu cả.”

“Tôi không có nói đùa với anh, đừng có cười trừ như thế, anh mà còn không nghe lời tôi sẽ biến hộ chiếu của anh thành hộ chiếu đen, muốn ra nước ngoài cũng đi không nổi.”

“Yên tâm, trong lòng tôi có tính toán.” Lâm Dật nói tiếp:

“Ở Trung Hải thì tôi có chút danh tiếng, nhưng ở Hoa Hạ còn chưa xếp được tiếng tăm gì, sau khi ra nước ngoài thì chẳng có ai quen biết tôi, cũng chỉ có cô mới xem tôi là quan trọng.”

“Một người lợi hại hay không cũng không phải do đồng tiền nói là chính.” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Hai ông chủ họ Mã của Hoa Hạ đó ra ngoài chắc chắn không có ai bắt, nhưng bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, tác dụng của nhà khoa học còn quan trọng hơn tiền tài nhiều.”

“Được được được, đừng lo lắng, trong lòng tôi có tính toán rồi.” Lâm Dật hôn một cái lên trán của Lương Nhược Hư: “Ngoại trừ Andy Moore ra, người trong phòng đó cô còn phải tìm đến cục trưởng Trần xử lý một chút.”

“Bọn họ là người của Andy Moore, phía bên này của chúng ta xử lý thế nào?”

Lâm Dật chớp chớp mắt: “Cô chắc biết phải làm thế nào.”

“Được, tôi biết rồi, xong việc tôi sắp xếp bọn họ làm.”

Nói xong công chuyện, Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật, oán trách nói: “Vết thương còn đau không?”

“Không đau.”

“Chỉ biết lừa người khác, bị thương do đạn bắn có thể không đau sao.” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Vả lại dựa vào tính cách của anh, chắc sau khi bị thương cũng không tĩnh dưỡng tử tế, nếu không còn có thể nhanh khỏe một chút.”

“Vẫn là cô hiểu tôi.”

“Vậy thì mấy ngày này anh đừng có cử động, tĩnh dưỡng cho tử tế, quay về tôi lấy cho anh ít thuốc đặc hiệu, mấy thứ trong bệnh viện đều không dùng được.”

“Thị trưởng Lương thật uy vũ.”

“Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.” Lương Nhược Hư nói tiếp: “Đi thôi, đừng đứng ở đây nữa. Tóm lại chuyện này cũng không phải là chuyện gì to tát, người khác còn nghĩ rằng hai chúng ta đang làm chuyện xấu nữa đó.”

“Bên ngoài đều là người của tôi, cho dù có làm cũng không ai biết.”

“Anh nghĩ hay quá.”

Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng.

Việc liên quan sau đó Lâm Dật giao lại cho Lương Nhược Dư và Kỳ Hiển Chiêu xử lý.

Trên thực tế, lấy được bao nhiêu cổ phần của Cymer đều không thành vấn đề.

Dựa theo kết cấu quyền cổ phần của Cymer mà xem, chỉ cần bản thân có thể lấy được 5% quyền cổ phần thì sẽ có quyền lên tiếng nhất định.

Mà lúc này, kỹ thuật con chip 3.0 giao vào tay của Intel rồi, cổ phiếu trong tương lai nhất định sẽ tăng mạnh, giá trị của bản thân cũng sẽ như thủy trướng thuyền cao(*), quả thật là hoàn mỹ.

(*) nước lên thì thuyền lên, lớn thuyền lớn sóng; sự việc phát triển thì những gì tùy thuộc vào nó cũng phát triển theo.

Vì vậy bây giờ, vấn đề của nguồn sáng đã được giải quyết thành công, còn lại là xem tiến độ của phía bên Trầm lão đại thôi.

Nhưng nhược điểm duy nhất chính là quyền cổ phần của Cymer mà mình nắm giữ không quá an toàn.

Nếu một ngày nào đó, khi mình mua bán nguồn sáng, nhất định sẽ gây ra sự hoài nghi, vẫn nên giao củ khoai nóng trên tay này đi mới được.

May mà trước mắt có người phù hợp tiếp nhận, để cô ấy quản lý việc này, chắc chắn sẽ vạn vô nhất thất(*).

(*) không sơ hở nào, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, chắc chắn.

Mấy ngày tiếp theo, không khí cuối năm trong sinh hoạt càng ngày càng nặng.

Một vài gia đình bình thường đã bắt đầu có sự chuẩn bị cho việc mua sắm hàng cuối năm rồi.

Lâm Dật đứng trước cửa sổ văn phòng làm việc, nhìn hàng xe nối đuôi nhau trên đường phố, bỗng nhiên có hơi xúc động.

Thời gian này của năm ngoái, mình còn đang vì một chút tiền thưởng mà cố sống cố chết tăng ca.

Mà sau một năm, bản thân đã có thể đứng ở đây nhìn tất cả chúng sinh rồi.

Nhưng từ đầu tới cuối có một chuyện khiến Lâm Dật suy nghĩ không thông.

Nếu như không có hệ thống, bản thân còn có thể có địa vị như hôm nay không?

Reng reng reng!

Chính vào lúc Lâm Dật suy nghĩ những chuyện này, chiếc điện thoại để trên bàn làm việc reo lên.

Là Andy Moore gọi điện đến.

“Ngài Lâm, phía bên này của chúng tôi đã thương lượng ra kết quả rồi, đồng ý lấy ra 12% quyền cổ phần của Cymer trao đổi lấy kỹ thuật con chíp 3.0 trên tay anh.”

“Được, đợi chút tôi kêu người bên này liên hệ với ông, chi tiết vấn đề bọn ông phụ trách khai thông là được rồi.”

Nói xong chuyện về quyền cổ phần, Lâm Dật xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, sau khi suy nghĩ mấy phút thì nhấn số gọi cho Trầm Thục Nghi.

“Dì Trầm, chúc mừng năm mới.”

“Còn mấy ngày nữa mới qua năm mới, bây giờ nói câu này có phải hơi sớm rồi không.”

“Nói càng sớm càng có nhiều thành ý, cháu không thể để người khác cướp trước cháu được.”

Phía bên kia điện thoại Trầm Thục Nghi bật cười: “Nếu như cháu thật sự muốn biểu hiện thành ý của mình, qua năm mới đến nhà một chuyến, nói không chừng ta còn sẽ cho cháu một bao lì xì lớn.”

“Hì hì, cảm ơn ý tốt của dì Trầm.” Lâm Dật nói tiếp:

“Thế nhưng bao lì xì này dì đúng là thật sự phải chuẩn bị cho cháu rồi.”

“Thế nào, đây là cháu đang muốn ép mua ép bán sao?”

“Có thể nói như vậy đó.” Lâm Dật cười nói: “Chuẩn bị giới thiệu cho dì một mối làm ăn.”

“Có ý gì?”

Trầm Thục Nghi trở nên nghiêm túc, dựa theo tính cách của Lâm Dật, nếu như là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi(*), anh sẽ không gọi cuộc điện thoại này.

(*) chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, việc vặt vãnh, thứ vô ích.

“Trong tay cháu có 12% quyền cổ phần của Cymer, dì Trầm muốn không?”

“Cháu xử lý Cymer xong rồi à?” Trầm Thục Nghi ngạc nhiên nói tiếp:

“Lấy kỹ thuật con chip 3.0 đổi lại sao?”

“Ừm.” Lâm Dật gật đầu nói:

“Nhưng quyền cổ phần để ở chỗ cháu không được hợp lý, vẫn là để dì Trầm đến quản lý đi.”

“Cháu sợ để lộ hạng mục máy in bản thạch đúng không?”

“Vâng ạ.” Lâm Dật nói: “Nhưng bối cảnh tài sản nhà nước của tập đoàn Hoa Nhuận quá nồng hậu rồi, đổi sang một công ty nhỏ khác thì tốt hơn.”

Trầm Thục Nghi ở phía đối diện bật cười: “Bình thường mà nói, cháu tặng đồ cho ta thì ta không dám nhận đâu, nhưng quyền cổ phần của Cymer quá đặc biệt rồi, khiến ta không nhận thì không được.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 941.
Bình Luận (0)
Comment