“Vương Duy Tư, anh đừng có nói bậy!”
Còn không đợi Lâm Dật mở miệng, Bạch Tĩnh đã tiến lên nói:
“Tôi không có quan hệ gì với anh cả, không nên ở đây nói xấu nhân cách của tôi!”
“Cô đừng giả bộ thanh thuần với tôi.” Vương Duy Tư khinh thường nói:
“Cô biết mẹ tôi là xử trưởng, sau đó liền cố ý quyến rũ tôi, quen biết không đến hai ngày đã đi khách sạn với tôi, những chuyện này còn cần tôi nói sao.”
Vương Duy Tư cũng không phải là người lương thiện, nói hết những chuyện mình biết ra.
“Anh Lâm, chuyện của anh Ngô và em gái anh là do tôi sai trước, tôi thừa nhận, chuyện bị đâm một đao kia tôi cũng tâm phục khẩu phục. Nhưng người phụ nữ này thật sự chẳng ra sao cả, ngoài tôi ra, mấy anh em của tôi cũng từng ngủ với cô ấy. Hơn nữa cô ấy còn từng chơi với mấy người nước ngoài, tóm lại chính là rất không đứng đắn, nếu như anh Ngô ở cùng cô ta sẽ thua lỗ lớn.”
Nghe nói như thế, Vương Thúy Bình lập tức thay đổi sắc mặt.
Nếu như là cô gái có cuộc sống riêng tư nổi loạn như vậy thì tuyệt đối không thể nhận.
“Chị à, chị đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta cũng chỉ đang nói xấu con gái tôi, con gái tôi rất trong sạch, chưa từng làm loại chuyện đó.”
Đơn vị giống cơ quan này chính là người đi trà lạnh, một chút nhân tình cũng không có.
Lưu Nhã Văn đã bị mất chức, Triệu Lệ cũng không kiêng kị bà nữa, nói chuyện vô cùng trực tiếp.
“Vậy chúng tôi cũng phải suy tính một chút, hôm nay chỉ tới đây thôi, hai nhà chúng ta đều trở về rồi suy nghĩ thật kỹ một chút đi.” Vương Thúy Bình nói không rõ ràng, xem như là gián tiếp từ chối chuyện này.
“Dì à, chúng ta trước đó không phải đang nói chuyện rất tốt sao.” Bạch Tĩnh nói:
“Ai mà không có quá khứ, nhưng quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, hai chúng con nếu như ở cùng nhau chắc chắn sẽ thích hợp.”
Sau khi biết được sự lợi hại của Lâm Dật, Bạch Tĩnh đã không muốn gì khác nữa.
Nhiệm vụ thiết yếu chính là ở cùng một chỗ với Ngô Phi Dược.
Những đồ vật này nọ thì có thể lấy từ từ.
“Hơn nữa điều kiện của Tĩnh Tĩnh nhà chúng tôi còn bày ra đó. Nếu như là trước kia, còn phải kiệu lớn tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng, tam môi lục phính mới có thể được. Hiện tại chúng tôi cũng không đề cập tới điều kiện khác, các người thế mà còn không đáp ứng!” Triệu Lệ kêu ầm lên.
“Đừng có mà hô to gọi nhỏ gọi nhỏ với mẹ tôi.” Lâm Dật nói:
“Tôi nói cho các người biết, kiệu lớn tám người khiêng chỉ dành cho tiểu thư khuê các, cưới hỏi đàng hoàng, bản thân hoàn bích. Tam môi lục phính, chính là hiền lương thục đức, lấy cái đức hạnh này của con gái bà có xứng sao?”
Giọng nói của Lâm Dật có lực, nói năng có khí phách, rơi trên mặt đất dường như còn có thể tạo ra tiếng vang, khiến cho người nhà họ Bạch sững sờ tại chỗ, một câu cũng không dám nói.
Thấy tình huống không đúng, Ngũ Thiên Phú đi tới, “Lâm tiên sinh, việc này có cần tôi giúp anh xử lý hay không?”
Lâm Dật không nhịn được mà phất phất tay, “Đuổi những người không liên quan đi đi, nhìn thấy bọn họ lại thấy đau đầu.”
“Đã biết, Lâm tiên sinh, tôi hiện tại sẽ xử lý.”
Đối mặt với những người khác, Ngũ Thiên Phú lập tức thay đổi vẻ mặt, thấp giọng nói:
“Lâm tiên sinh đã hạ lệnh đuổi khách, các người còn ở lại đây làm gì?”
“Tôi, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Bạch Dũng Quân nơm nớp lo sợ mà nói, sau đó lôi kéo Triệu Lệ và Bạch Tĩnh vội vã rời đi, một giây cũng không dám ở lâu.
Người nhà họ Vương cũng liên tục cúi đầu, rồi rời khỏi cô nhi viện.
Sau khi người không có phận sự đều đã rời đi, Vương Thúy Bình đỡ trán.
“Vốn cho rằng là một cô gái tốt, không nghĩ tới lại như vậy, thật sự đã nhìn lầm.”
Lâm Dật và Ngô Phi Dược liếc nhau một cái, tiến lên an ủi:
“Chuyện này cũng bình thường thôi, cho nên mẹ đừng nghĩ tới chuyện xem mắt cho anh con nữa, để anh ấy tự mình tới đi.”
“Đám người trẻ tuổi các con quá lộn xộn, mẹ không quản các con nữa, thích làm gì thì làm đi.”
“Mẹ, người đi đâu vậy?” Thấy Vương Thúy Bình đứng dậy rời đi, Lâm Dật hỏi.
“Đã giữa trưa rồi, mẹ đi nấu cơm.”
“Nhanh lên, con sắp chết đói rồi.”
Xế chiều hôm đó, Lâm Dật không đi đâu cả, chỉ ở trong cô nhi viện.
Bởi vì chuyện bên Quảng Châu đều đã xử lý xong, dự định ngày mai sẽ về Trung Hải, cho nên anh dùng thời gian còn lại để bồi Vương Thúy Bình và Triệu Toàn Phúc.
Hơn mười giờ sáng ngày mai, Lâm Dật cơm nước xong xuôi, mặc quần áo đi đến sân bay.
Vốn dĩ Vương Thúy Bình còn muốn anh ở lại thêm ở vài ngày, nhưng Lâm Dật lại nhắc đến Kỷ Khuynh Nhan, sau đó bà không nói gì nữa, thậm chí còn thúc giục anh trở về nhanh một chút.
Sau khi xuống máy bay, Kỷ Khuynh Nhan đến đón.
Không quan tâm bên cạnh có người hay không liền cho Lâm Dật một cái ôm thật chặt.
Tính toán tỉ mỉ thì đã hơn mười ngày không gặp, nói không nhớ chính là giả.
Hai người lái xe đến công ty, trên đường nói rất nhiều về chuyện mình đã trải qua trong Tết Nguyên Đán, cho tới khi đến văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan vẫn chưa nói xong. Thật giống như nếu hôm nay không nói, ngày mai sẽ không còn cơ hội vậy.
Đến văn phòng, Kỷ Khuynh Nhan rót cho Lâm Dật một chén nước, ngọt ngào hỏi:
“Lâm tiên sinh, anh có kế hoạch gì cho năm mới chưa?”
“Trồng trọt a, đây là chuyện lớn cần ưu tiên hàng đầu.”
“Vậy chuyện phát triển của công ty thì sao, anh có quy hoạch gì chưa?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi:
“Lúc sau Tết, Viện Viện có tán gẫu với em về chuyện này đây.”
“Cô ấy nhất định là điên cuồng cợt nhả anh đúng không?”
Kỷ Khuynh Nhan cười ngả nghiêng, “Em phát hiện anh còn hiểu Viện Viện hơn cả em.”
“Chỉ cần cô ấy cởi quần, anh liền biết cô ấy sẽ làm gì, chắc chắn sẽ không có cái gì tốt.”
“Anh cũng không thể nói như vậy, cô ấy quả thực đã đề ra rất nhiều ý kiến mang tính xây dựng, còn nói sẽ tranh thủ khiến tập đoàn Lăng Vân trở thành 500 công ty mạnh nhất thế giới.”
“Em đừng nghĩ quá tốt cho cô ấy, cô ấy là vì ham muốn cá nhân của bản thân mà thôi, như thế thì cô ấy sẽ thành giám đốc điều hành của công ty thuộc 500 công ty mạnh nhất thế giới, cũng thuận tiện để khoe khoang hơn.” Lâm Dật nói:
“Nhưng năm nay, hạng mục máy quang khắc có thể sẽ thành hình, quả thực đã đến lúc để đi bước phát triển lớn.”
“Lâm tiên sinh phải cố gắng lên nha.”
“Được rồi.”
Ban đêm, Lâm Dật chọn một chỗ, ăn xong bữa tối dưới ánh nến với Kỷ Khuynh Nhan rồi mới đi về nghỉ.
Sáng sớm hôm sau, thấy Lâm Dật mặc quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, Kỷ Khuynh Nhan hỏi:
“Anh không phải muốn đến thôn Hoan Hỉ sao, mặc đẹp như vậy làm gì?”
Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan với một ánh mắt không tốt.
“Em không cảm thấy, những nàng dâu nhỏ trong thôn kia sẽ tạo thành uy hiếp đối với em sao?”
Bị Lâm Dật nói như vậy này, eo Kỷ Khuynh Nhan run lên.
“Ý của em là, lúc trồng trọt không cần mặc sạch sẽ như vậy, mặc tùy tiện một chút là được.”
“Anh chưa đi thôn Hoan Hỉ, đến tập đoàn một chuyến đã.” Lâm Dật nói:
“Anh cũng không thông thạo việc trồng trọt này, đến hỏi Hà Viện Viện một chút.”
“Vậy anh phải lấy ra chút thái độ, nếu không cô ấy sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.”
“Vẫn là em hiểu rõ cô ấy.” Lâm Dật nói:
“Cho nên anh đã lấy Chocolate quá hạn trong tủ lạnh ra, chuẩn bị cho cô ấy nếm thử.”
“Anh cũng thật là, nhờ người ta làm việc mà lại không lấy ra chút đồ tốt.”
“Dạ dày của Hà Viện Viện không chịu nổi đồ vật quá cao cấp, đồ quá hạn là thích hợp nhất.”
------
Dịch: MBMH Translate