Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 957 - Chương 955. Thái Tử Gia Không Thể Trêu Chọc

Chương 955. Thái Tử Gia Không Thể Trêu Chọc
Chương 955. Thái Tử Gia Không Thể Trêu Chọc

Trần Nghiên không quản nhiều như vậy, hào hứng lôi kéo Cố Nam Chi đi vào tiệm kính mắt bên cạnh, chuẩn bị mua kính mắt vừa mới nhìn trúng.

“Tiểu Dật, đây là bạn của em à, quan hệ rất tốt sao? Mới một chút đã đưa ra ngoài hơn 1 triệu rồi.”

“Quan hệ rất tốt.” Lâm Dật cười nói:

“Chủ yếu là ba của cô ấy rất trâu bò, đã giúp em không ít chuyện.”

“Vậy phải giúp em nhiều thế nào mà cần đưa lễ hơn một triệu thế? Không cần thiết phải vậy chứ.”

“Hơn 1 triệu cũng không tính là nhiều, còn không đủ cho em mua chiếc xe đây. Với lại ba cô ấy là quan lớn, là nhân vật mà chỉ cần dậm chân một cái thì cả Trung Quốc đều phải rung động, duy trì tốt mối quan hệ này, đối với em cũng có chỗ tốt.”

Nữ nhân viên Armani lại càng thêm mộng bức.

Người này là thần thánh phương nào vậy, thế mà lại quen biết cả quan lớn?!

Mà Ngô Phi Dược cũng đang dùng một loại ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Lâm Dật.

Mấy năm nay rốt cuộc em ấy đã làm gì?

Thế mà lại lăn lộn đến trình độ này?

Không đến vài phút sau, Trần Nghiên cầm lấy kính vừa mới mua đi ra, có chút lúng túng nhìn về phía Lâm Dật.

“Anh Lâm, vừa rồi em quên hỏi, đây là bạn của anh sao?”

“Đây là anh trai anh Ngô Phi Dược, đến nơi này mua chút đồ.”

“Chào anh Ngô.” Trần Nghiên ngọt ngào chào.

“Ai ai ai, chào em, chào em.”

Mua đồ xong, Trần Nghiên trả thẻ ngân hàng lại cho Lâm Dật.

“Anh Lâm, các người không phải muốn mua quần áo sao, đây chính là Armani, đồ ở đây thật sự rất được.”

“Vừa mới tiến vào, đã bị người ta đuổi ra ngoài, nói quần áo bọn anh không chỉnh tề, không có tư cách đến chỗ này mua sắm.”

Trần Nghiên ngẩng đầu nhìn nữ nhân viên cửa hàng một chút.

“Sao thế, đi bán hàng xa xỉ, liền cảm thấy bản thân mình hơn người sao.” Trần Nghiên mắng:

“Anh Lâm, anh đừng để trong lòng, SKP là của nhà bạn em mở, việc này em sẽ giúp anh xử lý.”

“Tiên sinh thật sự xin lỗi, tôi không phải là cố ý.” Nữ nhân viên cửa hàng liên tục nói xin lỗi, “Tôi không phải cố ý, hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội.”

“Việc này không liên quan đến tôi, cũng không phải là tôi xử lý cô.” Lâm Dật nói.

Nữ nhân viên cửa hàng quay đầu, lại hướng về phía Trần Nghiên nói xin lỗi.

“Nữ sĩ, chuyện này là tôi không đúng, hy vọng ngài có thể tha thứ cho sơ suất này của tôi.”

“Việc này cũng không liên quan tới tôi, người sẽ xử lý cô là bạn của tôi, không phải tôi.”

Nói xong, Trần Nghiên lôi kéo Lâm Dật, quay người rời đi.

“Phiền nhất chính là những người như này, làm việc trong trung tâm mua sắm cao cấp mà cứ tưởng rằng mình đang ở thiên đường vậy.” Trần Nghiên mắng: “Luôn xem thường cái này, xem thường cái kia, nhìn thấy là phiền.”

“Bình thường, bình thường thôi.” Ngô Phi Dược nói: “Anh ăn mặc như vậy, không cho anh vào cũng là điều dễ hiểu.”

“Anh Ngô, anh là anh trai của anh Lâm sao? Sao lại không có chút bá khí nào vậy?” Trần Nghiên nói:

“Gặp phải những người có tầm mắt cao hơn đỉnh đầu kia thì phải dỗi bọn họ, phải biết giả trang.”

Ngô Phi Dược cười cười, “Anh chỉ là một người nghèo chí ngắn thôi.”

“Không nghèo, không nghèo, có anh Lâm của em ở đây, anh muốn nghèo cũng khó khăn.” Trần Nghiên cười hì hì nói.

“Nhưng anh cảm thấy, bầu không khí của Yến Kinh hình như thật sự không bằng Trung Hải, thậm chí ngay cả Quảng Châu cũng không bằng.”

“Dưới chân hoàng thành đều là con cháu Bát Kỳ.” Trần Nghiên nói: “Cộng với một số phú nhị đại đi ra từ đại viện, đám người kia đúng là rất vênh váo.”

“Giống mấy người Triệu Mặc sao?”

“Nói như thế nào đây, vẫn là có chênh lệch.” Trần Nghiên nói:

“Đừng nhìn Triệu Mặc bị anh thu thập một trận, nhưng quả thật vẫn có chút thực lực. Người ta cũng có vốn tư bản, nhưng có không ít người, mặc dù là đi ra từ đại viện, nhưng lại không có bản lĩnh gì, tiền cũng không nhiều, chỉ biết giả bộ cứng rắn. Không nói những cái khác, chỉ con Voice Night kia của anh thôi, đã có thể sánh bằng với toàn bộ gia sản của bọn họ, cũng không biết giả bộ cái gì mà giả.”

Trần Nghiên vừa nói vừa mắng liên tục giống như máy, nói không ngừng nghỉ.

“Em bớt giận đi.” Lâm Dật dở khóc dở cười nói: “Sao lại oán niệm sâu như thế.”

“Chủ yếu là em không thể a.” Trần Nghiên nói:

“Mỗi lần gặp phải loại người này, còn phải mượn danh của cha em mới có thể trấn trụ bọn họ, không giống như chị Hạt Gạo, chỉ cần đứng đó, những người khác đều núp ra xa.”

“Đúng rồi, anh chợt nhớ tới chuyện này.” Lâm Dật nói:

“Yến Kinh có người tên là Vương Miện, em biết người này không?”

“Vương Miện? Thái tử gia sao?” Sắc mặt Trần Nghiên lập tức thay đổi, “Là anh ấy chọc anh, hay là anh chọc người ta rồi?”

“Không ai trêu chọc ai cả, em đừng nhạy cảm như vậy.” Lâm Dật nói: “Trước đó anh nghe anh Lương của em nhắc qua người này, liền thuận miệng hỏi thôi.”

“Ừm ừm... Nói như thế nào đây.” Trần Nghiên nói:

“Tổ tiên là công thần khai quốc, gần như ở cấp bậc này, cho dù là chị Hạt Gạo của em hay là Triệu Mặc thì cũng không sánh bằng nhà bọn họ, tóm lại chính là rất mạnh.”

“Vậy đúng thật là rất lợi hại.”

Lâm Dật hỏi chuyện này cũng chỉ là vì cảm thấy nhàn rỗi nhàm chán.

Trung Quốc lớn như vậy, khả năng cả một đời cũng không gặp được người kia.

Bởi vì có Trần Nghiên ở đây, cho nên việc mua sắm dễ dàng hơn không ít.

Quần áo của Ngô Phi Dược đều là cô chọn giúp, hiệu quả phối đồ đều rất không tệ.

Mà cô và Cố Nam Chi cũng mua không ít thứ, đương nhiên đều là Lâm Dật trả tiền.

Một hàng bốn người rời khỏi trung tâm mua sắm.

Phía ngoài trời đã tối.

“Anh Lâm, trời tối rồi.” Trần Nghiên nói.

“Trời quả thực đã tối.”

“Cho nên ~”

“Đi đi đi, đi Đại bảo kiếm đi.”

Ngô Phi Dược:…

“Như vậy có được không, người ta còn là tiểu cô nương.”

“Trần Nghiên quả thực hơi nhỏ một chút, nhưng Cố Nam Chi không nhỏ.” Lâm Dật nói: “Đều đến Yến Kinh rồi, nếu như không thể nghiệm qua chốn phong tình, vậy thì sẽ thua lỗ rất lớn nha.”

“Đúng đúng đúng.” Trần Nghiên kéo cánh tay Lâm Dật, “Anh Lâm, em nói cho anh nghe, em phát hiện được một chỗ tốt, siêu xa hoa, nhưng bình thường em đều không dám đi. Anh nhanh mang em đi loanh quanh một chút, thấy em vừa mới mua hai cặp kính mát và khẩu trang này không, chính là dùng cho lúc này.”

Ngô Phi Dược:…

Cô gái ở đại thành thị đúng thật là cởi mở!

Một hàng bốn người lên xe của Trần Nghiên, bởi vì cha cô cho nên xe không được tốt lắm, một chiếc Harvard H9 rất bình thường, hơn nữa nhìn đồ vật bên trong, hình như cũng không phải xe của cô.

Nhưng Trần Nghiên không có sở thích giả trang, lái xe gì đối với cô mà nói thì đều như nhau.

“Đúng rồi, nơi này của mấy người có bán pháo hoa không.”

Trên đường đến Đại bảo kiếm, Lâm Dật hỏi.

“Có a, em biết người trong ngành này, anh Lâm muốn làm gì sao.”

Lâm Dật gật gật đầu, “Đưa 100 ngàn tệ, liệu có thể đưa hàng đến cửa hay không.”

“Người khác chắc chắn là không có đãi ngộ này, nhưng anh Lâm đã mở miệng, vậy chắc chắn là có thể.”

“Được, để bọn họ đưa đến Đại bảo kiếm đi.” Lâm Dật nói: “Còn có, xe này của em tối nay cho anh mượn lái một chút.”

“Tùy tiện lái.”

Nói xong chuyện chính, dựa theo dẫn dắt của Trần Nghiên, Lâm Dật lái xe đến một quán suối nước nóng tên là Thủy Khỏa.

Trần Nghiên và Cố Nam Chi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, bốn người cùng đi vào.

“Cấp bậc cao nhất của thẻ hội viên là bao nhiêu tiền?”

“Tiên sinh chào ngài, cấp bậc thẻ hội viên cao nhất của chúng tôi là 266 ngàn một thẻ, và không giới hạn số lần trong một năm.”

“Mở cho tôi bốn thẻ.”

“Anh Lâm, anh cũng không thường đến Yến Kinh, mở thẻ hội viên làm gì vậy.”

“Mở thẻ chính là tôn trọng tối thiểu nhất đối với Đại bảo kiếm.”

Phục vụ viên nhìn Lâm Dật.

Xem ra cũng chính là người trong nghề nha!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 955.
Bình Luận (0)
Comment