Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 952 - Chương 950. Không Để Chúng Tôi Vào Mắt

Chương 950. Không Để Chúng Tôi Vào Mắt
Chương 950. Không Để Chúng Tôi Vào Mắt

“Là không thể tra xét sao?” Lâm Dật hỏi.

“Cậu cứ nói đi?”

“Chào đồng chí, nơi này của chúng tôi đúng là có lưu giữ tin tức của phạm nhân, nhưng dựa theo quy định là không thể công khai, cho nên rất xin lỗi, không thể giúp anh được.”

Phùng Khiết rất khách khí nói, không hy vọng Lâm Dật sẽ bị mất mặt.

“Việc này đối với tôi rất quan trọng, có thể đi cửa sau hay không? Tôi có quen biết với lãnh đạo cấp cao của Quảng Châu các người.”

Hai nữ giám ngục sững sờ.

Đây là đại nhân vật nha!

Vậy mà lại quen biết quan chức cấp cao của thành phố?!

“Cậu đang nằm mơ à? Còn nói mình quen biết với quan lớn thành phố, cậu cho cho rằng cậu là ai?” Lưu Chí chỉ Lâm Dật nói:

“Cậu có tin, chỉ với câu nói này của cậu, tôi có thể bắt cậu lại không!”

Lâm Dật chỉ cười cười, cũng không tức giận.

“Vậy thì tôi sẽ tự mình xử lý chuyện này.”

Nói xong, Lâm Dật cầm điện thoại di động, quay người đi ra ngoài.

“Anh Lưu, anh làm như vậy không tốt lắm đâu.” Phùng Khiết nói: “Người ta đến là để làm việc, nếu như làm không được thì cũng phải nói chuyện dễ nghe một chút.”

“Tôi thật sự cũng muốn nói chuyện dễ nghe với anh ta.” Lưu Chí hừ lạnh một tiếng, “Nhưng tới đây liền nói có quen biết quan lớn thành phố, anh ta cho rằng mình là ai vậy? Nhân vật lớn như Ngô bí thư là người mà anh ta có thể quen biết sao?”

Dường như nói chưa đủ nghiền, Lưu Chí lại dạy dỗ:

“Ngược lại là hai người các người, nếu như tôi không ở đây, có phải hai người sẽ tin lời của anh ta hay không, có biết việc này nghiêm trọng đến mức nào không vậy!”

Hai người không thèm quan tâm đến Lưu Chí nữa, giám ngục tóc ngắn lôi kéo Phùng Khiết, nói: “Tôi thấy anh ta đang lấy việc công báo thù riêng.”

“Tôi đã sớm nhìn ra.” Phùng Khiết nói: “Cô ở đây chờ một chút, tôi đi ra ngoài xem xem.”

“Cô vẫn muốn đi xin Wechat sao.”

“Chuyện Wechat không quan trọng, tôi đi an ủi anh ấy một chút.” Phùng Khiết nói: “Đây gọi là nhân lúc vắng mà vào, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

“Hắc hắc, cố lên.” Nữ giám ngục tóc ngắn nữ nói: “Nếu như cô thật sự có thể bắt được anh ấy, thì tôi không chỉ mua nước hoa Dior cho cô, còn cho cô thêm một hồng bao lớn nữa.”

“Vậy cứ quyết định thế đi.”

Nhìn thấy Phùng Khiết đứng dậy rời đi, Lưu Chí nghiêng đầu nhìn, không khỏi càng tức giận, nhưng lại không tiện nói gì, dù sao mình cũng chỉ là một nhân viên.

Đi ra ngoài văn phòng, Phùng Khiết nhìn thấy Lâm Dật đang chơi game, dường như không có chút nào gọi là chán nản cả.

“Tiên sinh, chuyện của ngài, chúng tôi thật sự là không có quyền làm, cho dù ngài có chờ ở đây cũng vô dụng thôi.” Phùng Khiết dùng giọng điệu ôn nhu nhất trong đời để nói, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Lâm Dật.

“Không có việc gì cả, tôi không làm việc nữa, ở đây đợi người.”

“Đợi người? Là có bạn muốn tới sao?”

“Tôi cũng không biết là ai, chỉ biết là lát nữa sẽ có người tới đón tiếp tôi.”

“Ngạch...” Phùng Khiết có chút ngây người, rốt cuộc là anh ấy muốn tìm ai?

Không bao lâu sau, Phùng Khiết nghe thấy tiếng bước chân vội vã, nghiêng đầu nhìn xem, thì phát hiện là trưởng giám ngục.

Hơn nữa người ấy còn đang chạy.

“Vương xử.”

Dựa theo cấp bậc hành chính, ngục giam là đơn vị trực thuộc cấp tỉnh, trưởng ngục đều là cán bộ cấp phòng.

Nhìn thấy Phùng Khiết, Vương Mẫn Đông gật gật đầu, vẻ mặt có chút không vui.

“Các người đây là đang làm cái gì vậy, Lâm tiên sinh tới, sao lại không tiếp đãi một chút, còn để cho người ta ngồi ở bên ngoài!”

Vương Mẫn Đông đã muốn tức điên lên, Ngô bí thư đã tự mình gọi điện thoại đến để nói chuyện này.

Chuyện này nếu như làm không cẩn thận thì mình sẽ bị phê bình.

“Tôi, tôi...”

Phùng Khiết cảm thấy mơ hồ, phải mất mấy giây đồng hồ mới phản ứng lại được.

Anh chàng đẹp mắt này hình như thật sự không bình thường.

Nếu không thì Vương xử cũng sẽ không tự mình tiếp đãi, cũng không có khả năng tức giận như vậy.

Bởi vì bình thường ngài ấy vẫn rất bao che khuyết điểm.

Nghe thấy giọng nói của Vương Mẫn Đông, Lưu Chí và giám ngục tóc ngắn đều chạy ra.

“Vương xử.” Hai người đồng thời chào hỏi.

“Lưu Chí, dù sao cậu cũng là người làm việc lâu năm, sao lại làm việc thế này chứ! Người tới cũng không biết tiếp đãi sao!”

Lưu Chí bị dọa cho sợ choáng váng.

Chẳng lẽ anh ta thật sự có quen biết Ngô bí thư?

“Vương xử, ngài bớt giận.” Lâm Dật vừa cười vừa nói: “Anh ấy đã tiếp đãi tôi, nhưng lại bị đuổi ra ngoài.”

“Việc này cậu cũng có thể làm được sao!” Vương Mẫn Đông nổi giận trong bụng, “Chờ sau khi trở lại tôi sẽ xử lý cậu!”

Nói xong, Vương Mẫn Đông lại thay đổi sang vẻ mặt ôn hòa rồi nhìn qua Lâm Dật:

“Lâm tiên sinh, sau này nếu như cậu có việc thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được, không cần tự mình tới đây làm gì, cũng không cần làm phiền Ngô bí thư, chỉ cần là chuyện mà tôi có thể làm thì chắc chắn sẽ giúp cậu.”

“Được, vậy thì cám ơn Vương xử.”

“Đi thôi, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào phòng làm việc của tôi đi.”

“Khách sáo rồi.”

Nhìn bóng lưng hai người rời đi.

Trong mắt của Phùng Khiết và đồng nghiệp của cô đều là ngôi sao nhỏ.

“Lớn lên đẹp trai như vậy, hơn nữa còn có quyền có thế, quá lợi hại.” Phùng Khiết nói.

“Quan trọng nhất chính là không có ra vẻ kiêu ngạo, điểm này rất ưu tú.”

“Không phải là không kiêu ngạo, mà là đến cấp bậc như anh ấy rồi đều không thèm để chúng ta vào mắt.” Phùng Khiết nói: “Giống như kẻ có tiền nhìn thấy ăn mày, cho tới bây giờ đều là vẻ mặt vui cười chào đón.”

“Cũng đúng, khác biệt giai cấp a.”

Nói xong, hai người nhìn Lưu Chí, đều mang theo một tia trêu tức.

Cũng chỉ có loại người lấy lông gà làm lệnh tiễn như anh ta mới cả ngày diễu võ dương oai.

Giờ thì hay rồi, sau này không biết có thể ở lại đây hay không.

...

Đến văn phòng, Vương Mẫn Đông mời Lâm Dật ngồi lên ghế sô pha, còn thuận tiện châm trà.

“Lâm tiên sinh, vừa rồi trong điện thoại Ngô bí thư có nói, để cho tôi toàn lực phối hợp với ngài, có chuyện gì ngài cứ nói là được.”

Nghe cách nói chuyện của Vương Mẫn Đông liền biết là một kẻ lọc lõi.

Vừa giữ gìn hình tượng của Ngô Triệu Hữu trong lòng Lâm Dật vừa bày ra sự nhiệt tình của mình, có thể nói là nhất tiễn song điêu.

“Tôi muốn tìm một người, anh ấy tên là Ngô Phi Dược, ba tháng trước đã ra tù, tôi muốn tra một chút về phương thức liên lạc của anh ấy, ông có thông tin không.”

“Lâm tiên sinh, việc này có khả năng không dễ làm lắm. Chúng tôi quả thật là sẽ lưu trữ một số tin tức, nhưng tôi cũng không chắc là có thể tra được hay không.” Vương Mẫn Đông nói: “Tôi chỉ có thể cố gắng làm việc này hết sức.”

“Không sao cả, giúp tôi tra một chút là được, tra không được cũng không sao.”

“Được, tôi hiện tại sẽ tra ngay.”

Vì để biểu đạt thành ý của mình, Vương Mẫn Đông không để cho người khác làm mà tự mình ngồi trước máy vi tính.

Nhưng số điện thoại lưu lại thì trong điện thoại của Lâm Dật cũng có, nhưng lại không gọi được.

“Cậu khoan lại gấp, tôi vẫn còn có chút ấn tượng về người này. Lúc chịu hình phạt, quan hệ của cậu ấy với bọn người quản giáo cũng không tệ lắm, tôi sẽ gọi người tới hỏi giúp cậu một chút. Nhưng nếu như lại tìm không thấy, tôi thật sự là không còn biện pháp nào khác.” Vương Mẫn Đông nói xin lỗi:

“Sau khi kết thúc bản án, người ta chính là một công dân hợp pháp, dưới tình huống không có nguyên nhân đặc thù, chúng tôi không có cách nào can thiệp vào quá nhiều.”

“Không có việc gì, Vương xử vất vả rồi.” Lâm Dật cười nói.

“Đều là người một nhà, khách khí làm gì chứ.”

Vương Mẫn Đông gọi điện thoại, gọi một lão giám ngục hơn bốn mươi tuổi đến.

“Lão Trương, ba tháng trước, dưới quyền của ông có một phạm nhân tên là Ngô Phi Dược xuất ngục, ông hẳn là còn có ấn tượng đúng không.” Vương Mẫn Đông nói:

“Lâm tiên sinh muốn nghe ngóng một chút tình hình của cậu ấy, ông nói nghe một chút xem.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 950.
Bình Luận (0)
Comment