“Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, nói cho tôi một chút.”
Vài phút tiếp theo, Lương Nhược Hư vẫn luôn nói chuyện này qua điện thoại.
Mà người gọi điện thoại cho Lương Nhược Hư chính là lãnh đạo thuế của Trung Hải.
Bởi vì Hà Viện Viện và đối phương có lui tới vì nghiệp vụ, cho nên người đó có thấy vòng bạn bè của cô.
Cũng thấy Lâm Dật trong tấm hình, sau đó liền gọi điện thoại cho Lương Nhược Hư.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tên nhóc Lâm Dật kia sao lại bị bắt rồi?” Dương Quảng Hạ hỏi.
“Con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Lương Nhược Hư nói:
“Với lại người bị bắt không chỉ có mình Lâm Dật, mà còn có Tần Hán Tần gia, Lương Kim Minh Lương gia, Cao Tông Nguyên Cao gia nữa.”
“Ngoài Lâm Dật ra, mấy người này đều là gia tộc có tiếng tại Trung Hải a?” Mạc Hồng Sơn nói.
“Nào chỉ là có tiếng tại Trung Hải, tùy tiện lấy ra một người đều có thể xếp vào hai mươi gia tộc đứng đầu Trung Quốc.” Lương Nhược Hư nói:
“Con gọi điện thoại điều tra chuyện này một chút xem thế nào? Đây là ai mà lá gan lại lớn như vậy, không thể hồ nháo thế này được!”
Nhìn Lương Nhược Hư đang gọi điện thoại một bên, Dương Quảng Hạ trầm ngâm một lát.
“Tiểu Mạc, đợi lát nữa cậu và Hạt Gạo tự mình đi một chuyến, đem tin tức phía trên tiết lộ cho Lâm Dật một chút, xem cậu ấy nghĩ thế nào.”
“Muốn nói ở thời điểm này sao?” Mạc Hồng Sơn nói ra: “Có phải là hơi sớm hay không?”
“Năm trước cậu ấy hình như đã đến Trung Hải một chuyến, có xảy ra chút ma sát với một số người, cho nên phía trên cố ý tìm cậu ấy.” Dương Nghiễm Hạ nói:
“Nhưng cậu cũng không nên nói quá nhiều, biết điểm dừng là được. Cậu ta là người thông minh, nói một chút sẽ hiểu, xem xem cậu ấy có suy nghĩ gì không.”
“Vậy được, chúng tôi sẽ tự mình qua đó một chuyến.”
“Ừm, đi đi.”
...
Trong cục công an huyện, bốn người Lâm Dật lại bị thẩm tra một lần, sau đó được đưa tới trại tạm giam.
“Đi vào đi, thành thật một chút, đừng phạm tội, nếu không tội sẽ nặng thêm một bậc.”
Bồn người Lâm Dật lần lượt đi vào, diện tích nhà giam không lớn, còn chưa tới 20 mét vuông.
Ngoài bốn người bọn họ, còn có bốn người khác cũng bị nhốt ở đây.
Họ đều đang dùng một loại ánh mắt xem xét để đánh giá bọn họ.
“Ai, tôi thao, mùi vị chỗ này cũng quá lớn rồi đi.” Tần Hán nói.
“Ăn ngủ gì gì đó đều ở đây, mùi đương nhiên là lớn rồi.” Lâm Dật vừa cười vừa nói: “Nhịn một chút là được.”
“Nhưng nơi này đúng là muốn mạng người mà.” Lương Kim Minh nhìn bốn phía một chút nói:
“Nhưng mà đây chỉ là trại tạm giam thôi, nếu mà là ngục giam thật sự đoán chừng sẽ sống không bằng chết.”
“Cho nên mới nói thời đại này, nếu không có bệnh thì đừng phạm pháp, thành thành thật thật làm một công dân bình thường cũng tốt.”
Lúc nói chuyện, vẻ mặt của Lâm Dật có chút mất tự nhiên.
Anh cả ở bên trong chờ đợi năm năm, cũng không biết là làm sao mà sống qua.
Ba người khác cũng biểu thị đồng ý.
Trong những năm này, mấy người bọn họ cũng đã gây ra không ít chuyện, nhưng bởi vì trong nhà trâu bò nên đã chống đỡ được rất nhiều chuyện.
Nếu đổi lại là dân chúng bình thường, vào rồi nói không chừng sẽ không ra được.
“Mấy người là người mới đúng không, phạm chuyện gì vậy?”
Người nói chuyện, ngồi ở góc giường vừa gảy chân vừa nhìn kỹ bốn người.
Lương Kim Minh liếc anh ta một chút, nói:
“Chúng tôi phạm chuyện gì có liên quan cái lông với anh à?”
“Tiểu tử này đúng là ngang ngược, có phải là trước khi vào đây chưa từng bị đánh qua không?”
Người đàn ông thu chân lại rồi đứng lên, tiếp đó ba người bên cạnh cũng đứng ở trước mặt đám người Lương Kim Minh và Lâm Dật, nhìn bộ dạng như có thể động thủ bất cứ lúc nào.
“Đang làm gì vậy!”
Ngay lúc hai bên sắp xảy ra xung đột, người quản sự lớn tiếng nói:
“Đều trở về chỗ đi!”
Nghe được tiếng của người đó, người đàn ông kia lập tức thay đổi vẻ mặt, cười ha hả nói:
“Chúng tôi sẽ trở về ngày.”
Bôn người Lâm Dật vẫn còn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, không coi ai ra gì.
Đúng lúc này, Vu Đức Cường đi tới, vẻ mặt hết sức phách lối và đắc ý.
“Tiểu tử, không nghĩ tới sẽ bị tôi bắt đến đây đúng không.”
“Quả thật có chút không nghĩ tới, anh vẫn còn có chút đầu óc.”
“Bây giờ đã qua cái thời đại chém chém giết giết lâu rồi. Cậu còn thật sự cho rằng tôi sẽ chờ bị cậu đánh một trận sao? Hiện tại chính là dựa vào đầu óc để sinh tồn, không nên cảm thấy bản thân mình có thể đánh nhau thì không ai có thể thu thập cậu.” Vu Đức Cường nói:
“Người giống như cậu nhiều nhất cũng chỉ là vật hy sinh, từ đầu đến cuối tôi đều không thèm để vào mắt.”
“Với lại không phải cậu rất trâu bò sao, không phải rất biết đánh nhau sao. Tôi nói cho cậu biết, người ở đây không ai là lương thiện cả, tôi xem cậu còn có thể phách lối được bao lâu.”
“Tôi đoán tôi vẫn có thể tiếp tục phách lối, nhưng anh thì không nhất định.” Lâm Dật vừa cười vừa nói.
“Đều đã đến đây rồi, còn giả bộ như thế, cậu chính là người đầu tiên mà tôi gặp đấy.”
Nói xong, Vu Đức Cường nhìn về phía người đàn ông vừa nãy.
“Anh chính là Tôn Vinh Hải, người đã đánh người khác thành người thực vật đúng không?”
Tôn Vinh Hải nhìn Vu Đức Cường, “Anh biết tôi sao?”
“Tôi từng nghe nói qua chuyện của anh, trình độ cũng không tệ, cho nên tôi mang cho anh mấy điếu thuốc, lúc lên cơn thèm thì có thể giải tỏa một chút.”
Nhìn thấy Vu Đức Cường lấy ra bốn điếu Trung Hoa, vẻ mặt của Tôn Vinh Hải khẽ động.
Thứ này ở đây chính là hàng cứng, tốt hơn nhiều so với tiền, nếu như mình có bốn điếu này cũng đủ để hút một hồi.
“Anh có phải muốn tôi làm gì giúp anh không?”
Tôn Vinh Hải mặc dù là nông dân, nhưng cũng không ngốc.
Biết anh ta sẽ không tự nhiên mà đưa mấy điếu thuốc này cho mình.
“Thì là cái tên mặc áo khoác kia, tôi thấy cậu ta có chút không vừa mắt, cậu giúp tôi giáo huấn cậu ta một trận, bốn điếu thuốc này sẽ là của cậu.”
“Đừng đùa nữa, anh cho rằng nói đánh là có thể đánh sao? Nếu để cho quản sự phát hiện, tôi cũng không tốt.”
“Anh yên tâm đi, những chuyện khác tôi đã chuẩn bị tốt, nửa giờ tiếp theo, sẽ không có người tới, sau đó chỉ cần các người buông tay buông chân ra là được.”
Nghe nói vậy, hai mắt Tôn Vinh Hải tỏa sáng.
“Việc này có khả năng, đưa thuốc cho tôi trước đã.”
Vu Đức Cường cũng không mập mờ, sảng khoái ném thuốc vào.
Tôn Vinh Hải như nhặt được chí bảo, cầm nó trong tay nhìn một chút, sau đó lại bỏ nó dưới gối của mình, sợ bị người khác đoạt đi.
“Người anh em, có thể cho chúng tôi làm với hay không, anh cho chúng tôi hai điếu là được, khẳng định sẽ giúp anh dạy dỗ nhóm bọn họ một trận.” Người phòng bên cạnh nói.
“Không cần đâu.” Vu Đức Cường nói:
“Trước khi tới, tôi đã hỏi thăm rồi, 107 Tôn Vinh Hải là người khiến các người đau đầu nhất, đoán chừng chỉ cần một mình anh ta là đủ rồi. Nhưng các người cũng đừng vội, lát nữa tôi sẽ cho mỗi người hai điếu thuốc, về sau có cơ hội nhớ cố chiếu cố bọn họ một chút.”
“Ha ha, không thành vấn đề.”
Nói xong, Vu Đức Cường nhìn Tôn Vinh Hải, “Tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, hiện tại động thủ đi.”
Tôn Vinh Hải gật gật đầu, sau đó phủi bụi trên người, nhìn lấy Lâm Dật nói:
“Ban đầu vốn còn muốn giữ các người thêm một lúc, nhưng người ta cũng đã tìm đến tôi rồi, việc này đã không còn biện pháp nào nữa, ai lên trước đây?”
------
Dịch: MBMH Translate