Vu Đức Cường ngồi bên ghế phụ, mắt nhìn chiếc Lexus 570 đỗ trước tiệm, vẻ mặt lập tức lạnh đi.
Trước đó tại phía Đông thôn, người mà mình gặp hình như cũng lái chiếc xe này.
“Sẽ trùng hợp như vậy sao.” Vu Đức Cường lẩm bẩm một câu.
“Em cảm thấy hẳn là cậu ta.” Tiểu đệ của Vu Đức Cường nói:
“Trấn Tứ Phương này cũng không tính là giàu có, không có mấy người có thể lái loại xe này, thật sự có thể là người kia.”
Vu Đức Cường gảy khói bụi phía dưới, “Việc này cũng có khả năng, thế mà lại dám đến chỗ tôi để mua hạt giống, lá gan cũng không nhỏ.”
“Anh Cường, giờ xử lý sao giờ? Hay là tìm người đánh cho cậu ta một trận?”
“Mọi chuyện còn chưa có gì cả, đừng có gấp.” Vu Đức Cường khoát tay, nói: “Chạy xe đến cửa sau, tôi đi xem một chút rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.”
...
Hai người đi vào trong tiệm, bốn phía cửa hàng có bày mười mấy ống trụ trong suốt, ở giữa còn có hai kệ hàng, phía trên có các loại hạt giống đủ mọi màu sắc, lớn nhỏ không đều, hình thù kỳ quái.
Ngoài ra, còn có mười mấy người, phần lớn là đàn ông trung niên, đang chỉ trỏ và chọn đồ vật.
“Ông chủ, tôi muốn mua ít hạt giống hoa quả, chọn loại tốt nhất, chúng tôi có tiền.” Hà Viện Viện thét.
“Mẹ nó, con mẹ nó cô khiêm tốn một chút.” Lâm Dật nói: “Đến để mua hạt giống, cô giả trang cái gì chứ.”
“Chúng ta tới đây để tiêu phí, sao có thể nói là giả trang được.”
“Nhưng cô nhìn ánh mắt mà những người dân làng này nhìn chúng ta xem, giống như là đang nhìn kẻ đần độn vậy.”
“Bọn họ đó là đang ghen tị.” Hà Viện Viện nói: “Không cần để ý tới ánh mắt của người khác, phải sống đúng phong thái của mình.”
“Con mẹ nó cô cách xa tôi một chút, chớ liên lụy đến tôi.”
“Mẹ nó!”
Lúc này, nhân viên bán hàng trong tiệm đi tới, hai mắt Hà Viện Viện lập tức tỏa sáng.
“Ông chủ, anh nhìn xem, anh chàng này lớn lên rất đẹp trai nha.”
Còn không đợi Lâm Dật nói gì, Hà Viện Viện đã đi lên tiếp chuyện.
“Anh trai, chúng tôi muốn mua ít hạt giống hoa quả.”
“Tôi năm nay mới 19.”
Hà Viện Viện:…
Người trẻ tuổi, không nói võ đức a!
“Khụ khụ khụ, chúng tôi muốn mua hạt giống, giới thiệu cho chúng tôi một ít đi.” Hà Viện Viện nói: “Tôi muốn loại tốt nhất.”
“Vậy ngài muốn những loại nào?”
“Đu đủ, dưa hấu, đào mật, anh đào, dứa, chuối tiêu, tóm lại có cái gì đều lấy hết.”
“Nhưng có nhiều thứ căn bản không thích hợp để phát triển ở đây.”
“Vậy thì có cái gì thì lấy cái đó, tóm lại là lấy hết.”
Tuy hai người kia, nhìn là biết người ngoài nghề, nhưng nhân viên cửa hàng lại không nói gì.
Không cần quan tâm họ có biết hay không, kiếm tiền mới là đạo lý.
“Dựa theo tình huống bên Trung Hải thì có mười mấy loại hoa quả là thích hợp để trồng trọt. Mỗi loại hạt giống ngài muốn bao nhiêu đây?”
Hà Viện Viện tính một chút, diện tích cái lều kia cũng lớn, rộng khoảng 1000 mét vuông, quả thật có thể trồng không ít thứ.
“Mỗi loại lấy hai cân đi, còn mấy cây như giống anh đào này, mỗi loại lấy mười hạt.”
“Ngài chờ một lát, tôi sẽ đi tính tiền một chút.”
“Được.”
Nhân viên cửa hàng về tới trước quầy, bắt đầu kiểm tra hàng tồn kho và giá cả.
Nhưng tại lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới trước mặt của cậu.
“Tiểu Ngô, cậu đến đây một chút.”
“Sao vậy, quản lý, tôi đang phục vụ khách hàng, xong việc sẽ tới ngay.”
“Đợi lát nữa lại tính, ông chủ tìm cậu có việc.”
“Tôi sẽ qua ngay bây giờ.”
Nhân viên cửa hàng bị gọi lên tầng hai, tại văn phòng trong cùng.
Vu Đức Cường nằm nửa người trên ghế, trên tay cầm điếu thuốc, nhìn như là một ông chủ lớn.
“Anh Cường, anh tìm em sao.” Nhân viên cửa hàng cúi đầu khom lưng nói.
“Một nam một nữ phía dưới là sao vậy.”
“Bọn họ đến mua hạt giống.” Nam nhân viên cửa hàng nói:
“Nhưng bọn họ cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết mua hạt.”
“Bọn họ mua cái gì?”
“Muốn mua chút hạt giống hoa quả và cây ăn quả, còn nói muốn mua loại tốt nhất.”
“Vậy thì bán chút đồ giả cho bọn họ, tăng giá gấp đôi, cứ nói đây là hạt giống tốt nhất.”
“A?” Nam nhân viên cảm thấy mông lung, “Như vậy có được không, hạt giống giả căn bản là không thể trồng được, đến lúc đó không phải là sẽ tìm đến chúng ta sao.”
“Tìm chúng ta? Bọn họ dám sao.” Vu Đức Cường hừ lạnh nói: “Đến lúc đó đem trách nhiệm đẩy sang cho bọn họ, nói do chính bọn họ không biết gieo trồng.”
“Đã biết, anh Cường.”
“Được rồi, đi ra đi.”
Sau khi nhân viên cửa hàng rời đi, tiểu đệ của Vu Đức Cường nói:
“Anh Cường, lần trước cậu ta còn đánh chúng ta, dù sao cũng phải dạy dỗ cậu ta một trận chứ, như này thì lời cho bọn họ quá rồi.”
“Cậu cho rằng tôi không muốn sao.” Vu Đức Cường nói:
“Thân thủ tên kia rất tốt, nếu như không tìm hai mươi mấy người đến thì chắc chắn sẽ không đánh lại. Hiện tại còn chưa qua 15 tháng giêng, cả nước đều đang nghiêm cấm đánh nhau, nếu tụ tập đám đông ẩu đả nhất định bị bắt vào. Cho nên hiện tại, chúng ta không thể quá phận.”
“Vậy bây giờ không động đến bọn họ sao?”
Vu Đức Cường gật gật đầu, “Xem bộ dáng này của bọn họ hẳn là cần phải lại ở chỗ này khá lâu, cơ hội sẽ có thôi, không cần nóng nảy.”
...
Tại chỗ buôn bán tầng một, nam nhân viên cửa hàng đi tới trước mặt Lâm Dật.
“Tiên sinh nữ sĩ, danh sách này tổng cộng hết 9820, không tính số lẻ thì còn 9800.”
“Ừm? Đắt như thế sao?”
Hà Viện Viện dù chưa từng trồng qua, nhưng lúc nhỏ vẫn luôn nghe cha mẹ nhắc tới những chuyện này, cho nên mưa dầm thấm đất, cũng biết một số chuyện về phương diện này.
Trong ấn tượng của cô, mua nhiều đồ như vậy chỉ cần 5000 là đủ, sao giờ lại lên tận gần 10000 rồi.
“Ngài trước đó không phải nói muốn mua hạt giống tốt nhất sao, cho nên tôi đã chọn hạt giống nhập khẩu, giá cả đương nhiên sẽ đắt.”
“Được thôi, dù sao chúng tôi không thiếu tiền.” Hà Viện Viện ngẩng đầu, “Trả tiền.”
Lâm Dật bĩu môi, Hà Viện Viện thật đúng là biết tận dụng mọi cơ hội để giả trang.
Rõ ràng là lão tử trả tiền, dựa vào cái gì mà cô lại dám giả trang?
Rất nhanh, Lâm Dật trả tiền, Hà Viện Viện nói:
“Chúng tôi mua nhiều đồ như vậy, có thể giao hàng đến tận nơi không?”
“Có thể, xin ngài đưa địa chỉ và phương thức liên lạc cho tôi.”
Hà Viện Viện gật gật đầu, đem địa chỉ và phương thức liên lạc của Lâm Dật cho đối phương, sau đó mới rời khỏi.
Reng reng reng _ _
Trên đường trở về, Hà Viện Viện nhận được điện thoại của Cao Tông Nguyên.
Không có gì cả, chỉ là những cuộc cãi cọ thường ngày của mấy đôi yêu nhau.
Khi biết Hà Viện Viện bị Lâm Dật kéo đến thôn Hoan Hỉ, cậu liền trách móc đòi đi qua, còn ồn ào để Lâm Dật làm ngỗng lớn hầm nồi sắt cho mình.
Lâm Dật cũng không từ chối, vừa lúc cũng đã giữa trưa, hiện tại bắt đầu làm, hơn nửa giờ sau, cậu ấy đến là có thể ăn cơm rồi.
Không chỉ thế, sau khi nói chuyện điện thoại với Cao Tông Nguyên xong, Kỷ Khuynh Nhan cũng gọi điện thoại tới, cũng muốn đến nhìn chỗ này của Lâm Dật một chút.
Cho nên Lâm Dật gọi cho Cao Tông Nguyên, để cho cậu ấy đi đón Kỷ Khuynh Nhan, hai người cùng tới.
“Ông chủ, có phải là anh muốn ẩn cư hay không.” Hà Viện Viện nói: “Vậy mà lại chọn nơi như này.”
“Cái này gọi cảm nhận tự nhiên, đại bố cục, cô không hiểu.”
“Đây là lần đầu tôi nghe nói đấy, trồng trọt thì có liên quan gì đến đại bố cục chứ.” Hà Viện Viện nói: “Học tỷ của tôi cũng có bố cục lớn, tôi cũng không thấy chị ấy muốn tới trồng trọt.”
“Cô ấy quả thực không trồng trọt, nhưng cô ấy muốn tới chăn heo.”
------
Dịch: MBMH Translate