Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 950 - Chương 948. Lâm Dật, Anh Thật Quá Đáng

Chương 948. Lâm Dật, Anh Thật Quá Đáng
Chương 948. Lâm Dật, Anh Thật Quá Đáng

“Điều này khó mà nói trước, có thể là ngày mùng năm, hoặc cũng có thể lâu hơn.” Lâm Dật không đưa ra đáp án khẳng định: “Năm nào mẹ cũng lôi anh về nhà đi chúc tết, khẳng định năm nay càng chạy không thoát.”

“Em cũng đoán vậy.” Kỷ Khuynh Nhan cười nói:

“Trước đây, anh vẫn chưa có tiền đồ gì đâu mà mẹ Vương vẫn luôn bằng lòng dẫn theo anh. Hiện tại anh trở nên nổi bật rồi thì lại càng phải lôi anh về để khoe khoang chứ.”

“Loại chuyện này vốn đã trở thành thói quen hàng ngày của mấy bác gái trung niên rồi, chủ yếu là chụm đầu vào một chỗ bàn tán mấy về mấy chủ đề này. Không phải chuyện con gái của tôi tóm được một ông chủ nọ, thì là con trai tôi thi đậu làm công chức ở nơi kia, về cơ bản đều loanh quanh mấy vấn đề này.”

Lâm Dật nói tiếp:

“Cũng may mà cha anh là người rất thực tế, từ trước đến nay không bao giờ nhắc đến những chuyện này.”

“Phụ nữ mà, ai mà không như thế chứ.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:

“Mẹ em cũng thế thôi, khi gặp mấy người bạn của bà, bà lập tức khoe kể mình đã tìm được người con rể tốt ra sao, em đã nói với bà nhiều lần lắm rồi, nhưng vẫn đâu ra đó không thể sửa được cái thói xấu này.”

“Mẹ vợ nói vậy cũng không hẳn là khoe khoang, mà đấy đều là sự thật đó.”

“Nhìn bộ dạng đắc ý của anh kìa.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

“Nhưng em lại nghĩ, đợi lúc mẹ Vương dẫn anh về thôn chào hỏi, nói không chừng anh có thể dư sức đè bẹp toàn trận. Không ai có thể sánh với anh được.”

“Về điểm mạnh này tất nhiên phải có rồi.” Lâm Dật rất đắc ý nói tiếp:

“Đợi anh về đến thôn thì anh chính là người đẹp trai nhất, những cô bé tuổi ăn tuổi lớn, với mấy cô dâu trẻ mới kết hôn, chắc chắn đều phải liếc nhìn anh vài lần cho xem.”

“Anh có thể thử xem sao, liệu có thể quyến rũ được một cô về hay không.”

“Em rộng lượng đến như vậy sao?”

“Em mới không thèm quan tâm mấy chuyện này đâu, nhưng mẹ Vương có quản hay không thì em không biết được.”

“Mẹ anh và em cùng phe với nhau. Mẹ không quản mới là lạ đấy.”

“Hừ, anh biết là được.”

Đêm đó, Kỷ Khuynh Nhan ôm Lâm Dật, ngủ một giấc thật ngon.

Tuy rằng quyến luyến không nỡ rời, nhưng không có cách nào khác.

Tết nguyên đán là lễ hội truyền thống nhất ở Trung Quốc, việc về quê sum họp với cha mẹ là điều đương nhiên phải làm.

Kỷ Khuynh Nhan cũng tự an ủi bản thân rất nhiều, thôi thì tiểu biệt thắng tân hôn(*) vậy.

(*)để chỉ việc xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc của đêm tân hôn.

Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Quách Ngưng Nguyệt đi theo Kỷ Khuynh Nhan đến tập đoàn Triều Dương.

Lâm Dật mang theo món quà đã chuẩn bị trước đó, lái xe đến viện nghiên cứu, chuẩn bị cùng với Trầm Thiên Trác bàn về chuyện máy in thạch bản.

“Tên nhóc con này đến là được rồi, sao lại mua nhiều đồ như vậy, cũng đâu phải người ngoài gì.” Trầm Thiên Trác cười nói:

“Cũng không có phải đồ đáng giá gì, anh cứ nhận lấy đi.”

“Chiếc khăn quàng Burberry này rẻ nhất cũng có giá hàng mấy chục nghìn, còn nói không đáng tiền sao.” Trầm Thiên Trác cười đùa nói tiếp:

“Tôi thật sự ngưỡng mộ mấy nhà tư bản như các cậu đấy, ha ha.”

“Anh Trầm, anh đừng có trêu tôi nữa, ở trước mặt anh, tôi cũng chỉ là đám cỏ dại mà thôi.”

“Cậu cũng đừng khiêm tốn như vậy. Tôi đã gặp qua không ít người trẻ tuổi, không có mấy người ở độ tuổi hai mươi mấy lại có thể đạt được thành tựu cao như cậu đâu. Thế nên khi nào cần lên mặt thì cứ việc phách lối đi, đợi khi cậu đến độ tuổi của tôi rồi, cậu muốn phách lối thế nào cũng không được.”

“Rốt cuộc vẫn là anh hiểu tôi.” Lâm Dật nói tiếp:

“Người khác luôn miệng bảo tôi ra ngoài không được buông thả. Cũng chỉ có anh bảo tôi nhân lúc còn trẻ cứ việc khoe khoang màu mè một chút, lúc anh còn trẻ, chắc hẳn cũng là một tên lãng tử không thích về nhà đấy nhỉ.”

“Tất cả đều là khi tôi còn trẻ, không cần nhắc đến nữa.” Trầm Thiên Trác nói:

“Thời gian của tuổi trẻ là một đi không trở lại, muốn làm gì thì làm, buông thả một chút cũng không sao.”

“Cảm ơn anh Trầm đã chỉ dạy.” Lâm Dật nói:

“Sau này, nếu vợ tôi có hỏi tôi tại sao thích đi ra ngoài buông thả, lúc đấy tôi đành nói chính anh dạy vậy.”

“Đừng đẩy trách nhiệm đó vào người của tôi nha, nếu tổng giám đốc Kỷ biết được chuyện này, nói không chừng cô ấy sẽ thật sự đến tìm tôi mất, ha ha...”

Hai người cười nói ha hả một hồi, Lâm Dật quay lại chủ đề chính.

“Anh Trầm, tôi đã giải quyết xong vấn đề liên quan đến nguồn sáng rồi, giờ chỉ cần bên anh nói một tiếng nữa thôi, Cymer lập tức sẽ chuyển hàng đến, phần còn lại đành phải dựa vào anh rồi.”

“Nhanh như vậy đã làm xong rồi à?”

“Tốc độ như vậy không được xem là nhanh đâu, nếu như tôi nắm chắc điểm mấu chốt, chắc chắn sẽ nhanh hơn rất nhiều.” Lâm Dật nói tiếp:

“Ngoài thứ này ra, tôi còn tóm được 12% cổ phần của Intel, cũng có thể mua một số bộ phận linh kiện, chúng ta có thể tiến hành thu mua trên thị trường toàn cầu rồi, đến lúc đó anh có thể lập danh sách, những gì có thể làm tôi sẽ cố gắng hết sức để đạt được nó, còn nếu tôi không làm được thì tiếp tục nghiên cứu thêm.”

“Cậu đã tóm được cả cổ phần trong Intel rồi?”

Cả người Trầm Thiên Trác sững sờ, ngạc nhiên đến mức không khép được miệng.

“Đây cũng là một niềm vui bất ngờ ngoài dự tính. Trước đây, nó vốn không nằm trong kế hoạch của tôi, mơ mơ màng màng thế nào lại rơi vào tay mình không hay.”

“Xem ra lúc đầu cậu quay về Trung Quốc là một quyết định đúng đắn, tên nhóc này cậu lại khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn rồi.” Trầm Thiên Trác

cười nói.

“Anh Trầm quá khen rồi, cũng chỉ là vài thao tác bình thường thôi.”

“Theo cách này thì trái lại bên tôi bị chậm hơn so với tiến độ rồi.” Trầm Thiên Trác suy tư vài giây rồi nói tiếp:

“Cho tôi thời gian ba tháng để khắc phục những khó khăn về mặt kỹ thuật trước, nhưng sau đó việc thử vận hành và lắp ráp có thể sẽ mất khá nhiều thời gian, nhưng bên chúng tôi vẫn hoàn toàn có thể thông báo ra ngoài về việc máy in thạch bản đã được nghiên cứu và phát minh thành công, cung cấp cho mấy công ty bán dẫn trong nước chất trợ tim. Đến lúc đó cổ phiếu của Khoa Sáng chắc hẳn ​​sẽ tăng cao, nhưng vẫn phải cẩn thận khi có tiền vốn lưu động quốc tế rót vào.”

“Tôi đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Trầm Thiên Trác gật đầu: “Sắp tới tôi dự định lại tuyển thêm một nhóm người, thu mua thêm một số thiết bị đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu phát minh, cho nên về mặt kinh phí có khả năng sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền. Tôi phải nói cho cậu biết trước một tiếng.”

“Về vấn đề tiền bạc, để anh làm chủ, ai cũng không cần hỏi nhiều, tóm lại anh nhất định phải làm ra máy in thạch bản.”

“Tôi biết rồi.”

Sau khi công việc được bàn bạc xong xuôi, Lâm Dật đứng dậy, nhưng lúc vừa mở cửa ra, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói:

“Mặc dù máy in thạch bản rất quan trọng, nhưng anh đừng quên nghỉ ngơi, cũng đừng khiến bản thân quá mệt mỏi đấy.”

“Tôi tự có chừng mực, cậu yên tâm đi.” Trầm Thiên Trác vui vẻ nói.

Rời khỏi viện nghiên cứu, Lâm Dật gọi điện cho Trầm Thục Nghi.

Để đảm bảo bí mật của dự án, liên quan đến việc mua các linh kiện của bộ phận, anh dự định sẽ nhờ bên Trầm Thục Nghi làm.

Năng lực của Kỳ Hiển Chiêu rất mạnh, nhưng quy mô của tập đoàn Lăng Vân vẫn có những hạn chế và ràng buộc nhất định đối với năng lực của anh ta.

Với thị trường vốn trong nước, anh ta có thể thuận lợi xử lý mọi thứ một cách dễ dàng.

Nhưng khi đối mặt với nguồn vốn quốc tế, chắc hẳn còn thiếu sót rất nhiều kỹ năng.

Nhưng Trầm Thục Nghi và những nhân viên của dì ấy thì lại khác.

Tất cả họ đều là những người có nhiều năm dày dặn kinh nghiệm trên thị trường quốc tế, ứng phó những sự việc này nhất định là thuận buồm xuôi gió, sẽ không để lại bất kỳ sai sót nào.

Nói chuyện với Trầm Thục Nghi trong gần nửa giờ mới hoàn tất mọi thứ.

Và năng lực làm việc của Lâm Dật, một lần nữa được sự khẳng định của Trầm Thục Nghi.

Sau khi cúp điện thoại của Trầm Thục Nghi, Lâm Dật tìm một nơi không có người, chuẩn bị tổng kết cuối năm đơn giản.

Bây giờ mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ.

Mối đe dọa tiềm ẩn duy nhất là Mitsui Paint.

Kể từ sau cái chết của Mitsui One, cô ta như đã đánh mất bản thân mình vậy.

Khiến người ta có cảm giác giống như sự yên bình trước giông bão.

Reng reng reng!

Trong lúc Lâm Dật đang suy nghĩ về những điều này, anh ngoài ý muốn nhận được một cuộc gọi từ Lương Nhược Hư.

Nhưng không đợi anh mở lời, đã nghe thấy Lương Nhược Hư tức giận nói:

“Lâm Dật, anh thật quá đáng!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 948.
Bình Luận (0)
Comment