Nghe đến từ chồng, trên mặt của Kỷ Khuynh Nhan lập tức đỏ ửng.
Cách xưng hô này làm cô có chút khó mở miệng.
“Anh xem như thế này có được không, khi ra ngoài thì em gọi anh là anh.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Em có mấy người bạn học đều gọi bạn trai hay chồng của họ như vậy.”
“Thế em nghĩ như thế nào khi anh gọi em là em gái?”
“Không muốn, vẫn là Lâm phu nhân nghe hay hơn.”
“Thế thì em mau gọi một tiếng, chuyện này anh sẽ không tính toán với em nữa.”
“Ai lại làm thế, chẳng khác nào bắt nạt em.” Kỷ Khuynh Nhan phồng má nói:
“Còn chưa kết hôn, gọi chồng thế nào chứ.”
“Kỷ Khuynh Nhan, nếu em nói như vậy thì hơi tiêu chuẩn kép(*) quá rồi đó, chưa kết hôn mà có thể gọi em là Lâm phu nhân nhưng không thể gọi anh là chồng, em lý luận gì kỳ vậy.”
(*)Tiêu chuẩn kép là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người
“Thì em là con gái mà.”
“Con gái thì sao, bây giờ không phải nam nữ bình đẳng sao.”
“Thế thì anh nhường em chút.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Vừa rồi em còn mua xe cho anh, hơn 1 triệu.”
“Em xem thử đi, từ lúc mua xe đến bây giờ chưa đến 2 tiếng mà đã bắt đầu tính toán với anh rồi, con gái quả nhiên đều giống nhau, chỉ biết yêu cầu người khác chứ không làm việc người khác yêu cầu mình.”
“Em làm gì có, em chỉ là ngại thôi.”
“Anh không biết, em tự xem đi.”
“Chồng ơi!” Kỷ Khuynh Nhan thủ thỉ.
“Em nói gì? Nói to chút, có tốn điện đâu.”
“Chồng ơi!” Giọng nói có to hơn một chút.
“Không nghe thấy, nói lại, to một chút.”
“Ai da, anh xấu lắm.” Kỷ Khuynh Nhan hờn dỗi nói: “Đã nghe được rồi vẫn bắt em nói.”
“Được được được, lần này cho em qua.”
Lâm Dật lắc lắc đầu, cảm giác Kỷ Khuynh Nhan bây giờ vẫn còn tâm thái của một cô bé.
Đợi đến một ngày nào đó mình biến cô ấy thành phụ nữ thì vấn đề này sẽ sửa lại được.
“Được rồi, chúng ta mau mau đi thôi, em muốn xem nhà của anh như thế nào?”
“Đi thôi.”
Lâm Dật lái xe tiến về trước một đoạn, lái đến đằng đông của thôn.
Vốn Lâm Dật cho rằng hệ thống sẽ cho mình một nơi rác rưởi, sau đó tự mình sẽ nâng cấp cải thiện.
Không ngờ khi đến đây thì địa điểm cũng không tồi chút nào, là một phòng to xây bằng gạch, trước cửa còn có một cái sân nhỏ mười mấy mét vuông.
Mùa xuân đến trồng một ít rau, cảm giác cũng không tệ chút nào.
Lâm Dật lái xe vào trong sân, hai người xuống xe, rồi vào trong phòng xem xem.
Trong phòng diện tích không được to lắm, tầm 100 mét vuông, đồ dùng cần thiết sinh hoạt hàng ngày đều có đầy đủ, có thể nói chỉ cần vào ở là được.
Hơn thế nữa lại còn có nhà vệ sinh bên trong phòng, vô cùng chu đáo.
“Ở đây cũng khá tốt.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Có hương vị khá đặc biệt.”
“Đó là do trong sân không có nuôi con gì.” Lâm Dật nói tiếp:
“Nếu ở đây em nuôi vài con lợn thì mùi nó sẽ trực tiếp xộc vào trong não em.”
“Làm gì nghiêm trọng như vậy.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Em nói cho anh biết, ngoài chó ra thì con vật mà em thích nhất là lợn.”
“Vì em chưa hiểu rõ tình huống thực tế, nuôi lợn không phải là cuộc sống tốt gì đâu.” Lâm Dật cười nói:
“Nếu em không xịt nước hoa trên người thì trong không khí sẽ ngửi thấy một mùi thối thoang thoảng, đó là hương vị nuôi lợn.”
“Thật sự nghiêm trọng vậy sao?”
“Còn nghiêm trọng hơn em tưởng tượng nhiều.”
Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi: “Em muốn thử xem, có được không?”
“Có gì mà không được.” Lâm Dật nói tiếp:
“Diện tích lớn như vậy, nuôi một con lợn không thành vấn đề gì.”
“Thế đợi lần sau chúng ta quay lại, anh kiếm cho em một con lợn trắng trẻo, sạch sẽ nha.”
“Được.”
“Ha ha.” Kỷ Khuynh Nhan kéo tay Lâm Dật nói: “Nhà chúng ta không phải vẫn còn đất sao, mau đưa em đi xem đi.”
“Ra ngoài là có thể nhìn thấy.”
Hai người từ trong phòng đi ra, Lâm Dật chỉ tay về hướng cái lều to phía trước nói:
“Cái lều to đằng kia chính là nhà chúng ta.”
“Cái này em biết, nhiệt độ bên trong lều cao hơn, thích hợp để gieo mầm trước, em nói vậy không sai phải không.”
“Thông minh, thường thì không ai không biết việc này.”
“Hừ, anh chỉ biết bêu xấu em thôi.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Thực ra em cũng tự biết những điều trong cuộc sống em khá ngốc nghếch, không hiểu cái gì cả.”
“Nhưng biết được những điều này là không tệ rồi, anh dự đoán Hà Viện Viện không biết cái gì hết.” Lâm Dật nói.
“Những lời này thì anh sai rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:
“Nhà Viện Viện ở nông thôn, là cô ấy tốt nghiệp đại học xong kiếm tiền mua nhà cho bố mẹ ở đó, rồi mới chuyển đến thành phố sống. Lúc chúng em ở hiệp hội tiếng anh, có một chị khóa trên đến từ viện nông nghiệp, đưa em và Viện Viện đi đến khu nghiên cứu giống anh đào…”
“Ừ? Sau đó sao, sao em nói được một nửa rồi không nói nữa?”
Kỷ Khuynh Nhan mặt đỏ lên: “Sau đó Viện Viện và chị ấy thảo luận về những việc mà nông dân làm, nhưng cái gì em cũng không biết, nên không nói cùng được.”
“Sau đó thì sao?”
“Em không có việc gì làm, rồi ăn hơn 1 kg anh đào, làm cho bọn họ cười em một thời gian.”
“Ha ha… Có thể ăn là phúc mà.”
“Em lúc đó cũng tự mình an ủi như vậy, hi hi.”
“Nhưng em lại nhắc anh một điều, đợi sau tết, gọi Viện Viện qua đây giúp đỡ, dự tính là sẽ bớt được rất nhiều việc.”
“Anh không được nói là em nói đâu nhé, nếu không cô ấy sẽ tìm em tính sổ đó.”
“Yên tâm, từ trước đến giờ anh không làm việc chia rẽ đồng đội.”
Kỷ Khuynh Nhan cười: “Nhà xem xong rồi, chúng ta đi về không?”
“Không gấp, vẫn còn một nơi thuộc về chúng ta.”
Kỷ Khuynh Nhan nhìn xung quanh một chút: “Ngoài việc trong thôn có nhà và địa điểm này còn có gì để xem? Máy kéo cày sao?”
“Nhìn là đã biết em không hiểu gì.” Lâm Dật kéo tay Kỷ Khuynh Nhan, lên xe: “Ngoài nhà và đất vẫn còn một hồ cá là của anh.”
“Thật hay giả đó? Nhà chúng ta còn có hồ cá?”
“Đúng, từ giờ về sau em có thể gọi anh là Lâm đường chủ rồi, còn em thì danh chính ngôn thuận là phu nhân đường chủ.”
“Ha ha… mau mau đưa em đi xem, trong hồ chắc phải có cá nhỉ.”
“Chắc chắn có, đúng là lúc béo nhất, chúng ta có thể tiện thể bắt mấy con về.”
“Vậy anh bắt nhiều chút, em lấy cho bố mẹ em, và còn mấy người cô giáo Trương cầm về nữa.”
“Chuyện nhỏ.”
“Xuất phát!”
Dựa theo trí nhớ, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan lái xe đến chỗ hồ cá.
Hồ cá cách thôn không xa, khoảng chừng 500m, lái xe chưa đầy 5 phút.
Nhưng khi Lâm Dật đỗ xe thì phát hiện khu đỗ xung quanh có ít nhất trên dưới hai mươi ba mươi chiếc xe.
Rẻ nhất là xe sản xuất trong nước hơn một 100 nghìn, còn có xe cùng mẫu Lexus 570 giống với anh, về cơ bản thì tập hợp hết các loại giá xe.
Mà bên ven hồ cá xung quanh có trên dưới trăm người.
Đều cầm cần câu, ngồi bên cạnh hồ câu cá, mà ai nấy cũng đều vui vẻ, thu hoạch tương đối khá.
“Mẹ kiếp, chưa có sự đồng ý của ông đây mà dám đến câu cá à?”
------
Dịch: MBMH Translate