Lão giám ngục nhìn Lâm Dật, trong ánh mắt mang theo sự cẩn thận.
“Vương xử, người này là?”
“Đều là người một nhà cả, không cần kiêng kỵ, có việc gì cứ nói thẳng là được.”
Lão giám ngục gật đầu một cái rồi nói: “Lúc đó quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, tôi có phương thức liên lạc của cậu ấy.”
“Anh ấy hiện tại đang ở đâu?”
“Cậu ấy đang ở Yến Kinh, không ở bên Quảng Châu này đâu.”
“Thế mà chạy xa như vậy.” Lâm Dật cười khổ nói: “Lại có thể lăn lộn đến như thế.”
“Chủ yếu là cậu ấy không sống nổi tại Quảng Châu này nữa, sau khi ra tù lại có người tìm cậu ấy gây phiền phức. Tôi đã giúp cậu ấy liên hệ với một công việc bốc vác bên phía Yến Kinh.”
“Ai tìm anh ấy gây sự vậy?” Lâm Dật nhíu mày hỏi.
“Lúc trước không phải cậu ấy từng khiến người ta bị trọng thương sao, người nhà kia hình như cũng không muốn buông tha cho cậu ấy, lúc ở trong tù cũng tìm không ít người tới gây sự, lúc trước nếu không phải tôi che chở cậu ấy, hiện tại cũng không biết sẽ thành cái dạng gì nữa.”
“Người nào đã ra tay với anh ấy?” Lâm Dật ngẩng đầu hỏi: “Còn quấy phá trong trại giam.”
Vương Mẫn Đông bị giật nảy mình, “Lâm tiên sinh ngài bình tĩnh, việc này là do chúng tôi quản lý không thích đáng, lát nữa tôi sẽ xử lý, sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.”
Lâm Dật gật gật đầu, nhìn lão giám ngục, nói:
“Có thể cho tôi địa chỉ và phương thức liên lạc cụ thể không?”
“Tôi sẽ viết ra giấy cho cậu, cậu qua đó tìm cậu ấy đi.”
“Được, cám ơn.”
Mấy phút đồng hồ sau, lão giám ngục đưa tờ giấy cho Lâm Dật, phía trên là địa chỉ của một công ty vật liệu gỗ, còn có phương thức liên lạc của Ngô Phi Dược.
“Vương xử, anh Trương, làm phiền các người rồi.” Lâm Dật nói:
“Nhưng các người đừng nói với anh ấy chuyện này, nếu như anh ấy biết thì chắc chắn sẽ không gặp tôi, các người cứ coi như tôi chưa từng tới đây.”
“Được, không phải là chuyện gì lớn cả, chúng tôi sẽ giúp cậu bảo vệ bí mật này.”
Lâm Dật lại nói một tiếng cảm ơn đối với hai người, sau đó ra cửa đi mua mấy điếu thuốc, giao cho bảo vệ ở cửa, để bọn họ đưa lại cho Vương Mẫn Đông, sau đó mới đón xe về cô nhi viện.
Nhìn thấy Lâm Dật trở về, Vương Thúy Bình tuy rất vui vẻ, nhưng lại không vui đến kinh thiên động địa giống như trước đây.
Bởi vì lúc trước Lâm Dật đã trở lại một lần rồi.
Tình cảm giữa mẹ con chính là như vậy.
Nếu như trong thời gian dài không trở lại, bọn họ có thể ôm nhau, khóc như mưa.
Nhưng nếu như ở nhà hơn một tuần lễ, vậy thì sẽ phiền muốn chết.
Vương Thúy Bình chính là như vậy.
Cho nên lúc nhìn thấy Lâm Dật cũng không vui vẻ bằng lúc nhìn thấy mấy đứa trẻ đi học xa bên ngoài.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, Lâm Dật nói chuyện với Kỷ Khuynh Nhan, rồi nằm xuống nghỉ ngơi sớm.
Hơn năm giờ sáng hôm sau, lúc Vương Thúy Bình thức dậy, Lâm Dật cũng dậy theo.
“Sao lại dậy sớm như vậy, ngủ ở đây không quen sao.”
“Không có, con có chút chuyện cần đi xử lý một chút.” Lâm Dật vừa mặc quần áo vừa nói:
“Đồ Tết mẹ đã sắm đầy đủ chưa vậy, tiền trong túi có còn đủ tiêu hay không.”
“Đều đủ, đến lúc đó sẽ mua cho bọn chúng ít đồ chơi, coi như là qua năm này.”
“Tiền con đưa cho mẹ không cần tiết kiệm, cứ tiêu thoải mái.” Lâm Dật nói:
“Hiện tại mỗi ngày đều tốt rồi, đừng quá căng thẳng, dành thời gian đổi bộ quần áo cho cha con đi.”
“Con dâu mẹ không phải đã mua cho ông ấy rồi sao, nên mẹ không mua nữa.”
“Con đoán là nếu như cô ấy không mua thì mẹ cũng sẽ không mua.”
“Chủ yếu là ông ấy cũng không có việc gì, mỗi ngày đều làm việc trong nhà, mặc quần áo tử tế cũng vô dụng.”
“Mẹ nói như vậy cũng cũng quá tiêu chuẩn kép đi.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:
“Mẹ không phải mỗi ngày cũng ở trong viện sao, sao còn biết uốn tóc cho mình vậy.”
“Mau mau cút, con còn quản mẹ, đúng thật là.”
Bị mắng một trận, Lâm Dật cười ha hả đi ra ngoài.
Trước khi đón xe, Lâm Dật thuận đường mua một lồng bánh bao, coi như là giải quyết bữa sáng.
Đến sân bay, lên máy bay tư nhân của mình, khoảng mười giờ sáng, đã đến sân bay Yến Kinh.
Sau khi xuống máy bay, Lâm Dật cảm thấy mình giống như một đứa thiểu năng trí tuệ vậy.
Nhiệt độ Yến Kinh tháng một âm tới tám chín độ, mình lại mặc một chiếc áo mỏng chạy tới.
Nếu như không phải là có giá trị nhan sắc, đoán chừng người khác sẽ mắng thầm trong lòng một tiếng đần độn.
Đến cửa hàng sân bay, Lâm Dật mua chiếc áo lông, sau đó bắt xe đến nhà máy vật liệu.
Đã gần cuối năm rồi, Lâm Dật cũng không biết nhà máy vật liệu kia liệu có nghỉ hay không.
Trong ấn tượng của anh, nhà máy bình thường đều được nghỉ sớm trước một ngày.
Chỉ có thể cầu nguyện nơi này không xuất hiện tình huống đặc biệt.
Dựa theo địa chỉ, Lâm Dật đến nhà máy vật liệu gỗ Hưng Long.
Còn chưa vào cửa, một con chó đen to đùng đã hướng về phía anh sủa không ngừng.
Bác trai gần đó nhìn thoáng qua, cách mấy mét, nói vọng về phía Lâm Dật:
“Cậu đến đây làm gì.” Ông cụ mặc áo khoác quân đội nói.
“Chào bác, cháu muốn hỏi thăm một người, ở đây có phải là có một người tên là Ngô Phi Dược hay không?”
“Cậu nói Tiểu Ngô sao?” Ông lão nói:
“Cậu ấy đã nghỉ làm từ một tháng trước rồi.”
“Bác biết anh ấy đi đâu không?”
“Nhà máy Lưu Ly bên kia mới xây một tiểu khu, hình như cậu ấy đã đến công trường bên kia để làm việc rồi. Nếu muốn tìm người thì cậu đến đó đi.”
“Được rồi, cảm ơn bác.”
Nói xong, Lâm Dật liền lái xe rời đi.
Lâm Dật chưa từng tới Yến Kinh, nhưng cũng biết nhà máy Lưu Ly.
Nơi tập kết và giao dịch đồ cổ lớn nhất cả nước.
95% hàng giả của Trung Quốc đều xuất phát từ nơi này.
Sau khi xuống xe, Lâm Dật nhìn bốn phía, cuối cùng cũng nhìn thấy một tiểu khu, chuẩn bị vào xem.
Nếu như thực sự tìm không thấy, thì lại gọi điện thoại.
Diện tích tiểu khu rất lớn, nhưng rất may vừa mới xây một tầng, giảm bớt độ khó khi tìm kiếm.
Ra ra vào vào, Lâm Dật đi dạo tầm vài vòng, đi hơn một giờ, nhưng vẫn không phát hiện bóng người của Ngô Phi Dược.
Nhưng ông trời không phụ lòng người, lúc công trường ăn cơm, Lâm Dật đã tìm thấy bóng dáng Ngô Phi Dược trong đội ngũ xếp hàng.
Vóc người Ngô Phi Dược không thấp, không khác Lâm Dật là mấy, nhưng dáng người mạnh mẽ hơn anh không ít.
Da mặt ngăm đen, trên tay cầm hộp cơm, trên đầu đội mũ bảo hộ, bao tay dùng để làm việc thì nhét vào trong túi quần.
Cho dù nhiệt độ có chút thấp, nhưng mặc áo khoác banh tô thì vẫn có thể làm việc.
“Anh trai.”
Lâm Dật đứng cách đó không xa, chào hỏi một tiếng.
Người đang xếp hàng mua cơm, đều theo bản năng nhìn về phía Lâm Dật.
Không biết người kia là em trai của ai.
Mà Ngô Phi Dược cũng vậy.
Nhưng mà, lúc nhìn thấy Lâm Dật, Ngô Phi Dược lại giống như hóa đá, sững sờ ngay tại chỗ, mất nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
“Lão Ngô, anh làm gì vậy, ăn cơm đi.” Nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh nói.
“Không ăn, không quá đói.”
Nói xong, Ngô Phi Dược cầm lấy hộp cơm của mình, cúi đầu vội vã đi về hướng ngược lại.
“Em cũng đã đến đây rồi, anh còn đi đâu vậy.”
“Cậu nhận lầm người rồi, tôi không phải anh cậu.”
“Hai ta đã sống với nhau gần 20 năm, nếu như ngay cả anh mà em cũng có thể nhận lầm, vậy thì người làm em trai như em cũng quá không tử tế rồi.”
“Cái gì mà anh em, cậu nhận lầm người rồi.”
“Cùng em trở về đi, đã nhiều năm như vậy, mẹ cũng rất nhớ anh.”
------
Dịch: MBMH Translate