Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 998 - Chương 996. Bổ Thận Bắt Đầu Từ Bé

Chương 996. Bổ Thận Bắt Đầu Từ Bé
Chương 996. Bổ Thận Bắt Đầu Từ Bé

Sau khi tiễn Mạc Hồng Sơn đi, Lâm Dật lại trở về phòng khách.

Tiếp tục nói chuyện về các vấn đề làm ăn.

Lương Nhược Hư cũng không có keo kiệt, cũng tiết lộ một ít tin tức cho ba người Tần Chính Thanh.

Dựa theo các hướng dẫn chính sách mới, ngành Bán Đạo Thể sắp trở thành con cưng mới, cũng chính là gọi là ngành công nghiệp ánh sáng mặt trời.

Cho tới cuối cùng, Lâm Dật mơ mơ hồ hồ được ba người Tần Chính Thanh đầu tư hơn bốn tỷ.

Đều làm cho anh ngượng ngùng, hình như là họ đến để góp vốn cho mình.

Sau khi ăn xong, ba gia tộc lần lượt rời đi, chỉ còn lại Lâm Dật với Lương Nhược Hư.

"Anh có thể nói cho tôi biết, anh tại sao phải đi trồng trọt không?" Lương Nhược Hư hỏi.

"Trên sách không phải có nói sao, hái cúc đông dưới rào, nhàn nhã nhìn Nam Sơn, tôi từ nhỏ đã yêu thích kiểu sống nông thôn, hiện tại có tiền, đương nhiên phải trở về với thiên nhiên."

"Anh thích nhất không phải Đại Bảo kiếm sao? Làm sao lại biến thành cuộc sống nông thôn rồi?"

"Ách ... có thể có một số hiểu lầm trong chuyện này."

Lâm Dật dừng một chút, "Đam mê Đại Bảo kiếm là sau này mới có, còn trồng trọt là ước mơ từ nhỏ rồi."

"Anh suốt ngày chỉ biết nói nhảm với tôi." Lương Nhược Hư nói:

"Còn có, không phải tôi nói anh, anh nếu như muốn trồng trọt, gọi điện thoại cho tôi là được rồi. Tôi gọi cho người của Viện nghiên cứu nông nghiệp gửi cho anh một ít, cần gì tự mình đi mua. Đường đường là CEO tập đoàn với giá trị bản thân trăm tỉ, vậy mà lại mua được hạt giống giả, việc này mà truyền đi chắc người khác cười thúi đầu."

"Ai mà biết được chuyện chết tiệt này có thể xảy ra chứ."

"Anh muốn trồng thứ gì, tôi sẽ nhờ người gửi cho anh một ít hạt giống."

"Một ít loại hoa quả, loại nào cũng được, trải nghiệm cuộc sống mà thôi."

"Được." Lương Nhược Hư mang theo túi xách, "Đưa tôi đến đơn vị."

"Đi thôi."

Đưa Lương Nhược Hư đến cơ quan xong, Lâm Dật lái xe về tới nhà.

Bởi vì anh sớm nhận được tin nhắn của Kỷ Khuynh Nhan cùng với Hà Viện Viện ở nhà chuẩn bị nồi lẩu.

"Như thế nào? Những người kia đều đã xử lý rồi sao?"

Nhìn thấy Lâm Dật trở về, Kỷ Khuynh Nhan bước lên phía trước hỏi.

"Nên bắt đã bị bắt, nên rút lui đã rút lui, về sau xem như là không có việc gì khác rồi."

"Vậy là được."

"Người dân ở thị trấn Tứ Phương thực sự rất đơn giản, Đây là lần đầu tiên tôi thấy họ giả vờ trực diện như vậy." Hà Viện Viện nói.

"Kỳ thực em cảm thấy, nếu như lúc đó trực tiếp đối phó bọn họ, anh có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Nhưng cái người tên là Vu Đức Cường có chút đáng ghét, trước đó đã dạy cho anh ta một bài học rồi, vậy mà còn đến gây phiền phức."

"Ông chủ cái này gọi là vì dân trừ hại." Hà Viên Viên nói:

"Trong thành phố cùng nông thôn không giống nhau, những người kia đều coi trời bằng vung. Nếu như nhìn anh dễ ức hiếp, vậy thì thật là hướng về thần chết rồi bắt nạt. Hơn nữa còn núi cao Hoàng Đế xa, chính sách đã đến phía dưới, tất cả đều biến dạng. Có mấy người, nếu là không trừng trị một lần, bọn họ đều cho là mình là vua của một cõi đấy."

Kỷ Khuynh Nhan không nói gì, bởi vì cô cảm thấy mình ở phương diện này, không có quyền phát ngôn gì.

Mình so với hai người bọn họ xác thực kém hơn rất nhiều.

Sau khi ăn xong, công việc rửa chén tự nhiên rơi xuống trên người Kỷ Khuynh Nhan cùng với Hà Viện Viện.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật khó có khi ngủ thẳng tới khi tự nhiên tỉnh, Hà Viện Viện không qua gõ cửa.

Lúc đi ra, phát hiện bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, hình như đều là đồ Hà Viện Viện thích ăn.

"Sao vậy, mới sáng sớm đã xụ mặt xuống, Lão Cao thật sự đã suy sụp rồi sao?" Lâm Dật nói.

"Hai người các anh thực sự là đủ rồi!" Hà Viện Viện nói:

"Ngày hôm qua anh còn lừa phỉnh tôi đi trồng trọt, hôm nay vợ của anh lừa phỉnh tôi đi chăn heo, có thể hay không lưu cho tôi môt con đường sống? Tôi không chỉ có công việc, tôi còn có bạn trai, tôi cũng muốn yêu đương ngọt ngào!"

"Em đừng nghĩ như vậy." Kỷ Khuynh Nhan an ủi:

"Em thử nghĩ xem, em ở đâu làm việc, Lâm Dật cũng đều trả tiền lương cho em, tăng ca cũng có trợ cấp, không có gì khác biệt."

"Nhưng ra vào khu trung tâm và ra vùng đồng ruộng này là hai chuyện khác nhau!"

"Nhìn những gì cô nói này." Lâm Dật nói:

"Chỉ là đi đến nông thôn, trời đất rộng lớn, nhiều đất dụng võ, thân là thanh niên tốt đẹp ở thế kỷ mới, chúng ta phải đến chỗ tổ quốc cần chứ."

"Tôi cảm thấy, Lâm Dật nói rất đúng." Kỷ Khuynh Nhan nói.

"Học tỷ chị thay đổi rồi, chị chỉ là muốn lừa phỉnh em đi chăn heo."

"Em cứ coi như là vậy đi."

"Nhà chúng em nghèo, từ nhỏ đã trồng trọt chăn heo, em nỗ lực học tập, tốt nghiệp Yến đại, tốt nghiệp tiến sĩ, không nghĩ tới sau này vẫn là trở lại trồng trọt chăn heo, Hà Viện Viện em đời trước đến cùng là tạo cái nghiệp gì vậy!"

"Đi mau, đừng lề mề nữa." Lâm Dật nói: "Anh mới mua hạt giống, đã đưa đến rồi."

"Em mới mua lồng sắt và dây xích, hình như cũng đã được đưa đến thị trấn rồi, chúng ta phải đi lấy."

Hà Viện Viện: ...

"Đợi lát nữa anh gọi điện cho Lão Cao." Lâm Dật nói: "Người cường tráng như cậu ta, ngu hay sao mà không bắt tới đây. "

"Con người anh sao lại như vậy, tôi đi là được rồi, như thế nào lại mang lão Cao của tôi đến đây nữa. "

"Thêm một người thì tốc độ làm việc có thể nhanh hơn một chút."

Đúng như dự đoán, biết Hà Viện Viện ở trong tay Lâm Dật, Cao Tông Nguyên hùng hục chạy tới, sau đó bốn người lái xe đi thị trấn Tứ Phương.

Khi đến thị trấn, anh lấy chiếc lồng sắc mà Kỷ Khuynh Nhan đã mua, sau đó về thôn Hoan Hỉ.

Cùng lúc đó, hạt giống mà Lương Nhược Hư liên hệ cũng được đưa đến.

"Mẹ kiếp, anh lấy hơn mười cây nhân sâm?" Cao Tông Nguyên nói: "Thứ này đều là được trồng trong nhà kính đúng không?"

"Nào chỉ là nhân sâm, còn có bốn cây linh chi mới vừa hái xuống đây này." Hà Viện Viện nói: "Ông chủ, anh nếu như không lên tiếng thì thôi, nói một tiếng ai nấy đều phải kinh ngạc. Vậy mà lấy được nhiều thứ tốt như vậy."

"Ách... gieo chơi thôi."

"Anh chỉ cần lấy chút hoa quả là được rồi, những nhân sâm với Linh Chi này, để ở chỗ của anh cũng không trồng được, chẳng bằng cho tôi đi."

"Cô muốn lấy vật này làm cái lông gì."

"Lấy về cho lão Cao nhà chúng tôi pha rượu, đại bổ." Hà Viện Viện nói: "Học tỷ, chị lấy không lấy một ít sao, bổ thận phải bổ từ bé đấy."

Việc ngâm rượu này, Kỷ Khuynh Nhan ngược lại là biết một chút.

Nhưng cô cảm thấy mấy thứ này của Lâm Dật hình như còn chưa đủ tuổi để ngâm rượu.

"Cái này không cần đâu, máy cái này hình như còn chưa đủ tuổi?"

"Vật này ngâm càng lâu, dược hiệu lại càng tốt, nhanh chóng nắm chặt." Hà Viện Viện nói.

"enenen ... chúng tôi không lấy, em lấy về làm đi."

"Cái kia, Viện Viện, anh thực sự cũng không cần thứ này, hơn nữa anh bình thường cũng không thế nào uống rượu đế được." Cao Tông Nguyên nói.

"Cho dù không ngâm rượu, chúng ta cũng lấy về, đồ vật cho không, không cần thì phí."

Lâm Dật: ...

Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Lâm Dật đem xe bùn đất vàng đổ xuống.

Tổng cộng có mười bao, nhưng chỉ lấy xuống 8 bao, còn dư lại chuẩn bị đưa tới vườn rau xanh bên trong.

Sau khi trộn kỹ hai loại đất này, bốn người bắt đầu gieo hạt.

Lâm Dật với Kỷ Khuynh Nhan một tổ, Cao Tông Nguyên cùng với Hà Viện Viện một tổ.

"Lâm Dật, chúng ta trồng một cây anh đào trước đi."

Kỷ Khuynh Nhan nói xong, phát hiện Lâm Dật đang nhìn mình chằm chằm, không có bất kỳ động tác nào.

Kỷ Khuynh Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, biết mình gọi sai.

"Chồng ~~ "

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 996.
Bình Luận (0)
Comment