Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 997 - Chương 995. Lữ Đoàn Trung Vệ

Chương 995. Lữ Đoàn Trung Vệ
Chương 995. Lữ Đoàn Trung Vệ

Đoàn người lái xe về tới Trung Hải.

Đối với tâm tư của Lâm Dật, Lương Nhược Hư cũng là trong lòng hiểu rõ, cũng không hề nói gì.

Tần gia, Lương gia, Cao gia, đều là những gia tộc lớn nổi tiếng ở Trung Hải, thậm chí là toàn bộ Trung Quốc.

Mối quan hệ của họ với nhau, đối với Lâm Dật cũng là bảo đảm.

Điều này có thể chống lại tác động của dòng vốn quốc tế một cách hiệu quả.

Cái này thuận nước đẩy thuyền, đương nhiên phải làm.

Nhưng từ đầu đến cuối, Lâm Dật đều có một việc không nghĩ ra.

Với thận phận của Lương Nhược Hư, chỉ cần gọi điện thoại, là có thể đem chuyện này dễ dàng giải quyết.

Cô ấy tại sao còn muốn chạy tới đây một chuyến.

Thời gian lãng phí cũng không đáng giá.

Hơn nữa quan trọng nhất là, cô ấy còn đưa Mạc Hồng Sơn đến đây cùng.

Anh ta là cảnh vệ riêng của Dương Nghiễm Hạ đó.

Nếu như không có việc gì quan trọng, anh ta không thể rời khỏi bên người Dương Nghiễm Hạ được.

Hơn nữa quan hệ của hai người cũng không có nhiều quen thuộc, bất luận nhìn như thế nào, sự xuất hiện của anh ta ở đây cũng có chút đột ngột.

Mặc kệ những nghi ngờ trong lòng, Lâm Dật cũng không nói gì, còn ở trước mặt mọi người biểu thị cảm ơn.

Chỗ ăn cơm, đã được sắp xếp ở khách sạn Bán Đảo.

Ban đầu Trần Bỉnh Cường định rời đi, nhưng là được Lâm Dật giữ lại.

Việc kết thân với ba gia tộc lớn, đối với anh ta mà nói cũng là việc tốt.

Đến vào trong đó môn đạo, cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.

Cơm ăn đến một nửa, Lâm Dật đi ra ngoài đi vệ sinh, nhưng mới từ phòng rửa tay đi ra, liền thấy Mạc Hồng Sơn canh giữ ở bên ngoài, dường như đang chờ mình.

"Sơn ca, đồ ăn như thế nào? Không hợp khẩu vị của anh sao." Lâm Dật cười nói: "Tôi thấy anh chỉ uống một chén, Có phải uống không quen? Tôi sẽ đổi cho anh cái khác?"

"Không cần đâu." Mạc Hồng Sơn lắc đầu một cái, "Tôi một lát nữa còn muốn về khu canh gác, rượu chỉ có thể uống sau khi xong việc, chờ khi nào tôi có thời gian, tôi sẽ tìm cậu uống sau."

"Việc này tôi sẽ ghi nhớ, đến lúc đó làm mấy bình rượu ngon chiêu đãi anh."

Mạc Hồng Sơn cười gật đầu, nhìn chung quanh, phát hiện không có ai sau đó nói với Lâm Dật:

"Bây giờ cậu có thời gian không? Muốn nói với cậu một chút việc tư."

"Có việc anh cứ nói, cũng không phải người ngoài."

"Phòng khách bên cạnh không có ai, chúng ta đi chỗ đó nói."

"Được."

Lâm Dật đẩy cửa phòng bao bên cạnh, cùng Mạc Hồng Sơn đi vào.

Người sau móc ra một gói thuốc lá, "Nơi này có thể hút thuốc không?"

"Nhà mình địa phương tùy tiện rút."

Mạc Hồng Sơn cười đưa cho Lâm Dật một điếu, mà Lâm Dật cũng không từ chối, hai người trước sau lần lượt châm lửa đốt, khói tràn ngập trong không khí, Mạc Hồng Sơn sờ sờ bên trong túi áo của mình.

Sau đó móc ra một chiếc huy chương màu đỏ sậm.

Huy chương không hề lớn, đường kính gần ba bốn centimet.

Mặt trên có một thanh liêm đao, cùng năm ngôi sao nhỏ, bên cạnh dùng bông lúa trang trí, nhìn rất tinh xảo.

"Sơn ca, đây là cái gì?"

"Tôi lại một lần nữa giới thiệu tôi cho cậu biết." Mạc Hồng Sơn nói:

"Ngoại trừ là cảnh vệ riêng của Dương lão tiên sinh, tôi còn là một trong những thành viên dự bị của lữ đoàn Trung Vệ Trung Quốc"

"Cái gì?"

Lần này Lâm Dật có chút ngồi không yên.

Anh và Mạc Hồng Sơn từng giao thủ, cho nên thực lực của anh ta, anh hiểu rất rõ.

Ngay cả những người ở cấp độ như anh ta cũng chỉ là thành viên dự bị, vậy lữ đoàn Trung Vệ kia sẽ lợi hại đến mức nào?

"Đây là một đơn vị mới thành lập sao?"

Mạc Hồng Sơn lắc đầu một cái, "Đã có hơn trăm năm lịch sử, chỉ là một mực không có công bố phiên hiệu."

"Sau đó thì sao? Ngay cả một người như anh cũng chỉ có thể là thành viên của đội dự bị. Lữ đoàn Trung Vệ khẳng định cũng không đơn giản?"

Mạc Hồng Sơn không nóng không lạnh gật gật đầu.

"Cậu nói đúng, muốn gia nhập tổ chức này, có một quy định cứng nhắc, chính là cậu phải hiểu rõ phương pháp chiến đấu của lực Đan Điền. Bởi vì tôi vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được, cho nên chỉ là thành viên của đội dự bị."

"Nhưng vật này hữu dụng không?"

Lâm Dật đưa ra nghi vấn của mình, "Tôi thừa nhận mình biết cách chiến đấu phát lực Đan Điền. Nhưng anh nếu như nắm cát ưng vỡ tôi một cái, cũng có thể đem tôi đánh chết. Cho dù tài nghệ của tôi so với anh thông thạo hơn, cũng không có tác dụng gì."

Mạc Hồng Sơn chần chờ mấy giây, đem kích động trong lòng áp chế xuống.

Có một số việc vẫn còn chưa tới lúc để nói cho cậu ta biết.

"Chuyện là như vầy, năm trước cậu hẳn là đã đi Yến Kinh một chuyến."

"Các anh cũng biết cái này?"

"Tin tức này là tôi nghe nói, nhưng mà cậu yên tâm, chúng tôi cũng không có theo dõi cậu. Chỉ là có người để ý đến thông tin của cậu, phát hiện cậu còn cùng với người khác có xảy ra một chút xung đột."

Lâm Dật sờ sờ cằm, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Là Lý gia và Ngụy gia ở Yến Kinh, nhưng trình độ đều không ra sao."

"Những xích mích nhỏ giữa cậu và họ là một trong những nguyên nhân dẫn đến vấn đề này." Mạc Hồng Sơn nói:

"Lữ đoàn Trung Vệ muốn đem cậu tiếp thu đi vào, nhưng bởi vì tính đặc thù của cậu, cho nên trước tiên thông báo Dương lão tiên sinh, xin hỏi cậu ý kiến bên này."

"Cũng bởi vì tôi biết cách đánh đặc biệt này, cho nên muốn đem kéo tôi vào sao?" Lâm Dật nói:

"Hiện tại đã không chơi cận chiến nữa, cho dù trình độ đấu một mình lợi hại, nó cũng không đóng vai trò quyết định. Có thể bù đắp chênh lệch là khoa học kỹ thuật, cũng không phải đơn thuần một người hoặc một đơn vị là được."

"Cậu nói rất có lý, nhưng những gì lữ đoàn Trung Vệ đang chấp hành cũng không phải là nhiệm vụ chiến trường, mà là một ít kế hoạch bí mật. Nhưng cụ thể kế hoạch là cái gì, tôi không tiện nhiều lời với cậu được, cũng hi vọng cậu có thể hiểu được."

Lâm Dật ngẩng đầu, nhìn Mạc Hồng Sơn, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, thời gian lại như ngừng trôi, kéo dài hơn mười giây, cuối cùng Lâm Dật mở miệng thử thăm dò.

"Nhiệm vụ lữ đoàn Trung Vệ chấp hành có liên quan gì đến văn minh thời tiền sử không?"

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Mạc Hồng Sơn liền cứng đờ, thậm chí ngay cả môi cũng bắt đầu run rẩy lên.

Anh nằm mơ đều không nghĩ tới, Lâm Dật vậy mà biết đến chuyện này.

"Cậu biết thân phận của tôi, tôi phải tuân thủ nghiêm khắc mệnh lệnh làm việc, cho nên có mấy lời tôi không thể nói với cậu được. Nhưng hai chúng ta hôm nay nói chuyện, tôi sẽ báo cáo lại đầu đuôi cho Dương lão tiên sinh, tôi nghĩ Dương lão tiên sinh, gần đây sẽ có thể tìm cậu. Nếu như cậu có bất kỳ câu hỏi nào về điều này, có thể đi hỏi ông ất."

Trên thực tế, suy đoán của Lâm Dật là hoàn toàn chính xác.

Nhưng ở Mạc Hồng Sơn xem ra, trả lời cái vấn đề này của anh, thuộc về tự ý tiết lộ cơ mật, cho nên nửa chữ cũng không thể nói.

Ngay cả việc anh có nguyện ý hay không tham gia lữ đoàn Trung Vệ, cũng không có hỏi nhiều.

Tại thời điểm này trong cuộc trò chuyện, cũng xác thực nên ngưng hẳn rồi.

"Được tôi biết rồi, Dương lão lúc nào có thời gian gặp tôi, anh gọi điện thoại cho tôi."

"Được, quyết định vậy nha."

"Đi thôi, tiếp tục ăn cơm."

"Đã đến lúc này rồi, tôi không còn tâm trạng ăn cơm nữa." Mạc Hồng Sơn cười nói, "Tôi phải đem chuyện này, cùng nói với Dương lão tiên sinh một chút. Anh chuẩn bị sẵn sàng, nói không chắc ông ấy một lúc nữa liền muốn tìm anh đấy."

"Sẵn sàng bất cứ lúc nào."

"Vậy tôi đi trước đây." Mạc Hồng Sơn vỗ vai Lâm Dật.

"Cậu nói với Hạt Gạo một tiếng, tôi đem xe lái đi, đến lúc đó cậu lái xe đưa cô ấy về."

"Việc nhỏ, giao cho tôi là được rồi."

Lâm Dật đưa Mạc Hồng Sơn đến trước cửa khách sạn, cũng để Vương Thiên Long lấy ra hai bình Moutai với một bình Latu Castle, bảo anh mang về uống.

Nhìn bóng lưng Mạc Hồng Sơn rời đi, Lâm Dật tự lẩm bẩm:

"Rốt cuộc cũng tìm tới cửa."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 995.
Bình Luận (0)
Comment