“Hì hì, em cũng muốn có một chiếc, chị dâu không ngại đụng hàng với em đâu ha?” Quách Ngưng Nguyệt cười hì hì nói.
“Cái này thì có gì phải ngại.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp: “Đi, chị dẫn em đi mua.”
“Bạn trai em không phải cũng rất có tiền sao.” Lâm Dật nói: “Còn đòi anh mua làm gì.”
“Tiền của bạn trai em đâu phải là gió thổi tới cơ chứ.”
“Chẳng lẽ tiền của anh thì gió thổi tới hả?”
“Đúng vậy.” Quách Ngưng Nguyệt nói: “Chị dâu nói với em là anh có rất nhiều tiền, có thể tiêu xài tùy ý.”
Kỷ Khuynh Nhan cười một tiếng, chẳng trách mỗi lần cùng Lâm Dật trở về, cô nhóc Ngưng Nguyệt này lại muốn trở về hỏi thăm một chút.
Tình cảm anh em giữa họ được dựng lên chính từ việc hay cãi nhau chí chóe như vậy.
“Chị, có nhiều lúc mẹ đều nói, không được vòi vĩnh thứ gì từ anh nữa, một cái áo khoác hơn hai trăm nghìn mà chị cũng dám đòi.” Trịnh Nhã Văn nhỏ giọng nói.
“Có sao đâu, là tiêu tiền của chị dâu mà, đừng sợ.” Quách Ngưng Nguyệt nói tiếp:
“Mẹ cũng không biết Burberry là gì đâu, về nhà thì nói hai trăm đồng một cái, mẹ cũng không biết được.”
“Nhưng em vẫn không dám, em sợ mẹ mắng lắm.”
“Vậy em cứ nói là chị dâu mua cho chúng ta là được, chúng ta không muốn nhưng chị ấy vẫn mua cho, mẹ sẽ không mắng chị dâu đâu.”
Kỷ Khuynh Nhan dở khóc dở cười, sao mình lại bị cõng nồi(*) rồi.
(*)Bị gán cho việc không liên quan đến mình
Đến cửa hàng, sáu người tự động chia ra làm hai nhóm.
Kỷ Khuynh Nhan cùng bốn cô gái đi cùng nhau, Lâm Dật và Trần Hiên Vũ đi đằng sau.
“Em còn chưa mua máy tính đúng không?” Lâm Dật nói: “Đợi lát nữa chọn một cái đi.”
“Không cần đâu anh, em đã học năm ba rồi, cũng không dùng tới nữa.”
“Với anh mà em còn khách sáo như với người ngoài làm gì.” Lâm Dật nói: “Tiền anh đưa cho mẹ chắc là đã dùng cho viện hết hết rồi, không đủ để mua máy tính cho em, sau này khi học nghiên cứu sinh vẫn còn có việc để dùng.”
“Cảm ơn anh.” Trần Hiên Vũ cười hì hì nói, tuy rằng vóc dáng cậu cao hơn Lâm Dật một cái đầu nhưng đi cùng một chỗ với anh, nhìn thế nào vẫn là dáng vẻ của một cậu em trai.
“Anh, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Muốn hỏi gì?”
“Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy, mua quần áo hơn hai trăm nghìn cũng không chớp mắt một cái?” Trần Hiên Vũ nói: “Lúc em gọi điện thoại cho mẹ, bà ấy cũng không nói cho em biết, còn nói với em là đừng đòi tiền anh.”
“Không cần nghe mẹ nói đâu.” Lâm Dật nói: “Tiền của anh, cho dù mấy đứa không làm gì cả đời, anh cũng có thể nuôi được.”
“Vậy không phải là anh làm xã hội đen đấy chứ, về sau đã có người bảo kê em rồi.”
“Nhóc con xem nhiều phim cảnh sát bắt cướp quá rồi đấy.”
Trần Hiên Vũ cười hắc hắc, nhỏ giọng nói: “Anh, anh đã lợi hại như vậy, có thể tìm anh cả trở về hay không?”
“Không phải anh ấy bị tuyên án tám năm sao, vẫn còn ba năm nữa.”
“Hình như là được giảm án, thả sớm trước thời hạn.”
“Hả? Anh cũng không biết việc này, làm sao em biết được?”
“Mấy ngày trước khi em về nhà, nghe các chị nói chuyện này trong phòng, mẹ chỉ lau nước mắt. Em mới biết anh cả mới được ra ngoài.” Trần Hiên Vũ nói: “Hình như mẹ đi thăm anh cả nhưng người trong ngục nói anh cả đã ra tù hơn ba tháng rồi, mà vẫn không có tin tức cũng không trở về viện.”
“Có dịp thì anh sẽ trở về xem một chút, nghĩ xem có cách gì không.” Lâm Dật thở dài.
“Tốt nhất là có thể tìm được anh cả trở về.” Trần Hiên Vũ nói: “Anh đừng thấy mẹ lúc nào cũng mắng anh cả, thực ra lúc nào mẹ cũng âm thầm nhớ anh ấy.”
Anh cả mà Trần Hiên Vũ nhắc đến là Ngô Phi Dược, là lứa những đứa trẻ đầu tiên trong cô nhi viện.
Mà anh ấy cũng là người lớn tuổi nhất, hơn Lâm Dật khoảng năm tuổi.
Năm năm trước vì đánh nhau với người khác mà bị phán tám năm tù.
Nhưng được giảm hình phạt ba năm, ra tù anh ấy lập tức rời khỏi Quảng Châu, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.
“Anh biết rồi.” Lâm Dật nói: “Em cũng đừng chỉ đi dạo thôi, năm mới rồi, đi chọn cho mình một bộ quần áo đi.”
“Lúc trước không phải anh đã mua rồi sao, mẹ để lại cho em một bộ, em mặc cái đó là được.”
“Đó đều không phải đồ gì đáng giá, đã đến đây rồi, anh mua cho em một bộ quần áo đẹp.”
“Cảm ơn anh.”
Một đoàn sáu người đi dạo cả buổi chiều, xách theo túi lớn túi nhỏ, mua hơn mấy chục loại, toàn bộ tiêu tốn hơn bảy triệu tệ, Lâm Dật xem như bị rút một lượng máu lớn à.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, Lâm Dật mang theo bọn họ ra ngoài ca hát, hơn chín giờ mới trở lại Cửu Châu Các.
Nhìn thấy chỗ ở của Lâm Dật, mấy người Quách Ngưng Nguyệt đều bị giật nảy mình.
“Anh, đây là chỗ ở của anh cùng chị dâu sao? Thật quá xa hoa rồi, hình như so với cô nhi viện chúng ta còn lớn hơn.”
“Sau này ở đây chính là nhà của chúng ta.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Về sau khi mọi người đến Trung Hải thì hãy đến đây ở đi.”
“Ha ha, cảm ơn chị dâu.”
Buổi tối hôm đó, Lâm Dật và Trần Hiên Vũ ở trong phòng làm việc chơi game. Kỷ Khuynh Nhan cùng mấy cô gái Quách Ngưng Nguyệt thì ở trong phòng khách thảo luận thời trang cùng mỹ phẩm, ai cũng không làm phiền đến người khác.
Nhưng lúc đi ngủ, Kỷ Khuynh Nhan gọi Lâm Dật về phòng, chuẩn bị cùng nhau đi ngủ.
Bởi vì em trai em gái của Lâm Dật đều ở đây, nếu còn chia phòng ngủ sẽ có vẻ không nể mặt Lâm Dật lắm. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, đôi khi cô cũng có ý nghĩ như vậy nhưng lại cảm thấy khó xử nên không có ý định nói ra.
Sáng hôm sau, Lâm Dật dự định dẫn mấy đứa em đi chơi tại Trung Hải.
Nhưng Quách Ngưng Nguyệt cứ ầm ĩ đòi đi xem công ty Lâm Dật, cuối cùng thì đổi thành một ngày thăm quan tập đoàn Lăng Vân.
Khi biết thân phận đám người Quách Ngưng Nguyệt, nhân viên của tập đoàn Lăng Vân từ trên xuống dưới đều tỏ ra rất tôn trọng.
“Anh, bình thường lúc em đi làm đều bị người khác sai tới sai lui, hôm nay đến đây, mọi người đều khom lưng lễ phép với em, thật thoải mái quá đi.” Quách Ngưng Nguyệt nói.
“Vậy em đừng có tận hưởng quá, đừng có cáo mượn oai hùm mà ra oai.”
Trong mắt Lâm Dật, tuy rằng mình có tiền nhưng mấy đứa em trong viện này của mình vẫn cần phải tự thân cố gắng. Dù anh có giúp được nhất thời, cũng không thể giúp được cả đời. Năng lực cá nhân luôn luôn là điều kiện cần thiết để tạo ra sự giàu có của mỗi người.
Ngoại trừ… bạn có hệ thống.
“Em biết rồi mà anh.” Quách Ngưng Nguyệt nói: “Còn bốn ngày nữa là Tết, anh định khi nào trở về?”
“Ngày mai anh về cùng các em.”
Ban đầu Lâm Dật còn định ở thêm hai ngày, nhưng hôm qua lúc đi dạo phố, anh cùng Trần Hiên Vũ nói về chuyện của Ngô Diệc Phi, Lâm Dật muốn về sớm xem sao, xem có thể xử lý chuyện này hay không.
Nếu như có thể có một năm đoàn tụ, vậy là tốt nhất.
“Ngày mai anh có chút việc phải đi xử lý, nếu các em rảnh rỗi không có việc gì làm thì đến công ty của chị dâu giúp đỡ đi.” Lâm Dật nói tiếp: “Xong việc anh sẽ trở về đón các em, chúng ta cùng trở về Quảng Châu.”
“Nhưng mà trình độ của bọn em có hạn, muốn giúp cũng không biết gì mà giúp.”
“Có thể quét rác, dọn dẹp vệ sinh, những công việc cơ bản như này hẳn là có thể làm chứ.”
“Nói cái gì vậy, công ty của em có nhân viên dọn vệ sinh làm rồi, không cần phiền mọi người đâu.”
“Dù sao bọn chúng cũng nhàn rỗi mà, coi như giết thời gian đi.”
“Không thành vấn đề.” Quách Ngưng Nguyệt nói tiếp: “Vừa hay em còn muốn đi công ty chị dâu xem một chút.”
Tối hôm đó, lúc hai người tắm rửa xong tiến vào trong chăn.
“Lần này anh trở về nhà ăn Tết, định khi nào thì quay lại?” Kỷ Khuynh Nhan nhẹ nhàng hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate