“Cá của nhà chúng ta hình như đều bị người ta câu hết rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói.
“Đi đến xem thử.”
Hai người xuống xe đi về phía hồ cá.
Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan đang đi tới, mấy người đàn ông đang câu cá đều quay đầu ra nhìn.
Con gái thành phố đúng là khác, nhìn trông thật xinh đẹp!
Lâm Dật đi đến chỗ người đàn ông trung niên, cười nói:
“Mọi người đến đây câu cá đã thông qua ai đồng ý chưa?”
Người đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc: “Đồng ý rồi, 200 đồng một ngày, ở đây câu tự nhiên.”
Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan nhìn nhau.
Tiền thu ở đây không vào túi mình mà giao cho ai?
“Tiền đưa cho ai?”
Người đàn ông trung niên chỉ tay về phía trước: “Nhìn thấy chiếc Toyota phía đằng kia không, người quản lý đang ngồi ở đó.”
Lâm Dật ngẩng đầu nhìn, phát hiện cách đó khoảng hơn 50m đổ một chiếc xe Toyota màu trắng đời cũ, 4 cánh cửa đều mở rộng ra, rõ ràng không tương thích với mấy chiếc xe khác.
“Đi, đi qua đó xem.”
Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan đi về hướng chiếc xe đó.
Phát hiện trong xe có 3 nam thanh niên đang chơi đấu địa chủ ở đó.
Mà nhìn tuổi cũng không lớn.
Trong đó có một người tầm 30, hai người còn lại tầm ngoài 20.
Nhìn thấy Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan, bọn họ dừng mọi hoạt động trên tay.
“Anh chị câu cá à, 200 một ngày tùy ý câu.”
Nam thanh niên lớn tuổi nhất nói.
“Tôi không câu, tôi chỉ muốn hỏi, chỗ này là của các chú hay sao mà ở đây thu phí?”
Nghe xong những lời này, sắc mặt của ba người đều biến đổi, hoàn toàn không giống dáng vẻ người đến câu cá.
“Anh, anh có ý gì?”
“Tôi chỉ hỏi, không có ý gì.”
“Đương nhiên là địa điểm của chúng tôi, nếu không sao dám thu phí?”
“Anh nói láo, hồ cá này rõ ràng là của nhà chúng tôi.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Các anh dựa vào đâu mà thu phí.”
“Là của các người?”
Nam thanh niên đứng đầu biểu cảm có chút khó chịu.
“Các người là người mua lại nhà của lão Triệu sao?”
“Đúng vậy” Lâm Dật nói:
“Tất cả nhà, lều và còn cả hồ cá này của họ đều là của tôi, chưa được sự đồng ý của tôi mà đã thu phí câu cá, ai cho các anh làm như vậy?”
“Hai người đừng tức giận.” Nam thanh niên đứng đầu nói:
“Chúng tôi cũng là làm việc cho người khác, trông coi ở đây, anh nói lý lẽ với chúng tôi, chúng tôi cũng chịu.”
“Được, tôi không làm khó dễ các anh, gọi người quản lý đến, tôi tự mình nói với người ta.”
“Được được được, anh đợi chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho đại ca của tôi.”
Nam thanh niên đứng đầu lấy điện thoại ra gọi:
“Anh Cường, người mua nhà của lão Triệu đến rồi, nói hồ cá là của anh ta, không muốn chúng ta bày ra đây nữa, anh mau đến giải quyết đi.”
“Đúng đúng đúng, đang ở ngay đây, đến đây là có thể nhìn thấy chúng tôi.”
Sau khi bàn giao xong, nam thanh niên đứng đầu cúp điện thoại.
Sau mười mấy phút, một chiếc Land Rover từ xa lái đến, bên trong có 4 người.
Nam thanh niên đứng đầu tầm hơn 40 tuổi, nách kẹp một cái túi, cơ thể có chút béo, đằng sau có thêm 3 người đi về hướng Lâm Dật, chủ động đưa tay ra.
“Chào anh, tôi tên Vu Đức Cường, nhà phân phối hạt giống lớn nhất trong thị trấn chính là tôi.”
Giơ tay không đánh người mặt cười, Lâm Dật đưa tay tượng trưng nói:
“Các anh, tình huống ở đây là sao, chiếm lĩnh hồ cá của tôi, sau đó thu phí kinh doanh? Hình như tôi không có ủy quyền cho cho các người mà.”
“Thực ra tôi vẫn luôn tìm anh, muốn thương lượng với anh về chuyện này, nhưng anh vẫn luôn không lộ diện, nên tôi cũng không có cách nào mới vậy.”
“Anh muốn thương lượng với tôi chuyện gì?”
“Tôi nhìn trúng hồ cá của nhà hai người, anh mua bao nhiêu tiền thì tôi đưa thêm cho anh mấy chục nghìn nữa rồi bán lại cho tôi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi đó.” Lâm Dật nói tiếp:
“Không có chuyện bán, mà việc này anh phải cho tôi lời giải thích hợp lý nhất.”
“Anh đừng nói chắc chắn như vậy, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng.” Vu Đức Cường nói:
“Anh không muốn bán nhà và đất cũng được, thế làm thủ tục chuyển nhượng hồ cá cho tôi, tôi nhìn trúng lâu lắm rồi.”
“Con mẹ nó, anh có bệnh à, nghe không hiểu tôi nói gì à?” Lâm Dật lười không muốn phí lời, trực tiếp mở miệng mắng:
“Con mẹ nó! Tôi hỏi anh là việc này giải quyết như thế nào, ai bảo là tôi muốn bán?”
Vu Đức Cường bị chửi đến ngây người, mấy thằng đệ đứng sau tiến về phía trước chỉ vào Lâm Dật nói:
“Nói chuyện khách sáo một chút! Cho mày chút thể diện đã lên mặt rồi à?”
Chát!
Lâm Dật giơ tay lên, một bàn tay tát vào mặt tên đệ tử đó.
Con mẹ nó mày đang nói với ai vậy hả.”
Nhìn thấy đệ tử bị đánh ngã dưới đất, Vu Đức Cường thận trọng nhìn Lâm Dật, cảm thấy người đàn ông này không dễ chọc vào.
“Được rồi đây là địa bàn của anh, tôi không tranh nữa, mai tôi sẽ cho người chuyển đi.” Vu Đức Cường nói.
“Sau đó thì sao, thế này là xong rồi à?”
“Còn sao nữa, anh còn muốn sao?”
“Ở đây câu cá bao ngày như vậy, cá trong hồ đều bị câu hết rồi, sau đó nói đi là đi?”
“Anh trai này, anh đừng có quá đáng quá, tôi ở thị trấn Tứ Phương bao nhiêu năm nay nhưng chưa có ai dám to tiếng với tôi, hôm nay tôi làm như vậy là đã nể mặt anh lắm rồi, chúng ta mỗi người lùi một bước, không cần thiết làm to chuyện để mất vui.”
Lâm Dật nhìn thoáng qua hồ cá: “Tôi cũng không muốn tính toán chuyện này, chỉ cần để lại 100 nghìn tiền cá bột thì chuyện này coi như xong.”
“Anh nói linh tinh gì vậy? Bảo tôi để 100 nghìn tiền cá bột ở đây, ông đây còn chưa kiếm được 100 nghìn đâu…”
Lâm Dật nhấc chân đạp một đạp lên người Vu Đức Cường.
“Nói chuyện hẳn hoi một chút. Mẹ nó! Mày chỉ như cái * mà còn ông đây ông đây.”
Kỷ Khuynh Nhan bất lực lấy tay xoa xoa trán, bệnh nói tục của Lâm Dật không biết bao giờ mới có thể thay đổi?
Sau này nếu có con thì không phải bị anh ấy dạy hư rồi sao?
Vu Đức Cường hô hào những người khác đến, hô cái là mấy người cùng nhau xông lên.
Nhưng kết cục cũng chẳng khá hơn là mấy.
Lâm Dật một bàn tay là một cái tát, tất cả đều ngã lăn ra.
“Anh, anh đừng đánh nữa.” Vu Đức Cường nói:
“Hôm nay chuyện này tôi nhận sai, tôi để lại 100 nghìn tiền cá bột.”
“Đây mới giống tiếng người nói.”
“Cho những người này đi hết đi, nếu lần sau lại để tôi nhìn thấy những người này đến câu cá thì tôi vẫn tìm anh đấy. ”
“Bây giờ tôi lập tức đuổi họ đi ngay.”
Những chuyện về sau Lâm Dật không quản nhiều nữa.
Qua mấy ngày nữa quay lại, nếu có phát sinh vấn đề gì thì tìm bọn họ cũng không muộn.
Từ hồ cá rời đi, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đi qua chỗ lều lớn nhìn xem thử.
Nó rộng gần bằng hai sân bóng rổ, kích thước vừa phải, với tố chất thể lực của Lâm Dật có thể hoàn toàn ứng phó được.
Đến lúc đó gọi thêm Hà Viện Viện qua thì càng nhẹ nhàng hơn.
Hà Viện Viện lúc này sẽ không ngờ tới, mình không làm gì cả mà tai họa tự nhiên ập vào người.
Thăm quan xong tình hình ở đây, hai người lái xe quay về.
“Anh nói cái lều lớn như vậy, trồng hạt giống gì thì tốt?” Kỷ Khuynh Nhan nói.
“Trồng loại quả ướp lạnh đi.” Lâm Dật nói: “Tự mình trồng sẽ tốt hơn là mua ở bên ngoài.”
“Em cũng cảm thấy rất tốt.”
Reng reng reng!
Điện thoại Lâm Dật kêu, phát hiện là Quách Ngưng Nguyệt gọi đến.
“Anh có đang bận không?”
------
Dịch: MBMH Translate