"Chị họ còn thật không tệ nha." Quách Ngưng Nguyệt cười ha hả nói:
"Con lúc đó cũng cho rằng chỉ là nói giỡn thôi, không nghĩ tới mọi chuyện đã được an bài rồi."
"Ai nói không phải đây, cho nên tối hôm nay phải dọn dẹp tốt một chút, con nhanh lên đi." Vương Thúy Bình nói:
"Tiểu Dật cũng đã tìm được con dâu về cho mẹ rồi, tiểu Nguyệt năm nay cũng sắp kết hôn rồi, con cũng nhanh lên một chút, cũng đừng làm cho mẹ lo lắng."
"Mẹ, con thấy việc này coi như xong." Ngô Phi Dược xoắn quýt nói ra:
"Con mới tốt nghiệp trung học, không học hành nhiều, hơn nữa còn từng ngồi tù, con gái tốt nhà ai cô có thể xem trọng con chứ, con vẫn nên là đừng lãng phí thời gian của người ta thì hơn."
"Con nói như vậy là có ý gì." Vương Thúy Bình không vui khi nghe xong, "Con trai của mẹ quả thực học hành không cao, hơn nữa ai nói sau khi ngồi tù thì sẽ không phải là người tốt."
Vương Thúy Bình trước sau đều là cực kỳ bênh vực.
Cho nên ở trong mắt của bà, con trai của mình và con dâu đều là tốt nhất, tự nhiên cũng bao quát người con dâu.
"Đại ca, anh đừng khiêm tốn, em cảm thấy mẹ nói rất đúng, anh sửa sang một chút cũng rất là đẹp trai." Quách Ngưng Nguyệt nói:
"Chuyện đi tù, chỉ cần chúng ta không nói, sẽ không có ai biết, cho nên nói anh phải mạnh dạn lên một chút."
Ngô Phi Dược vẻ mặt đưa đám, "Nhưng điều kiện của anh thật sự không được."
"Đại ca, anh đừng nói trước những chuyện này được hay không." Quách Ngưng Nguyệt nói:
"Anh chỉ cần nói anh có muốn có đối tượng kết hôn hay không."
"Cái này khẳng định muốn rồi, anh cũng đã lớn tuổi đến nhường này rồi." Ngô Phi Dược cười nói:
"Nhưng anh biết mình là cái đức hạnh gì, anh cũng không muốn tìm những người có bằng cấp, tìm một cô gái xuất thân trong nhà bình thường, có thể sống qua ngày là được rồi."
Mặc dù đã đi tù năm năm, không tiếp xúc với xã hội, nhưng mấy tháng làm việc ở Yến Kinh, Ngô Phi Dược đối với tình hình xã hội cũng có sự hiểu biết nhất định.
Bây giờ con gái đều rất táo bạo, tiêu xài hoang phí.
Anh cũng không cảm thấy như vậy là sai, chẳng qua là cảm thấy mình khống chế không được.
Cho nên muốn tìm một người biết chia sẻ, không chê xuất thân của mình, có thể chiếu cố tốt ba mẹ là được.
Dựa vào ý nghĩ như thế, anh đối với những cô gái có trình độ học vấn kia, đều là kính sợ tránh xa.
"Anh đã có ý nghĩ về phương diện này, mọi thứ sẽ dễ dàng xử lý hơn, anh cũng không nên nói cái vấn đề xứng với không xứng gì." Quách Ngưng Nguyệt nói:
"Cũng giống như chị dâu của em, không chỉ có lớn lên xinh đẹp còn rất thông minh, hơn nữa trong nhà còn có tiền, cũng không phải nhìn trúng anh em sao."
Lâm Dật:...
"Em không thể nói như vậy, Tiểu Dật cũng không kém."
"Vậy là anh chưa từng thấy chị dâu rồi, cái kia mới là thật thanh tú, hơn nữa là loại trời sinh đã như vậy."
Ngô Phi Dược cười rộ lên, "Khi nào có thời gian, anh thực sự sẽ được nhìn thấy em dâu dây, làm sao cũng phải sắp xếp một bữa cơm mới được."
"Đại ca ~~~ anh đừng đổi chủ đề, em đang nói chuyện xem mắt, anh phải nghiêm túc, đặc biệt là kiểu tóc này phải đẹp một chút."
"Được được được, nghe các em, ngày mai anh sẽ biểu hiện tốt một chút, nhưng có được hay không cũng không thể trách anh được."
"Vậy thì ok rồi."
Quách Ngưng Nguyệt nhanh chóng đoạt lấy đôi đũa của Lâm Dật, "Anh, anh đừng ăn nữa, mau dẫn đại ca đi sửa soạn lại."
"Lúc này mới hơn năm giờ, gấp làm gì, làm sao cũng phải để anh ăn cơm xong đã chứ."
"Cơm lúc nào cũng có thể ăn, nhưng việc này chúng ta phải nghiêm túc hơn."
"Vậy được."
Lâm Dật đứng dậy duỗi eo, "Anh, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài dạo vài vòng."
Đơn giản thu thập một chút, Lâm Dật và Ngô Phi Dược liền ra cửa.
Sau đó tìm một trung tâm mua sắm tương đối lớn ở địa phương, chuẩn bị đến Đại Bảo kiếm.
"Đi đường kiểu gì vậy, không nhìn à!"
Hai người mới vừa vào cửa, liền đụng phải hai người đi tới trước mặt.
Lâm Dật quét mắt nhìn người nói chuyện, phát hiện họ đều hơn hai mươi tuổi, cùng gần như bằng tuổi mình.
Mái tóc đủ mọi màu sắc, ăn mặc hợp thời trang.
"Con mẹ nó anh va vào tôi, vậy mà là kẻ ác cáo trạng trước?" Lâm Dật không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp trở lại.
Bất qua, đối phương bên kia cũng không có lên tiếng, liếc nhìn Lâm Dật và Ngô Phi Dược sau đó liền căng thẳng vội vã rời đi.
"Có ý gì?" Lâm Dật lẩm bẩm một câu,
"Sao cứ thế bỏ chạy đi rồi, chưa có động tay chân gì mà đã sợ hãi bỏ chạy rồi."
"Chủ yếu là do cậu quá dọa người rồi." Ngô Phi Dược nói:
"Cậu tới liền mắng, bọn họ đều là thanh niên trẻ tuổi, chính là sợ loại người giống như cậu."
"Chủ yếu là bọn họ quá nhát gan, thật đáng tiếc cho bộ đồ kiêu ngạo đang mặc mà."
"Ha ha, cậu cái tiểu tử này."
Cả hai người cũng không để ý đến việc xảy ra ở ngoài cửa, mở ra hai tấm thẻ hội viên, sau đó bắt đầu Đại Bảo kiếm.
Sau khi hai người bước vào, hai thanh niên lúc gặp ở cửa lúc này về tới trên xe mình.
"Tôi nếu như không có nhớ lầm, người kia chính là Ngô Phi Dược."
"Hình như thực sự là anh ta, lần trước để anh ta chạy mất, thật mẹ nó đáng tiếc!"
"Thật tốt là lần trước chúng ta chỉ đứng ở bên cạnh nên anh ta không nhận ra chúng ta, bằng không vừa nãy liền lòi đuôi."
"Được rồi, trước đừng nói chuyện này nữa, trước tiên thông báo với Vương ca, mang theo nhiều người một chút đến, lần này không thể để cho anh ta chạy thoát nữa!"
"Tôi sẽ gọi ngay bây giờ!"
...
Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, Lâm Dật muốn ăn một chút hoa quả, cùng Ngô Phi Dược cùng nhau đi đến phòng khách.
"Anh, lúc trước anh nói sau khi ra tù đám người kia vẫn còn đang tìm à, còn nhớ bọn họ như thế nào không?" Trong lúc xoa bóp, Lâm Dật hỏi.
Ngô Phi Dược sững sờ, "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Tùy tiện hỏi một chút, muốn giúp anh đem việc này xử lý xong lại đi."
"Không cần đâu, chuyện của anh cậu đừng quan tâm, về sau anh tránh bọn họ đi là được, vấn đề không lớn."
"Này nói làm gì, tránh bọn họ làm gì." Lâm Dật nói:
"Anh đã tù năm năm, sau khi đi ra đám cát khắc kia vẫn còn tìm anh đây, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ quan, hiện tại nếu không xử lý, sớm muộn gì cũng có phiền phức."
Vẻ mặt của Ngô Phi Dược rối rắm, nào chỉ là không buông tha cho mình.
Ở trong ngục cũng giống như vậy, nếu không phải quản giáo che chở, sớm đã bị bọn họ tìm người tới đánh chết.
"Anh cũng không biết bọn họ ở đâu, muốn tìm bọn họ vẫn đúng là thật không dễ dàng." Ngô Phi Dược rầu rĩ nói:
"Anh sợ bọn họ ngày nào đó sẽ tìm tới viện mồ côi."
"Kỳ thực em cũng nghĩ như vậy, ở đây nhiều ngày như vậy, em còn cho là bọn họ sẽ tìm tới cửa, không nghĩ tới một chút động tĩnh đều không có, còn phải để em chủ động đi tìm bọn họ."
"Em xem việc này coi như xong, nếu như bọ họ tìm đến thật, anh liền báo cảnh sát."
"Chuyện như vậy báo cảnh sát không có tác dụng." Lâm Dật nói:
"Ba ngày hai ngày đến chỗ anh náo một làn sóng cũng chịu không được." Lâm Dật nói:
"Năm năm trước tiểu tử kia bị anh đánh tên là gì?"
"Vương Duy Tư, trong nhà có quyền thế, cũng không phải dạng bình thường."
Lúc nói lời này, vẻ mặt của Ngô Phi Dược rất bình tĩnh.
Ở mảnh đất nhỏ Dương Thành này, người Vương gia xác thực rất lợi hại, nhưng cùng so với Lâm Dật, hẳn là còn có chênh lệch rất lớn.
Nếu quả thật có thể đem chuyện này xử lý tốt, về sau liền có thể ở Dương Thành, an ổn sống qua ngày rồi.
"Vậy được, người này em nhớ kỹ." Lâm Dật nói: "Ngày mai gọi người điều tra thêm."
------
Dịch: MBMH Translate