Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 945 - Chương 943. Gọi Một Tiếng Chồng Ơi

Chương 943. Gọi Một Tiếng Chồng Ơi
Chương 943. Gọi Một Tiếng Chồng Ơi

“Cũng được, nhà chúng ta hình như đúng là không có chiếc xe dã ngoại nào.”

Tuy rằng vẫn chưa có nhận giấy kết hôn với Lâm Dật, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Kỷ Khuynh Nhan đã xem bản thân thành một người phụ nữ đã kết hôn rồi.

Cửu Châu Các cũng không còn là của riêng Lâm Dật, mà là nhà chung của bọn họ.

“Thế thì quyết định vậy đi.”

Bởi vì quyết định đi mua xe mới, hai người họ cũng không dự định lái xe đi.

Kỷ Khuynh Nhan theo thói quen gọi một chiếc Didi, sau đó đến cửa hàng 4S của Lexus.

Nhìn thấy Lâm Dật bước vào, đám nữ nhân viên bán hàng của cửa hàng 4S ánh mắt phát sáng nhìn Lâm Dật.

“Mọi người nhìn anh trai kia có đẹp trai không?”

“Đẹp trai có thì tác dụng gì, đều là bạn trai của người ta rồi.”

“Nói cũng phải, bạn gái anh ta trông thật xinh đẹp, cho dù chúng ta câu dẫn quyến rũ, người ta cũng không thể nào cắn câu.”

“Đó là chắc chắn rồi.” Nữ nhân viên bán hàng nói:

“Cô xem anh trai đó đi, chiếc đồng hồ anh ấy đeo trên tay là Richard Miller, nghe nói chiếc rẻ nhất cũng phải mấy trăm nghìn tệ, bạn gái anh ta sẽ không cho chúng ta cơ hội để câu dẫn đâu.”

“Bắt được anh trai vừa đẹp trai vừa giàu có như này, có người con gái nào không phải trông chừng cẩn thận. Nếu là tôi, tôi hận không thể khóa anh ta ở trong nhà ấy chứ.”

“Được rồi được rồi, nhanh đi làm việc đi.”

Nói xong, một nữ nhân viên bán hàng trong đám tiến về phía của Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan.

“Thưa ngài, ngài vừa ý kiểu xe nào ạ?”

“570 có xe luôn không? Phải được nâng cấp đỉnh nhất đấy.” Lâm Dật thẳng thắn hỏi.

“Dạ có ạ, Lexus LX570 hiện tại là phiên bản nâng cấp cao nhất, giá bán 1 triệu 410 nghìn tệ, trong kho có đầy đủ, hôm nay có thể lấy xe luôn.”

Thấy Lâm Dật muốn mua chiếc 570 đẳng cấp nhất, nữ nhân viên bán hàng cũng không kinh ngạc chút nào.

Chiếc đồng hồ đeo trên tay là Richard Miller, nếu như mua chiếc xe rẻ tiền thì có chút không phù hợp với thân phận của anh ta rồi.

“Làm phiền cô lấy cho tôi một bản hợp đồng mua bán, bây giờ tôi cần lái đi luôn.”

“Dạ được ạ, ngài đợi chút.”

Rất nhanh, nữ nhân viên bán hàng mang bản hợp đồng đến.

Lâm Dật đưa bút cho Kỷ Khuynh Nhan: “Em ký tên đi.”

“Em ký?”

“Đúng vậy, trong gara đều là xe của anh, em chỉ lái một chiếc Maserati, làm cho anh giống như bắt nạt người khác vậy.”

“Chuyện đó có gì đâu, vẫn nên viết tên anh đi, em có một chiếc Maserati cũng khá ổn rồi.”

Nữ nhân viên bán hàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Kỷ Khuynh Nhan.

Mua xe cho cô mà cô còn không cần, đây là tính tình gì vậy chứ!

Ôm được một anh trai có tiền như này rồi, cô còn gì đáng dè dặt nữa!

“Em cứ ký đi, cũng không phải là chuyện to tát gì.”

“Vậy không phải để người khác nghĩ rằng em ôm được người giàu có sao?” Kỷ Khuynh Nhan trêu chọc nói, sau đó ký tên của mình vào bản hợp đồng.

Tiếp sau đó thì lấy ra chiếc thẻ ngân hàng: “Mật khẩu là 011011.”

“Thưa cô, cô trả tiền sao?”

Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan muốn quẹt thẻ thanh toán, đám nữ nhân viên bán hàng mới phản ứng lại.

Thì ra đây cũng là một người không thiếu tiền à!

“Đúng.” Kỷ Khuynh Nhan nói.

“Vâng, vâng ạ, cô đợi chút.”

Quá trình mua xe rất thuận lợi, sau khi ký xong hợp đồng liền đi lấy xe, sau đó đổ thêm xăng rồi lái thẳng đến thị trấn Tứ Phương.

Lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người họ đến được thị trấn Tứ Phương, dừng xe ở giữa thị trấn.

Nhìn bốn phía xung quanh, tình hình có chút ngoài dự liệu của Lâm Dật.

Anh vốn nghĩ rằng, mảnh đất nằm ở thị trấn trung tâm kinh tế của Trung Hải như thế này thì điều kiện và tiêu chuẩn của thị trấn Tứ Phương chắc sẽ rất ổn.

Nhưng hình như mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

Tình hình của thị trấn Tứ Phương so với thị trấn Bắc Kiều lúc ban đầu thì hơn một chút, nhưng cũng vô cùng có hạn, không phải giàu có gì.

Nhìn trạng thái của người trên đường, chắc cũng duy trì đầy đủ cho bản thân.

Nhưng nói giàu có thì còn xa vời lắm.

Hệ thống lựa chọn cho mình một nơi như thế này, ngược lại cũng phù hợp với phong cách thường ngày của nó.

“Sao em không nói chuyện rồi?”

Thấy Kỷ Khuynh Nhan nãy giờ không có chút động tĩnh, Lâm Dật mở miệng hỏi.

“Ở đây so với trong tưởng tượng của em không quá giống nhau.” Kỷ Khuynh Nhan hậm hực nói.

“Không ngờ rằng sẽ nghèo tới như thế này à?”

“Không phải, em có nghĩ tới rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:

“Vì trên ti vi cũng thường xuyên nhìn thấy tình hình của khu vực miền núi nghèo khó, nhưng đợi đến khi bản thân đích thân cảm nhận, nói không nên lời là hương vị gì.”

“Bởi vì em chưa từng gặp cảnh này, chưa từng cảm nhận chân thật về cái nghèo khó.”

“Vậy còn anh, anh cảm nhận về sự nghèo khó là kiểu như thế nào?”

“Em có còn nhớ lúc anh làm bác sĩ trong bệnh viện Hoa Sơn, tiếp nhận một bé trai mắc bệnh SMA?”

“Nhớ ạ, em còn quyên góp tiền nữa mà.”

“Thằng bé lúc đó còn mắc bệnh chuyển vị động mạch chủ, tỷ lệ sống còn không đến 1%, em có biết vì sao khi đó anh lại mạo hiểm tiếp nhận bệnh nhân này không?”

“Bởi vì anh là một người lương thiện, cho dù phẫu thuật thất bại rồi cũng sẽ không sợ hãi những lời nói ngồi lê đôi mách.”

“Đây chỉ là một phần trong những nguyên nhân.” Lâm Dật nhìn ra cảnh sắc ở ngoài cửa sổ xe, nói:

“Anh từng có một em gái, con bé cũng là tình trạng kiểu đấy.”

“Haiz!” Lâm Dật nặng nề thở một hơi, nói:

“Anh nhớ đó là lúc anh 7 tuổi, ban đầu cũng không hiểu bệnh này là cái gì, chỉ biết đồ ăn của khoảng thời gian đó rất tệ, ngày ngày đều là màn thầu rau mặn, sau đấy anh mới biết, mẹ anh lấy tiền ra để khám bệnh cho em gái, bố anh còn lén lút bán máu, nhưng không cách nào cả, cuối cùng vẫn là mất rồi.”

“Sau này không được kể với em chuyện này nữa, phấn son của em đều bị nhòe hết rồi.” Kỷ Khuynh Nhan gạt hàng nước mắt nói.

“Đây không phải là em bảo anh nói sao.”

“Vậy thì anh không thể chọn nói cái khác à, cũng không kêu anh kể chuyện đau lòng như thế này.”

“Nếu như chọn chuyện khác để kể, 3 ngày 3 đêm cũng nói không xong.” Lâm Dật nói tiếp:

“Nếu không phải là anh tiếp tế cô nhi viện, ngày tháng ở đó không biết sẽ trông như thế nào.”

“Vì vậy mới nói mẹ Vương không dễ dàng gì, sau này chúng ta phải đối xử thật tốt với hai người bọn họ.”

“Bọn họ bây giờ khá ổn rồi, tối qua Ngưng Nguyệt gửi tin nhắn cho anh, nói mẹ anh chủ động kéo con bé đi làm tóc, sau đó còn rất hào phóng trả cả tiền của con bé nữa.”

Kỷ Khuynh Nhan cười ngất ngưởng ra sau: “Mẹ em cũng thế, mỗi lần trước khi đón năm mới đều phải đi làm tóc, giống như có nghi thức gì đó vậy.”

“Đúng đúng đúng, vả lại còn là kiểu lượn sóng lọn nhỏ rất xấu đó nữa.”

“Quả nhiên, người làm mẹ ở Hoa Hạ đều giống nhau.” Kỷ Khuynh Nhan hì hì nói.

“Được rồi, tình trạng ở bên này đã xem xong rồi, chúng ta tiếp tục đi đến thôn Hoan Hỷ, căn nhà và mảnh đất của anh đều ở đó.”

“Ừm ừm.”

Thôn Hoan Hỷ cách thị trấn Tứ Phương không xa, khoảng tầm năm sáu cây số.

Đối với một vài người trung niên có thể lực tốt, đi bộ hoặc là ngồi xe ba bánh có thể coi rất nhẹ nhàng là đến thôn.

Lái xe tầm mười mấy phút, hai người họ đến trước cổng thôn Hoan Hỷ.

Cảnh tượng ở nơi đây không khác mấy so với thôn Song Hồng từng đi qua, chẳng có chút đặc biệt nào cả.

Rất nhiều nhà đều là nhà gạch, chỉ là quy mô không tính quá lớn, chỉ có thể nói còn có thể phát triển, chưa nói tới giàu có.

“Lâm Dật, căn nhà của anh ở đâu? Nhanh đưa em đến xem thử.” Kỷ Khuynh Nhan nói.

“Lúc trước anh nói với em thế nào, sao còn gọi tên anh vậy?”

“Em không phải cố ý mà.” Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói: “Ra ngoài, gọi anh là ngài Lâm thì quá nghiêm túc, không thân mật chút nào cả, nếu như để người ngoài biết được còn nghĩ rằng em là thư ký của anh đó.”

“Gọi chồng không phải là được rồi sao.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 943.
Bình Luận (0)
Comment