“Anh Lâm, người này hình như thật sự rất lợi hại.” Lương Kim Minh nói.
“Quả thực, còn đánh người ta thành người thực vật nữa kìa.” Cao Tông Nguyên nói.
“Nhìn dáng vẻ chưa thấy qua chuyện đời của mấy người kìa, sau này đừng nói là có quen biết tôi.”
“Nhưng chúng tôi quả thực chưa thấy qua người thực vật là cái dạng gì.”
“Hôm nay tôi sẽ để cho các cậu nhìn một chút.”
Nói xong, Lâm Dật đi về phía Tôn Vinh Hải, sau đó một chân đá lên người anh ta!
Tôn Vinh Hải không kịp phản ứng, bị Lâm Dật đá ngã xuống đất.
Anh ta muốn đứng lên, nhưng ở ngực lại đau giống như bị lửa thiêu vậy.
Lâm Dật ngồi xổm người xuống, nắm lấy đầu của anh ta, hung hăng đập xuống mặt đất!
Người kia kêu thảm một tiếng, đầu đầy máu, ngất đi tại chỗ.
Lâm Dật hài lòng gật đầu, “Thấy chưa, chờ sau khi anh ta tỉnh lại, gần như sẽ là người thực vật.”
Trong chốc lát, bốn phía yên tĩnh, chỉ thấy mặt đất đầy máu và Tôn Vinh Hải đã ngất đi.
Tất cả mọi người bao gồm cả Vu Đức Cường đã sợ thiếu chút nữa tè ra quần.
Người này cũng quá độc ác rồi, chẳng lẽ là tội phạm giết người sao!
Lâm Dật nhìn ba người còn lại, “Còn muốn động thủ không? Muốn bị chấn động não hay người thực vật đây?”
“Tôi, chúng tôi không muốn cái gì cả.”
“Vậy thì nhanh dọn dẹp đi.”
“Được, được, chúng tôi đã biết.”
Lâm Dật xoay người, nhìn Vu Đức Cường đang bị dọa sợ.
“Mấy người mà anh sắp xếp này, thật sự là không được tốt lắm.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:
“Tôi đề nghị anh tốt nhất nên mua tấm vé máy bay đi nước ngoài đi, nếu không đời này của anh sẽ không còn gì nữa.”
Vu Đức Cường lui về phía sau mấy bước theo bản năng, tuy ở giữa có tấm cửa sắt ngăn cách, nhưng vẫn cảm giác được nguy hiểm.
“Cậu, cậu lại dám đánh phạm nhân ở đây, tôi nói cho cậu biết, như vậy tội sẽ nặng thêm một bậc!”
Nói xong, Vu Đức Cường vội vã chạy ra, anh ta đã không còn dám đứng chung một chỗ với Lâm Dật nữa.
Lương Kim Minh im lặng chụp lỗ tai, “Đã đến lúc này rồi, mà mấy tên ngốc này vẫn còn coi chúng ta là người bình thường, đây là IQ gì vậy.”
“Bình thường, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tôi lại bị đưa tới loại địa phương này.”
“Được rồi, nhập gia tùy tục đi.” Cao Tông Nguyên nói: “Tôi thấy giường bên kia có giấu một bộ Poker, qua đó chơi đi.”
“Đi thôi.”
Cùng lúc đó, Vu Đức Cường đã chạy đến văn phòng Lưu Vân Thành.
Lúc này, Lưu Vân Thành và Chu Ái Dân đang uống trà trong phòng làm việc.
Nhìn thấy Vu Đức Cường tiến vào thì tò mò hỏi:
“Nhanh như vậy đã trở lại rồi sao? Không có đánh cho tàn phế đó chứ.” Chu Ái Dân hỏi.
“Anh, anh Chu, đã xảy ra chuyện.” Vu Đức Cường hoảng hốt nói:
“Người tên là Tôn Vinh Hải kia, không chỉ không đánh được Lâm Dật, hơn nữa còn bị cậu ta đánh ngất xỉu, mặt đất toàn là máu, không rõ sống chết.”
Nghe thấy tin tức này, hai người cũng không bình tĩnh nổi nữa.
"Tôi có biết người tên là Tôn Vinh Hải kia, thân thủ tương đối tốt, thế mà lại bị cậu ta đánh ngất?
“Chúng ta đều đánh giá thấp năng lực của Lâm Dật, cậu ta thật sự không phải là lợi hại bình thường. Các người mau đi xem một chút, đưa đến bệnh viện càng nhanh càng tốt, nếu như chậm trễ sẽ rất dễ xảy ra chuyện.”
“Nhanh qua đó xem một chút đi.”
Hai người cũng sợ sẽ xảy ra chuyện,không dám ở lại, vội vã đi ra ngoài.
Nhưng ba người vừa mới ra khỏi cửa văn phòng, Lưu Vân Thành thấy thủ hạ của mình vội vã chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng nói:
“Lãnh đạo, hình như đã xảy ra chuyện, bên ngoài có đỗ mấy chiếc Rolls-Royce và Bentley, còn chặn lại cửa của chúng ta.”
“A? Chuyện gì thế này, sao mấy loại xe tốt này lại đỗ trước cổng chúng ta?”
“Tôi cũng không biết, liệu có phải là đến làm việc?”
“Bên phía trại xảy ra chút chuyện, cậu qua đó nhìn một chút, tôi ra cửa xem sao.”
“Được.”
Cửa chính, cha của Tần Hán - Tần Chính Thanh dẫn đầu xuống xe.
Sau đó, cha của Lương Kim Minh - Lương Chính Đông, cha của Cao Tông Nguyên - Cao Cần Miễn, cũng đi xuống từ trên xe.
Bởi vì ở trong điện thoại, Cao Tông Nguyên có nói là mấy người cùng bị bắt.
Sau đó ông đã liên hệ với Tần Chính Thanh và Lương Chính Đông, cùng nhau chạy tới nơi này.
“Mấy cái tên này, thật đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào, mới đầu năm mới thế mà đã để người mang đến nơi này.” Tần Chính Thanh nói.
“Ai nói không phải đâu, tôi còn đang đánh bài đã phải vội vàng đến đây.”
Người nói chuyện là Lương Chính Đông, thân hình của ông không cao lắm, chỉ khoảng 1m7, có chút béo. Bộ dạng cũng không hẳn là quá xuất chúng, nhưng khí chất trên người lại rất nổi bật, lộ ra một cỗ khí chất có tiền.
“Chủ yếu là người ở đây đúng là cứng rắn, muốn để chúng ta đích thân tới.”
Người nói chuyện, là cha của Cao Tông Nguyên - Cao Cần Miễn, là người cao nhất trong ba người, sắc mặt có chút đen, khóe mắt mang theo nếp nhăn.
Ông là người giản dị nhất trong ba người, cũng là người gần gũi với dân chúng nhất.
“Nhưng sao chỉ có mấy người chúng ta tới đây, tên nhóc Lâm Dật kia thì sao, sao lại không gọi người trong nhà tới.” Lương Chấn Đông nói.
“Cũng đúng.” Tần Chính Thanh nói:
“Lấy nhân mạch kia của cậu ta, nói bừa cũng ra một cái tên dọa người. Chúng ta vẫn nên tự xử lý chuyện này đi, nếu như làm lớn sẽ không tốt.”
Nghe nói như thế, Lương Chính Đông cười rộ lên.
“Tôi thật sự bội phục chết tên tiểu tử này, vốn muốn cho đứa con trai không chịu thua kém kia của tôi học thêm một chút từ nó, sau này sẽ kế nghiệp tôi, nhưng giờ thì hay rồi, học đến trại tạm giam luôn.”
“Ba người chúng ta đừng lảm nhảm nữa, nhanh vào xem một chút đi, nếu không lấy tính tình của Lâm Dật đoán chừng đã có thể đi ra từ lâu.” Cao Cần Miễn nói.
Mang theo bảo tiêu sau lưng, ba người lần lượt đi vào, vừa lúc bắt gặp ba người Lưu Vân Thành đi ra từ bên trong.
“Xin chào, xin hỏi ngài là?”
Nhìn thấy ba người Tần Chính Thanh, Lưu Vân Thành và Chu Ái Dân lập tức ý thức được thân phận của mấy người này không đơn giản.
Người bình thường khi đến đây sẽ không bao giờ thong dong như vậy.
Tuy còn không biết bọn họ tới đây làm gì, nhưng mấy chiếc xe sang trọng ngoài cửa kia đã đủ để chứng minh cho thân phận của bọn họ.
“Xin chào, tôi là chủ tịch tập đoàn Hãn Hải, Tần Chính Thanh, người vừa mới bị các người bắt đi chính là Tần Hán con tôi.”
“Tôi là chủ tịch hàng không Tân Hoa, Lương Chính Đông, người bị bắt vào là Lương Kim Minh con trai của tôi.”
“Tôi là chủ tịch tập đoàn cơ khí Long Đằng, Cao Cần Miễn, Cao Tông Nguyên là con trai tôi.”
Sau khi biết thân phận của ba người, Lưu Vân Thành, Chu Ái Dân và Vu Đức Cường sợ đến nỗi thiếu chút nữa tè ra quần.
Những người này đều là chủ của các công ty danh tiếng lẫy lừng tại Trung Hải, thân phận đều không tầm thường, mà mình lại bắt con của bọn họ?
Thật mẹ nó là nghiệp chướng a!
Nhất là Vu Đức Cường, anh ta cảm giác mình ngu luôn rồi.
Lấy sức ảnh hưởng của những người này, tùy tiện lấy ra một người đều có thể giết chết mình.
Mà mình lại trêu chọc con của bọn họ?
Hơn nữa còn là ba người!
Sau này mình còn có đường sống không?
“Ba vị trước khoan lại vội, việc này khả năng có chút hiểu lầm, tôi hiện tại mang sẽ các ngài qua đó, bọn họ không có việc gì cả, vẫn rất tốt.”
“Không sao cả, việc này cậu phán thế nào thì cứ phán, chúng tôi cũng không phải là người không nói lý.” Tần Chính Thanh thản nhiên nói.
------
Dịch: MBMH Translate