Trong phòng, ngoại trừ Ngô Phi Dược vẫn còn có ba người khác.
Một trong số đó ngồi trước bàn làm việc, hai người còn lại không chút kiêng kỵ mà ngồi ở trên ghế sô pha.
Bọn họ thấy Lâm Dật đi vào.
“Cậu là ai.”
“Tôi là người nào anh không cần biết, trước tiên tính toán tiền lương cho anh của tôi đã.”
“Ngô Phi Dược, anh cũng được đó nha, thế mà lại dẫn người đến để đòi nợ.”
Người nói chuyện, tên là Võ Văn Long, mặc áo lông màu đen, đang lạnh lùng nhìn Lâm Dật.
“Võ quản lý, anh bớt giận, cậu ấy là em tôi, tới tìm tôi về nhà ăn tết.”
Ngô Phi Dược cười nói.
Năm năm sống trong lao ngục đã san bằng hết những góc cạnh trên người anh, không còn là thiếu niên như trước kia nữa.
“Tôi chẳng cần biết cậu ta là ai, 500 tệ này, cậu có muốn hay không.” Võ Văn Long ngang ngược nói.
“Ngài đừng như vậy chứ.” Ngô Phi Dược nói:
“Nhà chúng tôi chỉ trông chờ vào chút tiền ấy để đón năm mới, nếu như anh chỉ trả cho tôi 500 tệ, vậy sao chúng tôi qua nổi năm này.”
“Tiến độ của tập đoàn đều đang gấp rút, nếu như không thể hoàn thành đúng thời hạn, tôi con mẹ nó cũng không qua nổi năm nay.” Võ Văn Long tiện tay móc ra 500 tệ, ném ra ngoài, “Cầm lấy tiền rồi cút nhanh, lát nữa tôi còn có việc.”
“Cái này...”
“Con mẹ nó có muốn hay không, đừng làm chậm trễ giờ ăn của lão tử.”
Sắc mặt của Ngô Phi Dược trở nên khó coi, nhìn 500 tệ trên mặt đất, thở dài.
Một phân tiền còn làm khó anh hùng, huống hồ là 500.
A!
Ngay lúc Ngô Phi Dược chuẩn bị nhặt tiền, chợt nghe một trận tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ thấy Võ Văn Long vừa đi đến cửa đã bị Lâm Dật một chân đá trở về.
“Không trả tiền còn mẹ nó muốn đi sao?”
“Tên nhóc này làm gì vậy! Đừng gây chuyện chứ.” Ngô Phi Dược lôi kéo Lâm Dật nói.
Làm việc ở công trường trong thời gian dài như vậy, Ngô Phi Dược biết rõ, người làm công trình không có mấy ai là lương thiện cả.
Lâm Dật ra tay đánh người, việc này chắc chắn sẽ bị làm lớn, cũng đừng mong có tiền nữa.
“Con mẹ nó cậu dám đánh tôi, có phải muốn chết hay không.” Võ Văn Long bò dậy từ dưới đất, mắng:
“Tôi nói cho cậu biết, hôm nay các người không chỉ không lấy được một phân tiền, mà nếu không bồi thường cho tôi hai vạn tệ thì người nào cũng không được rời khỏi đây.”
Võ Văn Long vừa dứt lời, hai người ngồi trên ghế sô pha, cầm thanh sắt bên cạnh lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Dật.
“Anh Long xin bớt giận, em trai tôi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, anh đừng chấp nhặt với nó, số tiền này tôi không cần nữa, việc này cứ định như vậy đi.”
“Tính cái rắm, con mẹ nó cậu cho rằng mình là ai, chỉ là một dân công thối, còn muốn cùng tôi nói này nói kia?”
“Anh, việc này anh không cần phải để ý đến.” Lâm Dật nói:
“Hôm nay nếu như thiếu anh một phân tiền, em sẽ tháo thận anh ta xuống.”
“Thao, đánh cho tôi!”
Hai người cầm thanh sắt, lao về phía Lâm Dật.
Ngô Phi Dược thấy tình huống không đúng, vội vọt tới trước mặt Lâm Dật.
Lâm Dật tay mắt lanh lẹ đẩy anh qua một bên, một tay nắm chặt thanh sắt của một người trong đó, trở tay đánh vào đầu của anh ta!
Người đó lập tức nghiêng đầu, ngã xuống đất!
Một tên khác thì trực tiếp sợ tè ra quần, đứng tại chỗ không dám động.
Lâm Dật cầm thanh sắt chỉ vào anh ta, “Con mẹ nó nếu như còn dám động một chút, tôi lập tức giết chết anh!”
Trong phòng an tĩnh lại, Võ Văn Long trừng mắt nhìn Lâm Dật, cũng bị dọa không nhẹ.
“Lão Ngô, để em trai cậu bình tĩnh một chút, đừng động thủ, tôi hiện tại sẽ trả tiền lương cho cậu.”
Lâm Dật tiện tay ném thanh sắt đi, “Sớm phối hợp một chút chẳng phải là xong việc sao. Tôi cũng mặc kệ anh tính thế nào, đưa 20 ngàn tệ, việc này coi như xong.”
“20 ngàn! Tiền lương của cậu ta cũng không có nhiều như vậy, cậu muốn 20 ngàn là quá đáng!”
“Lãng phí nhiều thời gian của tôi như vậy không tính tiền sao?”
Ánh mắt của Võ Văn Long hơi híp lại, nháy mắt ra hiệu cho một đồng bọn khác, tên đó lập tức hiểu, dùng thanh sắt đánh về phía Lâm Dật.
Lâm Dật nhíu mày, lộ ra một tia tức giận.
“Con mẹ anh cho là tính tình lão tử tốt lắm sao?!”
Lâm Dật quay người, một chân mạnh mẽ đá vào trên ngực người kia.
Người kia kêu thảm một tiếng, miệng phun máu tươi, bay xuống từ cửa sổ lầu hai.
Lần này, ngay cả Ngô Phi Dược đều bị dọa cho sợ choáng váng, vội vàng chạy đến cửa sổ, phát hiện người không có việc gì mới yên tâm.
Lâm Dật đi từng bước một về phía Võ Văn Long.
“Con mẹ nó lá gan anh cũng không nhỏ a, còn dám chơi trò này với tôi?”
“Tôi, tôi nói cho cậu, đây bất động sản của tập đoàn Vân Lộc, ông chủ ở đây cậu không thể trêu vào. Tôi có thể tính toán tiền lương cho cậu, cậu tốt nhất đừng gây chuyện.”
Lâm Dật giơ chân đá vào người Võ Văn Long.
“Con mẹ nó anh cho rằng lão tử sẽ sợ sao?”
Võ Văn Long bị Lâm Dật đá cho phun máu, “Tiểu huynh đệ, cậu đừng kích động, cậu muốn bao nhiêu tiền cứ nói, tôi hiện tại sẽ đưa cho cậu.”
“Vừa rồi 20 ngàn là có thể giải quyết vấn đề, hiện tại ít nhất cũng phải 200 ngàn, đừng nói là tôi không cho anh cơ hội.”
“Trên tay tôi không có nhiều tiền như vậy, chỉ có 100 ngàn.” Võ Văn Long mang vẻ mặt cầu xin nói:
“Tôi chỉ là quản sự được phái đến, thật sự không có nhiều tiền như vậy.”
“Tiểu Dật, cảm thấy được thì cứ nhận đi, những người này chúng ta thật sự không thể trêu vào.” Ngô Phi Dược lên tiếng cầu tình.
“Được, vậy thì 100 ngàn.”
Võ Văn Long nơm nớp lo sợ, chuyển cho Ngô Phi Dược 80 ngàn tệ, sau đó còn bổ sung 20 ngàn tiền mặt, Lâm Dật mới không truy cứu chuyện này nữa.
Đi ra từ trong nhà, phía dưới đã có một đám người vây quanh, nhìn thấy Ngô Phi Dược, tất cả đều đi lên hỏi han.
“Lão Ngô, chuyện này là sao, sao còn đánh nhau vậy.” Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi hỏi.
“Em trai gọi tôi về nhà ăn tết, tôi tới kết toán tiền lương thì anh ta không đưa, cho nên mới đánh nhau.”
“Dựa vào cái gì lại không đưa, lúc trước đến, không phải đã nói tiền lương tính theo ngày sao, đến lúc này sao lại không đưa nữa.”
Ngô Phi Dược thở dài, “Mấy người bọn họ, một ngày nói chuyện một kiểu, nếu như không phải em trai tôi đánh nhau với bọn họ, đoán chừng còn không thèm trả thù lao đâu.”
“Mẹ nó, nếu là như vậy thì chúng ta cũng không làm nữa.”
“Đúng, tìm anh ta đòi tiền đi!”
Ngô Phi Dược không nói gì, chỉ tùy tiện ứng phó hai câu, rồi rời đi với Lâm Dật.
Nếu như mình để bọn họ đi đòi tiền, người quản sự công trường chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình giật dây, nói không chừng còn sẽ liên lụy đến Lâm Dật.
Nhưng những công nhân này quan hệ với mình cũng không tệ, cũng không muốn để bọn họ phải chịu thiệt thòi, may mà họ cũng không nói gì.
Cụ thể làm thế nào thì để bọn họ tự quyết định đi.
“Tiểu Dật, em chờ anh một lúc, anh trở về thu dọn một ít đồ rồi chúng ta sẽ đi.”
“Có cái gì đáng tiền sao?”
“Anh thì có thể có gì đáng tiền chứt, chỉ là một số đồ dùng sinh hoạt.”
“Vậy thì không cần đâu, dù sao còn có mấy ngày sẽ sang năm mới, bên phía mẹ cũng chuẩn bị khá là đầy đủ rồi. Hai ta trở về sớm cũng không giúp được gì, trước tiên cứ dạo chơi ở Yến Kinh đã, em mua cho anh mấy bộ quần áo.”
“Quần áo thì không cần mua đâu, anh cũng có tiền.” Ngô Phi Dược vừa cười vừa nói:
“Nhưng cũng phải mua cho cha mẹ ít đồ gì đó mới được.”
Lời nói của Ngô Phi Dược rất giản dị, cũng rất đúng trọng tâm, nhưng trong lòng Lâm Dật lại cảm thấy khó chịu.
Sự nóng nảy trên người anh ấy thật sự đã không còn nữa.
------
Dịch: MBMH Translate