“Không bận, có chuyện gì sao?”
“Nói cho anh nghe một tin tốt, chúng em sắp đến Trung Hải rồi, anh mau đến đón chúng em.” Quách Ngưng Nguyệt cười ha ha nói.
“Em nói gì cơ, anh nghe không rõ.”
“Em nói là tụi em sắp đến Trung Hải rồi.”
“Anh muốn nói đến câu trước đó cơ.”
“Câu trước đó là anh có bận hay không?”
“Anh rất bận, không có thời gian đâu.”
“A! Anh à, anh không thể như thế chứ, còn một tiếng nữa là bọn em xuống đường sắt cao tốc rồi, nhanh đến đón bọn em đi.”
“Đây vốn chẳng phải tin tức tốt lành gì.”
“Đã hơn một tháng em không gặp anh rồi, lần này em chủ động đến tìm anh, lẽ nào anh không vui sao?”
“Em đến tìm anh cũng vô dụng thôi. Tiền của anh đều ở chỗ chị dâu hết rồi. Nếu muốn tìm anh để tiêu xài phung phí thì không có khả năng đâu.”
“Ờ ờ… Tút tút tút…”
Thấy Quách Ngưng Nguyệt cúp máy, vẻ mặt của Lâm Dật trầm xuống.
“Loại người gì thế này!”
“Ngưng Nguyệt tới Trung Hải rồi, chắc chắn sẽ đến tìm anh để tiêu tiền, anh nói không có tiền, người ta chắc chắn sẽ chẳng để ý đến anh.”
“Em xem đi, đây chính là bản chất con người đấy, thật là đáng sợ.”
“Cái bản chất này cũng chẳng sao cả, cái chính là người làm anh như anh thật quá keo kiệt rồi, nếu anh hào phóng một chút, Ngưng Nguyệt cũng sẽ không như thế này.”
Reng reng reng!
Ngay khi Kỷ Khuynh Nhan đang nói, điện thoại trong túi của cô ấy đổ chuông, không nghi ngờ gì nữa, là do Quách Ngưng Nguyệt gọi tới.
“Chị dâu chị có bận gì không?”
“Không bận gì cả.” Kỷ Khuynh Nhan cười nói.
"Bọn em sắp tới Trung Hải rồi, buổi tối chúng ta cùng dạo phố mua sắm đi."
“Không cần phải đợi đến tối đâu, lát nữa chị sẽ đi đón bọn em, đúng lúc chị cũng muốn mua vài món đồ.”
“He he, chị dâu là tốt nhất, tốt hơn anh của em nhiều, Quách Ngưng Nguyệt em đây rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệp gì cơ chứ, lại có một người anh trai thiếu đạo đức đến vậy, một xu cũng không nỡ để em tiêu, người giống như anh ấy chỉ có thể là mấy nhân vật phản diện không sống qua nổi ba chương trong tiểu thuyết.”
“Em nói anh ấy như vậy liệu có ổn không đấy? Không sợ bị anh ấy nghe được sao?” Kỷ Khuynh Nhan cố nhịn cười mà nói.
“Anh ấy có nghe thấy thì em cũng dám nói, đúng là đồ thiếu đạo đức.” Quách Ngưng Nguyệt nói tiếp:
“Đừng tưởng anh ấy có tiền là ghê gớm lắm, em vẫn đứng về phe chính nghĩa như cũ thôi.”
“Em nói rất đúng, lát nữa chị sẽ tới ga tàu cao tốc để đón bọn em.”
“He he, cảm ơn chị dâu.”
“Ngài Lâm à, người em gái sống cùng anh hơn hai mươi mấy năm đã nói như thế rồi, có phải anh nên ngẫm lại những gì bản thân mình đã làm hay không.”
“Em xem anh có chỉnh đốn được em ấy hay không là được rồi.”
“Anh cũng nên chú ý một chút đi, lần này em ấy đến cùng với bạn trai đấy, bây giờ đã là cô gái trưởng thành rồi, khi hai người phát điên cũng phải chú ý chừng mực chút.”
“Có lẽ không phải bạn trai của em ấy đâu, không chừng là cùng những người khác ở trong viện tới đây.”
“Những đứa trẻ ở trong viện, lớn lắm cũng mới mười mấy tuổi đầu, mẹ Vương sẽ yên tâm để em ấy dẫn tới đây sao?”
“Em mới chỉ thấy được một phần thôi, còn có vài người đang học đại học nữa, bây giờ trong kỳ nghỉ đều đã về nhà rồi, chắc là mấy em ấy cùng tới đó.”
“Còn có người em chưa gặp qua sao?”
“Đương nhiên rồi, lát nữa em sẽ được gặp thôi.”
“Vậy thì không được.” Kỷ Khuynh Nhan tiếp tục nói:
“Cách ăn mặc này của em là do theo anh đến nông thôn mới mặc để phối hợp đó, thật chẳng đẹp chút nào cả, nếu để các em ấy nhìn thấy, chẳng phải sẽ âm thầm cười nhạo em sao.”
“Em đừng nhạy cảm như thế chứ, cười nhạo em để làm gì.”
“Bộ đồ này chẳng đẹp chút nào cả, quá xuề xòa rồi, em phải mặc trang trọng hơn một chút mới được.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:
“Anh mau lái xe nhanh đi, chúng ta quay về Cửu Châu Các, em thay đồ đã rồi chúng ta lại đi.”
“Không đến mức đó chứ, cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”
“Sao lại không đến mức đó, mau lái xe nhanh đi, nghe theo em.”
Theo mệnh lệnh của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật nhấn chân tăng ga, lái xe quay về Cửu Châu Các.
Kỷ Khuynh Nhan không thay quần áo ở nhà mà đem tất cả những gì nên mặc, ôm cả quần và giày lên, chuẩn bị thay ở trên xe.
“Kỷ Khuynh Nhan, em cũng được quá nhỉ, quần bó cũng không thèm mặc vào? Giờ còn chưa vào xuân đâu đấy.”
“Tình huống đặc biệt, không lo được nhiều như vậy.”
“Tình huống đặc biệt gì cơ?”
“Người làm chị dâu như em, nếu dáng người không đẹp bằng các em ấy, chân không thon như các em ấy thì chẳng phải là em mất mặt rồi sao, sau này làm sao có thể tạo dựng uy tín trước mặt các em ấy nữa.”
“Uy tín cũng đâu phải từ dáng người mà tạo nên đâu nhỉ?”
“Anh không hiểu được đâu, khi con gái ở cùng nhau, so đo nhau là về chuyện này.”
“Em nghe được những lời vô lý thế này ở đâu đấy?”
“Làm sao có thể coi là vô lý được.” Kỷ Khuynh Nhan tiếp lời:
“Con trai các anh tụm lại, so đo nhau chẳng phải là ai có tiền hơn sao, con gái ở cùng nhau, tất nhiên là hơn thua nhau ở dáng người ai đẹp hơn rồi.”
“Được rồi, em nói gì cũng đúng hết.”
Ở trên xe, Kỷ Khuynh Nhan đã thay xong quần áo với tốc độ cực kỳ nhanh, thời gian còn lại đều dùng để trang điểm.
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã hoàn thành màn biến đổi gây sốc từ em gái nông thôn thành nữ chủ tịch.
Trên đường lái xe tới trạm đường sắt cao tốc, vừa khéo đi vào ga tàu lửa.
Không bao lâu, đã thấy Quách Ngưng Nguyệt dẫn theo ba người khác chạy lon ton về phía Kỷ Khuynh Nhan.
“Chị dâu, em rất nhớ chị đó.”
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan và Quách Ngưng Nguyệt còn chưa kịp ôm nhau, Lâm Dật đã tóm lấy cổ áo cô nàng, lôi cô đến trước mặt mình.
“Lúc nãy em nói cái gì cơ? Dám nói anh thiếu đạo đức hả?”
“Chị dâu, vậy mà chị lại mách lẻo!”
“Chị không có.” Kỷ Khuynh Nhan lắc đầu nói tiếp:
“Ban nãy lúc em gọi điện thoại tới, anh của em đang ngồi kế bên chị, anh ấy nghe thấy hết rồi.”
“Anh à, lúc nãy là em vô ý thôi, anh đừng để trong lòng. Trong tim của em, anh vẫn luôn là người anh trai tốt nhất, moa moa moa.”
“Cút cút cút, sau này em đừng nghĩ tới việc tiêu một xu nào của anh nữa.”
“Không xài thì không xài, dù sao chị dâu của em cũng có nhiều tiền, không dựa vào đàn ông các anh, em vẫn có thể sống tốt.”
“Nếu như anh không nói, chị dâu em cũng không dám mua cho em đâu.”
“Được rồi được rồi, đừng để vừa gặp mặt đã cãi nhau chứ.”
Kỷ Khuynh Nhan nháy mắt ra hiệu với Lâm Dật.
Muốn Lâm Dật giới thiệu với mình ba người còn lại.
“Để anh giới thiệu một chút với các em, cô ấy tên là Kỷ Khuynh Nhan, lúc ở trên xe, chị Nguyệt của các em có lẽ đã nói qua với mọi người rồi, gọi chị dâu là được rồi.”
Nói xong, Lâm Dật chỉ vào hai cô gái còn lại và nói:
“Em ấy tên Trịnh Nhã Văn, là sinh viên năm nhất của Đại học Ngoại ngữ tại Yến Kinh, đây là Ôn Uyển Đình, sinh viên năm ba khoa y dược ở Đại học y Phụng Thiên.”
“Người còn lại kia là em trai anh, tên là Trần Hiên Vũ, là sinh viên năm ba của Đại học Sư phạm Đông Bắc, đều là các trường tốt, tốt hơn nhiều so với ở Trung Hải.”
“Chào chị dâu.”
Cả ba có chút nhút nhát mở miệng, khí chất của chị dâu quả thực quá mạnh mẽ rồi.
“Không cần phải khách sáo như vậy đâu, chúng ta đi ăn trước đã, buổi chiều rồi đi mua sắm sau.”
Kỷ Khuynh Nhan có thể nhìn ra được, mặc dù giọng nói của Lâm Dật rất bình thản, nhưng trong lời nói của anh lại không thể che giấu được niềm tự hào.
Mấy đứa em có triển vọng như vậy, người làm anh như anh ấy, trong lòng cũng rất vui mừng.
“Cảm ơn chị dâu.”
Một đoàn sáu người lên xe, Lâm Dật tìm một nhà hàng để ăn cơm, sau đó đi đến quảng trường Thời Đại.
“Chị dâu, em từng thấy nơi này ở trên Đấu Ngư, thứ gì cũng đắt tiền cả.” Quách Ngưng Nguyệt nói.
“Không sao cả, tiền của anh trai em đều ở chỗ chị hết, cứ việc xài thoải mái.”
“Chị dâu, lúc em tới có lên mạng xem rồi, Burberry mới cho ra một mẫu áo khoác mới, vô cùng đẹp luôn, em muốn mua một chiếc.” Quách Ngưng Nguyệt tiếp tục:
“Kiểu dáng cũng khá giống với chiếc trên người chị đó.”
“Chiếc này của chị là Burberry mà.”
------
Dịch: MBMH Translate