“Cô nói cho rõ ràng một chút, tôi cũng không nhảy trong WC, sao lại bắt tôi dọn dẹp.”
“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi, anh làm chuyện gì anh còn không biết sao!”
“Tôi con mẹ nó sao có thể biết được tôi đã làm cái gì?”
Vốn dĩ bởi vì chuyện của Mitsui Paint, Lâm Dật đã có chút căm tức, Lương Nhược Hư xem như đã đụng vào họng súng.
“Anh có phải là đã để Trần cục trưởng bắt mấy người nước ngoài kia đúng không.”
“Đúng a, sao vậy.”
“Còn có mấy ngày trước, lúc chúng ta ăn cơm với Andy Moore, anh đã lấy được cổ phần của Cymer, vậy mà anh lại không nói cho tôi, ngược lại còn hợp tác với mẹ tôi. Anh đây là có ý gì.”
“Còn có, trong khoảng thời gian gần đây, hạng mục máy quang khắc anh cũng không tìm tôi ký tên, anh đang nghĩ như thế nào vậy, không muốn cho tôi thành tích nữa đúng không.”
“Tôi con mẹ nó nếu như lại cho cô chiến tích, thì cô sẽ bị gọi về Yến Kinh.” Lâm Dật nói:
“Tôi không bôi nhọ cô đã là không tệ rồi, chuyện chiến tích, sau này cô cũng đừng nghĩ đến nữa.”
“Anh cũng thật là quá đáng, tôi bị gọi về Yến Kinh thì có làm sao, người bình thường đều muốn đến chỗ cao, nước thì hướng chỗ thấp mà chảy. Tôi thăng chức, chẳng lẽ anh không vui mừng sao?”
“Nói những chuyện này với tôi cũng không có ích lợi gì, trước khi lão tử ngủ với cô, thì cô cứ thành thành thật thật ở lại Trung Hải đi, con mẹ nó đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.”
Lương Nhược Hư bên đầu kia điện thoại trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó nói một câu “Quá phận”, rồi cúp điện thoại.
Lâm Dật cũng không quan tâm đến Lương Nhược Hư nữa, nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện đã hơn mười giờ, liền lái xe đến tập đoàn Triều Dương.
Đi vào văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật phát hiện, phía trên mặt đất có mười cái túi lớn.
“Các người lại đi dạo phố sao?”
“Không có a.” Quách Ngưng Nguyệt nói:
“Chị dâu tặng cho chúng em tất cả quần áo trong phòng thử đồ.”
“Các người đến Trung Hải là để cướp bóc sao.” Lâm Dật dở khóc dở cười nói.
“Sai, là càn quét.”
“Được rồi, anh đừng nói bọn họ nữa.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Nhiều quần áo như vậy, em mặc cũng không hết, với lại bọn họ mặc cũng hợp, cũng đỡ phải mua.”
“Được thôi.” Lâm Dật nói: “Cũng đã đến giờ rồi, chúng ta cũng trở về đi.”
“Ừm vâng.”
Kỷ Khuynh Nhan bất đắc dĩ, đưa mấy người Lâm Dật xuống dưới lầu, sau đó nhìn bọn họ rời đi.
Sau khi đi vào sân bay, nhìn thấy máy bay tư nhân của Lâm Dật, ba người Quách Ngưng Nguyệt lại cảm thán một hồi lâu.
Lúc này mới thật sự tin tưởng, tiền của Lâm Dật thật sự đã đến mức độ xài không hết.
Hơn hai giờ chiều, đoàn người xuống máy bay.
“Các em đi về trước đi, anh đi làm chút chuyện khác, đợi lát nữa sẽ trở về sau.”
“Buổi tối ăn ở nhà sao?” Quách Ngưng Nguyệt hỏi.
“Tối sẽ trở về, nhưng các em không cần chờ anh đâu, chừa cho anh chút cơm là được.”
“Được rồi.”
Đi ra khỏi khu vực sân bay, Lâm Dật gọi hai chiếc xe đến đón mấy người Quách Ngưng Nguyệt.
Sau đó tự mình gọi xe, đến nhà tù Quảng Châu.
“Xin, xin hỏi anh muốn tìm ai.”
Đến cửa chính nhà tù, bảo vệ đứng gác hỏi.
“Chào ngài, tôi muốn hỏi thăm một chút, về một phạm nhân tên là Ngô Phi Dược.”
“Xin chào, xin lấy ra giấy tờ của mình cho chúng tôi xem một chút.”
Lâm Dật đưa thẻ căn cước của mình ra, bọn họ lấy về kiểm tra một chút.
Sau mấy phút đồng hồ, bảo vệ đi ra, gọi Lâm Dật vào, sau đó dẫn anh tới phòng tiếp khách.
Trong phòng tiếp khách vẫn còn có người, Lâm Dật chỉ có thể chờ ở đằng sau.
Sự xuất hiện của Lâm Dật đã thu hút rất nhiều sự chú ý, khiến cho ánh mắt của hai nữ giám ngục tỏa sáng.
“Đây là người thân của phạm nhân nào vậy, lớn lên lại đẹp mắt như thế? Giống như minh tinh điện ảnh.”
“Đợi lát nữa cô hỏi anh ấy một chút không phải là được sao.”
“Cô nói xem nếu như tôi lớn mật một chút thì có thể xin được Wechat của anh ấy hay không?”
“Tôi cảm thấy cô muốn Wechat cũng không sao, nam sinh đẹp mắt như vậy, bên người chắc chắn là có một đống nữ sinh vây quanh. Người ta chắc là không ưa thích thể loại nữ hán tử như chúng ta đâu.”
“Tôi mới không phải nữ hán tử đâu, có thể manh (đáng yêu) có thể ngự (mạnh mẽ), không giống như cô.”
Nữ cai ngục tên là Phùng Khiết, tướng mạo và dáng người đều rất không tệ.
“Vậy cô thử một chút xem, tôi cược một lọ nước hoa Dior, cô chắc chắn sẽ không thành công.”
“Đây chính là cô nói.” Phùng Khiết nói: “Thua thì đừng có chối đó.”
“Yên tâm đi, tôi nói được làm được.”
“Khụ khụ khụ...”
Một nam giám ngục khác trong phòng làm việc ho khan vài tiếng, “Hai người chú ý ảnh hưởng một chút.”
“Ừ ừ, biết mà anh Lưu.”
Người đàn ông tên là Lưu Chí, là khoa viên cấp bậc hành chính.
Nhưng bởi vì đến sớm hơn một năm, có thể xem như là người cũ ở đây, cho nên lời nói cũng có chút trọng lượng.
“Nam sinh giống như cậu ta bình thường đều là tiểu bạch kiểm, không có năng lực gì, hai người các người không nên bị lừa.”
“Anh Lưu, anh có phải là ghen tị với người ta nên mới nói như vậy đúng không.”
“Cậu ta thì có gì tốt để cho tôi phải ghen tỵ chứ.” Lưu Chí nói:
“Tôi là nhân viên công vụ, công ăn việc làm ổn định cả đời, người bình thường thực sự không thể so sánh với tôi.”
“Nhưng tôi thấy cách ăn mặc của anh ấy hình như cũng không kém, hẳn là cũng có tiền, ít nhất cũng kiếm được nhiều hơn chúng ta.”
“Hai người đúng là tuổi trẻ, tầm mắt hạn hẹp.” Lưu Chí lơ đễnh nói:
“Kiếm được nhiều thì có lợi gì, tình trạng kinh tế hiện nay kém như vậy, nói không chừng ngày nào đó sẽ thất nghiệp, không thể so với công việc ổn định như cảnh sát chúng ta được. Với lại tại Trung Quốc, có quyền có khi còn quan trọng hơn cả tiền, cho dù cậu ta lớn lên đẹp mắt, kiếm được nhiều hơn tôi, đến đây không phải cũng ngoan ngoãn nghe lời của tôi sao.”
Hai nữ cảnh sát bĩu môi, không nói chuyện nữa.
Đây giống như là đang lấy việc công để trả thù riêng vậy.
“Anh chàng kia hình như sẽ phải chịu thiệt thòi.” Giám ngục tóc ngắn nói:
“Lưu Chí mỗi ngày đều nhìn lén cô, hiện tại cô lại chảy nước miếng với một anh chàng khác, anh ta chắc chắn là sẽ không cao hứng.”
“Việc này cũng không thể trách tôi được, tôi chỉ cảm thấy anh ấy đẹp mắt, khống chế không nổi, ai biết được anh ta lại nhỏ nhen như vậy. Với lại giữa hai chúng tôi cũng không có gì, anh ta làm như vậy càng làm người ta chán ghét hơn.”
“Không còn cách nào khác, anh ta chính là người như vậy.”
Ngay tại lúc hai người đang xì xào bàn tán, Lưu Chí đặt cốc nước trên tay xuống, nói về phía ngoài cửa:
“Người ngoài cửa kia, cậu vào đi.”
Sau khi đi vào, Lâm Dật ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lưu Chí.
Cũng không nói gì thêm, làm chuyện chính quan trọng hơn.
“Cậu là người thân của ai, cậu muốn làm gì.”
“Tôi là người thân của Ngô Phi Dược, muốn anh giúp tôi tra xét người này một chút.”
“Là muốn quan sát sao.”
“Không phải, anh ấy đã ra tù được ba tháng, nhưng không liên lạc được.” Lâm Dật nói:
“Tôi muốn hỏi một chút bên này còn có phương thức liên lạc của anh ấy hay không.”
Dựa theo các quy định pháp luật tương quan, sau khi phạm nhân ra tù, trong một khoảng thời gian ngắn cần phải cung cấp quỹ đạo cuộc sống của mình cho cơ quan liên quan.
Cho nên Lâm Dật mới muốn tới đây để tra xét.
Nhưng anh cũng không xem nơi này là hy vọng duy nhất.
Nếu như nơi này không tra được tin tức của anh ấy thì gọi cho Lương Nhược Hư là được.
Lấy năng lực của nhà họ Lương tại Trung Quốc, muốn tìm một người cũng không tính là khó.
“Cậu đang nói đùa với tôi sao? Người ra tù rồi còn muốn tôi giúp cậu điều tra à? Cậu cho rằng tôi rất nhàn rỗi sao?” Lưu Chí chất vấn.
------
Dịch: MBMH Translate