“Vậy thì đi thôi, thật vất vả em mới đến Yến Kinh một chuyến, dù sao cũng phải đi dạo ở đây một vòng mới được.”
Nói xong, Lâm Dật ngoắc tay đón một chiếc xe, hai người cùng nhau lên xe.
“Đi SKP.”
“U, nghe giọng của cậu thì hẳn là người bên ngoài đúng không.” Tài xế nói bằng giọng thủ đô.
Lâm Dật gật gật đầu, xem như đáp lại.
Nghe đồn tài xế Yến Kinh, đều có tài ăn nói, hiện tại Lâm Dật coi như là đã được lĩnh giáo.
“Nhìn ngoại hình này của cậu vẫn rất có thể, đến nơi đó ứng tuyển, nói không chừng còn có thể thành công.”
“Tôi sao lại thành đi ứng tuyển rồi? Chẳng lẽ tôi không thể đến đó tiêu phí sao?”
“SKP chính là trung tâm mua sắm đắt nhất toàn Trung Quốc, người địa phương như chúng tôi cũng không có mấy người có thể đi dạo ở đó. Hai người đừng nói đùa với tôi nữa.”
“Vậy, đồ ở SKP đều trên triệu sao.”
“Lời nói này là có ý gì, đồ có đắt đi nữa thì cũng không có hơn triệu đâu.”
Lâm Dật kiểm tra số dư còn lại trong máy, hiện lên một con số lớn, khiến cho tài xế nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, thậm chí cảm thấy mình bị hoa mắt.
Anh không biết cậu ta rốt cuộc là ai, nhưng cũng đủ để tiêu xài tại SKP.
Mà lại đừng nói là dùng tại SKP, cho dù dùng để đặt cọc mua nhà ở Yến Kinh cũng đủ.
“Ngài ngồi vững chút, tôi sẽ lái nhanh, không làm chậm trễ thời gian của các người nữa.”
Nửa giờ sau, Lâm Dật lái xe đến cửa SKP.
Nhìn trung tâm mua sắm trước mặt, Ngô Phi Dược bị giật nảy mình.
“Tiểu Dật, nơi này hình như rất đắt.”
“Cũng không rẻ.” Lâm Dật nói:
“Em dâu anh lúc đến đây công tác thì đều mua đồ ở đây.”
“Chúng ta chuyển sang nơi khác đi.” Ngô Phi Dược nói:
“Đây cũng không phải là nơi cho tiểu dân như chúng ta tới.”
“Không sao cả, cứ yên tâm mà dạo.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:
“Tuy em không phải là rất giàu, nhưng tới chỗ như này đi dạo một vòng, vẫn là không thành vấn đề.”
Gần đến cuối năm, người đến trung tâm mua sắm cũng nhiều hơn.
Hai người vừa đến trung tâm mua sắm, trong nháy mắt liền trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Một người lớn lên giống như minh tinh, vô cùng đẹp trai, bên người lại có một dân công đi theo.
Dạng phối hợp này đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
“Tiểu Dật, thứ này quá đắt.” Ngô Phi Dược run rẩy nói:
“Anh từng nghĩ 100 ngàn tệ này, có thể mua không ít thứ, nhưng anh vừa mới xem người ta bán một cái bật lửa 120 ngàn, thật là mắc muốn chết, như vậy ai có thể mua được chứ.”
“Vẫn được, tuy rằng đắt một chút, nhưng chất lượng lại rất cao.”
Lâm Dật cũng nhìn bốn phía, cho dù quy cách của quảng trường Thời Đại cũng rất cao, nhưng so với SKP thì hình như vẫn có một chút chênh lệch.
Còn mẹ nó người đế đô đúng là biết hưởng thụ a.
“Đi thôi, mình đi mua hai bộ quần áo.” Lâm Dật nói: “Dù nói thế nào thì cũng sắp bước sang năm mới rồi, phải ăn mặc thật chỉnh tề.”
“Vậy sao được, tốt xấu gì anh cũng là anh trai em, sao có thể dùng tiền của em được.”
“Mấy cái suy nghĩ cũ này của anh nên bỏ đi thôi.” Lâm Dật cười ha hả nói:
“Năm đó lúc em đánh nhau, anh đã ra mặt cho em không ít lần, hiện tại em kiếm được ít tiền, dù sao anh cũng phải cho em một cái cơ hội để biểu hiện chứ, có phải không.”
“Em, tên nhóc này.”
Ngô Phi Dược cười nói, nhưng lại hốc mắt đỏ bừng.
“Đi thôi.”
Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Ngô Phi Dược, có mấy lời không cần phải nói quá nhiều, hai người đều hiểu.
Lâm Dật không nghiên cứu gì nhiều về những thứ như thời trang, chỉ biết một số thương hiệu, liền dẫn Ngô Phi Dược tới Armani, chuẩn bị phối một bộ quần áo.
“Tiên sinh, thật xin lỗi, nơi này của chúng tôi không tiếp đãi người dùng bình thường.”
“Không tiếp đãi người dùng bình thường?” Lâm Dật nhìn nữ nhân viên cửa hàng, “Cô thấy tôi lớn lên như vậy giống bình thường sao?”
“Không giống, rất đẹp trai.”
“Vậy anh của tôi thì sao?”
“Anh ấy không được.” Nữ nhân viên cửa hàng nói ra:
“Nếu như anh ấy mặc đồ như vậy vào trong tiệm của chúng tôi thì sẽ ảnh hưởng đến thể nghiệm mua sắm của những khách hàng còn lại, cho nên tôi không thể để các người vào được, đương nhiên, nếu như một mình anh vào thì có thể.”
Mấy người trong tiệm cũng cười rộ lên.
“Nghe giọng của bọn họ liền biết là từ nơi khác tới, đoán chừng cũng không biết SKP là chỗ nào đâu.” Nữ nhân viên cửa hàng Chanel nói.
“Tôi cảm thấy khá là đáng tiếc cho chàng trai anh tuấn kia, tôi không chịu nổi khi thấy người đẹp trai như vậy bị mất mặt.”
“Không còn cách nào khác, nơi giống như SKP đây là nơi mà con người giá trị 10 triệu còn không dám tới, bọn họ quả thực không đủ tư cách đi dạo ở chỗ này.”
Nếu như Lâm Dật tới một mình vậy thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Bởi vì có ưu thế là giá trị nhan sắc, có khả năng còn sẽ được đối đãi đặc biệt.
Nhưng người bên cạnh anh, Ngô Phi Dược thì lại khác.
Anh ta ăn mặc như vậy, không ai nguyện ý để cho người như anh ấy tiến vào cả.
Lâm Dật nhìn nữ nhân viên cửa hàng, “Nói trắng ra là chính là mắt chó coi thường người khác đúng không, mặc không đẹp thì không cho vào?”
“Tiên sinh, xin chú ý thái độ nói chuyện của ngài, nếu không tôi sẽ gọi bảo an.”
“Anh Lâm!”
Lâm Dật còn muốn lên tiếng, chợt nghe có người gọi mình từ phía sau.
Nhìn lại, phát hiện là Trần Nghiên đã lâu không gặp, bên cạnh cô còn có một nữ sinh nhìn cũng rất là quen mắt, hình như là đàn chị của cô - Cố Nam Chi.
“Trời ạ, đúng thật là anh Lâm.”
Nhìn thấy Lâm Dật, Trần Nghiên vừa mừng vừa sợ.
“Anh Lâm, anh đến Yến Kinh sao không gọi điện thoại trước cho em, em sẽ tiếp đón anh thật tốt a.”
“Cũng không phải là đại nhân vật gì, tiếp cái gì mà tiếp.”
Trần Nghiên híp mắt cười rộ lên, “Chị em có biết anh đến Yến kinh không?”
Ngạch...
Lâm Dật dừng một chút, nghe ý của Trần Nghiên, đoán chừng là Lương Nhược Hư đã về Yến Kinh.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Dật cũng hiểu rõ nguyên do trong đó.
Lẽ ra lấy chức vị của Lương Nhược Hư, ngày nghỉ lễ cũng cần phải trực tại đơn vị.
Nhưng trong mắt các lãnh đạo khác, thân phận Lương Nhược Hư đều là công khai, rất nhiều người đều biết.
Mà hiện tại, còn là Tết m lịch, không ai dám để cô trực ban cả, cho nên cho cô trở về sớm.
Lâm Dật ngầm thở dài.
Vốn dĩ lần này tới Yến Kinh, cũng không có ý định để cho Lương Nhược Hư biết.
Nhưng bây giờ bị Trần Nghiên phát hiện, đoán chừng không bao lâu sau, Lương Nhược Hư cũng sẽ biết.
Chuyện này nếu để cho Lương Nhược Hư biết, mình đến Yến Kinh mà không nói cô ấy, đoán chừng là lại gọi điện thoại chửi mình quá phận.
“Thật ra là anh lén tới, muốn cho chị em niềm vui bất ngờ, cho nên em, đừng nói với cô ấy là anh tới nha, tuyệt đối đừng lỡ miệng.”
“Không thành vấn đề, miệng em rất kín, nhưng mà...”
“Đừng nói nữa, anh đều hiểu, nói đi, em muốn cái gì?”
Trần Nghiên chỉ vào cửa hàng sát vách, “Kính mắt của bọn họ thật đẹp, nhưng bán hơn 1 triệu, em không nỡ bỏ tiền mua.”
Lâm Dật đem thẻ ngân hàng ra, “Mật mã là 6 số 0, cầm lấy quét đi.”
“Chậc chậc chậc, em chính là thích nói chuyện với những người có tiền giống như anh.”
Nhìn thấy Lâm Dật mua cho người khác kính mắt hơn 1 triệu, ánh mắt của nữ nhân viên cửa hàng Armani liền trở nên đăm đăm.
Người đàn ông này rốt cuộc là có bao nhiêu tiền? Kính mắt hơn 1 triệu nói đưa liền đưa?
Những người khác trong tiệm cũng là kinh ngạc đến không ngậm miệng được.
Cậu ta vậy mà lại có tiền như vậy?
Nếu là như vậy, thì người mặc quần áo không chỉnh tề kia cũng chưa chắc là không thể a!
------
Dịch: MBMH Translate