Lời nói của Lâm Dật khiến cho Ngô Phi Dược giật mình, trầm mặc mấy giây.
“Đi thôi, nơi này không phải chỗ nói chuyện.”
Lâm Dật cười hắc hắc, ba chân bốn cẳng đuổi theo Ngô Phi Dược.
“Tìm một chỗ ăn đi, em cũng đói rồi.”
Ngô Phi Dược đưa Lâm Dật tới một quán ăn nhỏ bên ngoài.
Quán ăn là một căn nhà gỗ nhỏ, bên trong có sáu bàn, ngoài ra còn có một cái lò sưởi ấm.
Cuộc sống như vậy khiến cho Lâm Dật cảm thấy rất thân thiết.
Bởi vì lúc nhỏ ở cô nhi viện chính là như vậy.
Lúc nhỏ, bởi vì nghịch lửa trong bếp lò mà bị Vương Thúy Bình đánh đòn.
Trong phòng rất ấm áp, Lâm Dật cởi bỏ áo lông, Ngô Phi Dược cũng cởi bỏ áo khoác quân đội của mình.
Bên trong Lâm Dật mặc một chiếc Kenzo cộc tay và chiếc áo chanel hơn 50 ngàn.
Lại nhìn sang Ngô Phi Dược, bên trong anh mặc một áo len màu xanh tím, nhưng bởi vì thời gian dài không giặt cho nên đã biến thành màu đen.
Nhìn thấy Lâm Dật, ánh mắt Ngô Phi Dược có chút né tránh, hơn nửa ngày cũng không nói câu nào, muốn nói lại còn ấp úng nửa ngày.
“Mấy năm này đều rất tốt đi.”
“Đều rất tốt, kiếm được chút tiền nhỏ.”
“Kiếm được tiền là được.” Ngô Phi Dược thật thà cười: “Cha mẹ anh bọn họ cũng đều rất tốt đúng không.”
“Đều rất tốt, không cần lo lắng về bọn họ.”
“Vậy là được, vậy là được.” Ngô Phi Dược gật đầu nói:
“Muốn ăn gì, em gọi đi, anh mời em.”
“Cho em bát mì là được, thêm chút tỏi.”
“Đều đến nơi này rồi, ăn mì làm gì, gọi thứ gì đó ngon ngon đi.” Ngô Phi Dược nói:
“Chân giò nhà bọn họ rất ngon, anh gọi cho em một cái được không.”
“Không cần đâu, mì sợi là được, em chỉ thích ăn cái này.”
Ngô Phi Dược phất phất tay, “Chị ơi, cho tôi hai bát mì sốt.”
“Thêm hai chén rượu trắng nữa.” Lâm Dật nói tiếp.
“Được.”
“Anh không uống đâu, buổi chiều còn phải làm việc nữa.” Ngô Phi Dược nói.
“Đừng làm nữa, cùng em trở về đi.” Lâm Dật nói:
“Đã nhiều năm như vậy, cho dù ngoài miệng mẹ không nói gì nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn nhớ đến anh.”
“Anh đã không còn mặt mũi để trở về nữa.” Ngô Phi Dược nói:
“Mỗi ngày đều đánh nhau khiến cho mẹ lên cơn đau tim, nếu như là con ruột thì cũng thôi đi, nhưng anh lại là được nhặt về, ai...”
Ngô Phi Dược thở dài một tiếng, hốc mắt có chút ẩm ướt, “Em có thể gọi anh một tiếng anh trai, anh đã mãn nguyện rồi, nhưng thật sự không có mặt mũi để trở về nữa.”
Không bao lâu sau, mì sợi và rượu trắng được bưng lên, Lâm Dật đẩy một chén qua cho Ngô Phi Dược, lại cho anh vài nhánh tỏi, vừa cười vừa nói:
“Khi còn bé em cũng đánh nhau với người ta, không phải đều là anh ra mặt giúp em sao. Nhưng chuyện khiến người khác bị thương nặng em cũng không rõ lắm, lúc em trở về hỏi mẹ, bà ấy cũng không nói với em, vừa mắng anh vừa khóc, đến cuối cùng vẫn không nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Khi đó em đang học đại học năm nhất, Tiểu Nguyệt vào cấp ba, có một ngày cô ấy nói với mẹ, có mấy tên tiểu lưu manh luôn đợi cô ấy ở cổng trường. Sau đó anh liền đi qua, nhìn thấy mấy tên lưu manh mà Tiểu Nguyệt nói, nhưng đối phương có bốn người, anh đánh không lại, cho nên liền lấy cán dao đâm một người trong đó.” Ngô Phi Dược đung đưa chén rượu, nói:
“Anh đúng thật là không may, tên bị anh đâm trúng lại là nhà có quyền có thế tại Quảng Châu, lại thêm nhà chúng ta không quyền không thế, cho nên mới bị đưa vào.”
“Việc này sao Tiểu Nguyệt không nói với em.”
“Là anh không cho cô ấy nói.” Ngô Phi Dược nói:
“Sau khi ra tù, người nhà bọn họ lại tìm tới anh, anh thực sự không còn cách nào khác, liền nhờ quản giáo tìm cho anh một công việc tại Yến Kinh, tóm lại là đã không còn mặt mũi để trở về nữa.”
“Anh đừng uống một mình, hai anh em ta cũng uống.”
“Đến, làm một chén.”
Lúc chạm ly, Ngô Phi Dược đè ép xuống phía dưới, Lâm Dật cũng giống như thế, nâng ly thấp hơn, chạm một phát vào ly của anh.
“Vẫn là rượu này đủ mạnh.” Lâm Dật nhe răng nhếch miệng nói.
“Rượu này không ngon, so với rượu mà em uống còn kém xa.”
“Vậy thì cùng em trở về đi, tết đoàn viên này, em mời anh uống Mao Đài.”
“Bụng này của anh, không hưởng nổi thứ kia, uống cũng uổng công.”
“Vậy anh cũng phải theo em về, nếu như anh không cùng em trở về thì em sẽ cưỡng ép mang anh về.”
“Với cái đức hạnh này của anh sao có thể trở về, em có còn coi anh là người nữa không vậy.” Nói đến chỗ nhạy cảm, hốc mắt Ngô Phi Dược lập tức đỏ bừng, “Hiện tại trong xã hội này, chỉ cần ngồi qua ngục giam thì sau khi đi ra, người ta sẽ không còn coi mình là người nữa.”
Lâm Dật húp một miệng mì lớn, nói mơ hồ không rõ:
“Mấy đứa trẻ trong viện, nếu như có đứa nào dám nói này nói kia về anh, em nhất định sẽ đánh miệng nó.”
“Tính tình của em vẫn nóng nảy giống như lúc nhỏ, nếu lúc trước em học đại học ở Quảng Châu, đoán chừng lúc đó hai chúng ta sẽ cùng vào tù.”
“Ha ha, đúng thật là có khả năng này.”
Một bát mì này, ăn đặc biệt lâu.
Từ lúc bắt đầu có chút mất tự nhiên, đến lúc sau là liên tiếp nâng chén.
Quan hệ của Lâm Dật và Ngô Phi Dược từ đầu đến cuối đều rất tốt.
Đó là bởi vì sau khi anh bước vào, giữa hai người còn thiếu liên hệ, phần quan hệ này đã được đặt ở đáy lòng.
“Mình cũng ngồi ăn được lâu rồi, nhanh đi thu dọn đồ vật một chút rồi về Quảng Châu với em.”
“Được.”
Trong lòng Ngô Phi Dược vẫn còn có chút mâu thuẫn, nhưng anh cũng biết tính tình của Lâm Dật, rất hay gây rối.
Nếu như không đi với nó, chắc chắn sẽ bị cưỡng ép kéo về.
Chẳng bằng trở về xem một chút.
Đã nhiều năm như vậy, ai cũng nhớ nhà.
“Anh trở về tính toán tiền lương một chút, sau đó hai chúng ta sẽ cùng đi.”
“Đi thôi, em đi với anh.”
Sau đó lúc tính tiền là Ngô Phi Dược bỏ tiền ra, Lâm Dật cũng không giành với anh.
Anh mình đang ở đây, số tiền này không cần tranh làm gì.
Cơm nước xong xuôi, hai người quay về công trường, cảm thấy ánh sáng mặt trời đã sáng hơn không ít.
Văn phòng công trường là một chỗ cửa hàng còn hoạt động, cách công trường không xa.
Ngô Phi Dược đi lên, Lâm Dật đứng chờ tại chỗ, cầm điện thoại di động, nói chuyện phiếm với Kỷ Khuynh Nhan để giết thời gian.
Nhưng còn chưa nói được vài câu, thì đã nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ truyền đến từ tầng trên, hình như đã xảy ra mâu thuẫn vì chuyện tiền bạc.
Lâm Dật bỏ di động vào trong túi, rồi đi lên lầu.
Tiếng nói chuyện bên trong cũng dần trở nên rõ ràng.
“Không làm xong còn muốn đi, tôi làm sao đưa tiền cho cậu được?”
“Lúc trước lúc chúng tôi tới đây làm việc, không phải đã nói là tính tiền lương theo ngày sao, hiện tại sao lại thay đổi rồi.” Ngô Phi Dược đang cố gắng tranh cãi.
“Tôi đây cũng không biết, nếu như cậu có nghi vấn thì có thể tìm người quản lý hạng mục trước kia. Dù sao ở đây tôi cũng là lĩnh lương theo tháng, làm không hết một tháng, thì một phân tiền đều không có.”
“Anh nói vậy không thấy quá vô lý sao, tôi đã làm được hai mươi sáu ngày, sắp được một tháng, anh dựa vào đâu mà không trả lương cho tôi.”
“Quy tắc là như vậy, nhưng tôi thấy cậu cũng thật là đáng thương, cho cậu 500 tệ làm phí đi đường, đi nhanh một chút đi.”
“500 tệ là giá cho một ngày, tiền lương còn lại của tôi đều là của anh sao!”
“Đừng có ở đây nói đạo lý với tôi, nếu có thể làm thì làm, không thể làm thì cút. Tôi trả cho cậu 500 tệ là đã quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi, đừng có cho thể diện mà không cần.”
Hô thông!
Lâm Dật dùng một chân đá văng cửa ra, “Con mẹ nó anh cũng trâu bò nha, đang nói chuyện với ai vậy?”
------
Dịch: MBMH Translate