Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 944 - Chương 942. Con Gái Rượu Của Nhà Địa Chủ

Chương 942. Con Gái Rượu Của Nhà Địa Chủ
Chương 942. Con Gái Rượu Của Nhà Địa Chủ

Câu trả lời của Trầm Thục Nghi là điều Lâm Dật đã từng nghĩ đến, nhưng cũng chỉ là những suy nghĩ thoáng qua.

Không ngờ rằng bà ấy lại thật sự nói như vậy.

“Đây là món quà năm mới của hậu bối tặng cho tiền bối, dì mà không nhận, năm mới của cháu không vui nổi.”

“Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, ta không có cách nào từ chối món quà này.”

“Vậy thì quyết định vui vẻ rồi, đợi sau khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, cháu sẽ gọi điện lại cho dì.”

“Được rồi.” Trầm Thục Nghi nói tiếp:

“Tình hình bên đó của tiến sĩ Trầm thế nào rồi, gần đây có khả năng chinh phục không?”

“Tiến độ tiếp theo chắc sẽ nhanh hơn một chút, nhưng cụ thể khi nào có thể làm ra được thì cháu cũng không quá rõ ràng.” Lâm Dật nói:

“Cháu cũng ái ngại thúc giục bên phía Trầm lão đại, nhưng trước năm mới cháu sẽ qua đó một chuyến, nói chuyện với anh ấy về phương diện này.”

“Nếu như có thể, tốt nhất phải tăng nhanh tiến độ, tình thế phương diện này trên thế giới lúc này đang rất nghiêm trọng, chắc là cháu đã hiểu ý của ta.”

“Phía bên Mỹ muốn gây chuyện rồi à?”

“Có thể nói như vậy, tóm lại là đang không ngừng bày mấy trò vặt, dì sợ có một ngày xảy ra chuyện.” Trầm Thục Nghi nói tiếp:

“Nếu như có một ngày thật sự đi tới bước này, mà cháu lại có thể đứng lên vào đúng thời khắc quan trọng, điều này sẽ khiến sức ảnh hưởng ở Hoa Hạ của cháu tiến thêm một bước lớn, cháu là người thông minh, chắc có thể hiểu được ý của dì.”

Lâm Dật gật đầu: “Cháu hiểu, nhưng chuyện này chỉ có thể nói cố gắng hết sức thôi.”

“Cố gắng hết sức là được rồi, thiếu tiền thì nói với dì, ủng hộ cháu mấy tỷ vẫn không có vấn đề gì.”

“He he, cảm ơn dì Trầm.”

“Vậy cứ như này trước, cuối năm rồi, bên này của dì có chút bận rộn, không nói nhiều với cháu nữa.”

“Dì Trầm bận trước đi.”

Tắt cuộc gọi với Trầm Thục Nghi, Lâm Dật ngồi trở lại ghế sô pha.

Cảm giác việc này không tốt lắm.

Dựa vào năng lực của Trầm Thục Nghi, chắc chắn bà ấy cũng rõ mồn một chuyện của mình ở Trung Hải.

Đừng nói là Kỷ Khuynh Nhan, chắc Lý Sở Hàm và Vương Oánh đều không qua nổi mắt của bà ấy.

Chỉ là bây giờ vẫn chưa có chỉ rõ.

Lâm Dật xoa xoa cằm, chắc rằng người ở tầng lớp trên cao, đối với những việc này đã thấy nhiều không còn lạ nữa, vì vậy mới bình tĩnh như thế.

Mà vốn dĩ bà ấy vẫn luôn giúp mình không đòi hỏi gì chẳng có chút liên quan nào với việc mình trông đẹp trai cả, mà là cộng thêm phần bên này của Lương Nhược Hư.

Nếu không lúc bản thân đưa cho bà ấy quyền cổ phần của Cymer, bà ấy cũng không thể nào nói ra những lời như vậy được.

Lâm Dật có chút bực tức. Mẹ nó! Có một bà mẹ vợ thông minh tuyệt đỉnh thật sự không phải là một chuyện tốt.

Vả lại dựa vào địa vị của nhà họ Lương ở Hoa Hạ, cùng với sức ảnh hưởng của bà ấy trong giới tài chính.

Bất luận bản thân có lăn lộn thế nào, chắc cũng không đạt đến trình độ chèn ép được bà ấy.

Điều này có chút khó nhằn rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Dật vươn vai uốn eo, cũng không định suy nghĩ nhiều nữa.

Chí ít lúc này, mình không có năng lực đối phó với Trầm Thục Nghi, chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy.

Nhưng chuyện trước mắt đều xử lý xong rồi, ngày mai cuối cùng có thể đi xem thử mảnh đất của mình ở thị trấn Tứ Phương rồi.

Hơn nữa thời gian mình khỏi động nghề nghiệp mới đã quá ba ngày rồi.

Chẳng còn mấy ngày nữa là đã có thể khỏi động ngành nghề khác rồi.

Nghĩ thôi đã thấy mình còn khá là bận rộn.

Tối ngày hôm đó về tới nhà, Lâm Dật nói với Kỷ Khuynh Nhan:

“Công ty em lúc này có bận không?”

“Sắp qua năm mới rồi, cấp dưới thì bận rộn hơn, nhưng mấy ngày tới có một cuộc họp tổng kết cuối năm, em phải chuẩn bị cẩn thận một chút.”

“Anh định ngày mai đi thị trấn Tứ Phương, xem thử mảnh đất đó của anh, em có thời gian không?”

“Có à.” Kỷ Khuynh Nhan lập tức có tinh thần: “Em đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ đợi ngày này thôi.”

“Hửm? Chỉ là qua đó lượn lờ một chút, cần chuẩn bị gì chứ?”

“Đợi em một chút, cho anh xem.”

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan để bát đũa xuống, cạch cạch cạch chạy quay lên tầng trên.

Qua mười mấy phút mới trở xuống.

Lúc này Kỷ Khuynh Nhan đã thay bộ đồ ngủ trên người.

Nửa thân trên mặc chiếc áo khoác da màu đen, nửa thân dưới thì mặc quần rằn ri thoải mái, chân thì đi đôi giày Martin màu đen, ống quần đã được buộc vào bên trong, tạo cho người khác một cảm giác khí thế oai hùng sảng khoái.

“Đây là ăn diện kiểu gì vậy?”

“Thì ăn mặc cùng anh đi trồng cây đó.” Kỷ Khuynh Nhan đứng tại chỗ xoay một vòng: “Có cảm giác nhân dân lao động không?”

“Anh thì không phát hiện cảm giác nhân dân lao động, ngược lại có chút giống như con gái rượu ngốc của nhà địa chủ.”

“Nào có đâu, em chọn ở trên mạng khá lâu đó, xuống ruộng làm việc không phải đều mặc bộ đồ như này sao?” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:

“Ban đầu em mua một bộ trang phục rằn ri này rồi, nhưng kích cỡ của áo hơi nhỏ, em gửi bưu điện lại cho bọn họ rồi, cái mới còn chưa có mang đến.”

“Cho dù em mặc lên bộ trang phục rằn ri cũng không giống người đi xuống ruộng.”

“Vậy em phải ăn mặc như thế nào? Chúng ta phải làm những việc chúng ta yêu thích, cho dù em không xuống ruộng làm việc cũng phải ra dáng chút chứ.”

“Vậy thì em đi theo anh.”

Lâm Dật kéo Kỷ Khuynh Nhan vào bếp, xoa xoa ít nhọ nồi, sau đó quẹt lên mặt của cô.

“Như thế này thì giống rồi.”

“Nhưng thế này xấu xí quá, không xinh đẹp chút nào.”

“Em xem có ai đi làm ruộng mà trang điểm ăn mặc như này giống em không.”

“Vậy thì em để mặt mộc cũng được mà.” Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu nói: “Thực tế mặt mộc của em cũng khá xinh đẹp đó, anh nói có phải không?”

“Vâng vâng vâng, Lâm phu nhân xinh đẹp nhất rồi, nhưng bộ trang phục này của em thực sự không giống đi trồng cây.”

“Vậy em không trồng nữa, ở trên bờ chỉ đạo anh được rồi.”

“Nói thẳng ra sau cùng người phải làm việc vẫn là anh.”

“Đúng vậy mà.” Kỷ Khuynh Nhan vui vẻ nói:

“Em còn đang chờ Lâm tiên sinh trồng ra rau xanh cho em ăn nữa cơ.”

“Vậy anh đoán em sẽ phải chờ đến mùa thu mới được.”

“Em chỉ nói vậy thôi mà.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

“Em cảm thấy chúng ta nên trồng chút thứ gì đó đặc biệt, chỉ trồng rau quả bình thường thì đáng tiếc lắm.”

“Ví dụ?”

Kỷ Khuynh Nhan kéo tay của Lâm Dật, cười tít mắt nói:

“Em muốn trồng anh trong mảnh đất, đợi mùa thu đến lúc thu hoạch thì có rất nhiều rất nhiều anh rồi, có người phụ trách nấu cơm cho em, có người phụ trách lái xe cho em, còn có người phụ trách quét nhà. Hi hi, gọi thêm một người ngày ngày làm ấm giường cho em, nghĩ thôi đã vui rồi.”

“Theo như lời em nói, anh nên trồng em vào đó.”

“Như thế một buổi tối anh có thể ngủ với mấy người rồi.”

“Lâm Dật, anh là lưu manh, lời nói vô sỉ như vậy mà anh cũng có thể nói ra được.”

“Không còn cách nào, anh chỉ là một người thô tục, cũng muốn trải nghiệm phúc lợi như người khác mà.”

Điên cuồng thăm dò.

“Hừ hừ, vậy thì anh không có cơ hội rồi, cũng đừng suy nghĩ nữa.”

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan dậy từ rất sớm.

Cũng giống với trước đây lúc đi chợ mua đồ.

Kỷ Khuynh Nhan mang theo rất nhiều đồ đạc, trông giống như là đi dạo chơi ở vùng ngoại ô.

Mà Lâm Dật cũng đã quen chuyện như vậy rồi.

Cô ấy vui vẻ là được.

Chuẩn bị xong hết, Lâm Dật vào gara nhìn một lượt.

Phát hiện không phải siêu xe thì là xe sang, hoàn toàn không phù hợp để lái về làng quê, dễ dàng bị sập gầm xe.

“Có phải không biết lái chiếc xe nào phải không? Có cần em mượn xe của Viện Viện đến không?”

“Đừng, anh mà đi mượn xe của cô ta, anh sẽ bị cô ta nói xấu sau lưng cả một năm.” Lâm Dật nhìn đồng hồ nói:

“Vừa hay thời gian vẫn còn sớm, đi mua một chiếc xe đi, chắc sau này cũng sẽ dùng đến.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 942.
Bình Luận (0)
Comment