Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 999 - Chương 997. Tần Gia

Chương 997. Tần Gia
Chương 997. Tần Gia

Giọng của Kỷ Khuynh Nhan rất nhỏ, sợ bị Hà Viện Viện nghe được.

"Này là được rồi."

"Chỉ biết bắt nạt em." Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì nói.

Lâm Dật đầu tiên đào một cái hố trên mặt đất, sau đó đem cây anh đào trồng vào đó.

Lấp đất, tưới nước, hết thảy đều thuận lợi hoàn thành.

Trồng cây đầu tiên, khen thưởng 100.000 điểm thông thạo.

Mức độ hoàn thành nghề nghiệp: 10%, khen thưởng lọ thuốc tăng trưởng (sẽ được phát đến nhà bếp ở nhà)

"Thuốc tăng trưởng?"

Nó có thể khiến tốc độ sinh trưởng của thực vật tăng lên 30%.

"Có chút rác rưởi."

Phần thưởng như vậy chỉ thích hợp với nghề nghiệp trước mắt, đối với bản thân mình cũng không có bất kỳ trợ giúp nào.

Nhưng vật này, là không có cách nào thay đổi, Lâm Dật cũng chỉ có thể nhận lấy.

Tuy rằng là một thứ rác rưởi, cũng không thể nói chẳng có tác dụng gì, vô bổ liền vô bổ.

Nhiệm vụ tràn đầy thanh xuân, đem hạt giống gieo hết tất cả đất còn trống, khen thưởng 200.000 điểm thông thạo.

Nhìn thấy nhiệm vụ mới của hệ thống, Lâm Dật ước lượng một chốc.

Mình có một nhà kính, còn có cái vườn rau xanh, cần ít nhất ba ngày để hoàn thành xong việc này.

Nhưng bây giờ thời tiết có chút mát mẻ, có thể trồng trong nhà kính, nhưng vườn rau xanh hình như không được, còn phải chờ một khoảng thời gian nữa.

Thời gian trì hoãn nhiệm vụ này có thể sẽ hơi lâu.

Trong buổi sáng, bốn người đã trồng được hơn chục cây ăn quả, tiến độ còn kém xa so với dự kiến của Lâm Dật.

Mà người tuột xích, ngoài Kỷ Khuynh Nhan còn có Cao Tông Nguyên.

"Lão Cao, cậu chuyện này không làm được sao." Lâm Dật nói.

"Tôi đã từng làm việc này bao giờ đâu." Cao Tông Nguyên nhổ nước bọt nói: "Tôi có thể làm cho anh nhiều như vậy, anh phải biết đủ chứ."

"Cậu đợi lát nữa đem nhân sâm với Linh Chi lấy về, hảo hảo bồi bổ."

"Này là hai chuyện khác nhau nha."

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Kỷ Khuynh Nhan cùng với Hà Viện Viện liền đi nấu cơm.

Lâm Dật thì tiếp tục làm việc trồng trọt.

Hơn một giờ chiều, Lâm Dật với Cao Tông Nguyên trở lại sân nhỏ, chuẩn bị ăn cơm.

"Tiểu tử, các cậu đổi hạt giống rồi à?"

Lúc ăn cơm, đại tỷ trung niên sát vách hỏi.

"Xảy ra chút chuyện không vui, nên tôi mua lại giống mới."

Chuyện cụ thể Lâm Dật chưa nói, thuận miệng qua loa lấy lệ nói.

Nếu như nói cho cô ta biết, Chu Ái Dân bị mất chức rồi, Vu Đức Cường bị mình đưa vào tù rồi, đoán chừng cô ta sẽ coi mình như người bị bệnh tâm thần.

Đoán chừng về sau cũng sẽ không bán cho mình con ngỗng lớn với khoai tây nữa.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Lâm Dật nhận được điện thoại của Mạc Hồng Sơn.

Nội dung giống như anh nghĩ, Dương Nghiễm Hạ muốn tìm anh.

Nhưng bởi vì đã là xế chiều, Lâm Dật đem chuyện gặp mặt này để sang ngày hôm sau.

Chuyện tiền trong tay không quan trọng, nhưng chuyện liên quan với gặp mặt, mình còn muốn chuẩn bị một chút, muốn đem những vấn đề này đều làm rõ.

Xế chiều hôm đó, bốn người cũng không làm việc nhiều, mà đi ao cá bên kia câu được vài con cá, cuộc sống rất thoải mái.

Theo sự sắp xếp của Lâm Dật, ban đầu anh dự định hôm nay sẽ ở lại đây.

Nhưng bởi vì chuyện của Dương Nghiễm Hạ, buổi tối liền lái xe trở về Cửu Châu Các.

Hơn tám giờ sáng hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan lái xe đến tập đoàn Triều Dương.

Nhưng chuyện về heo con, cô vẫn còn chưa quên.

Chỉ là hiện tại, không có heo để nuôi, chỉ có thể tạm thời gác lại.

Lái xe đến cửa vào khu an ninh, Lâm Dật gọi điện thoại cho Mạc Hồng Sơn, anh ta nói với cảnh vệ đứng gác một tiếng, rồi mới để Lâm Dật đi vào.

Dựa theo địa chỉ mà Mạc Hồng Sơn đưa cho, Lâm Dật đem xe lái đến đại viện Chúc Lâu.

Khi xe dừng lại, Mạc Hồng Sơn đã đợi anh ở bên ngoài.

"Chờ sốt ruột rồi." Lâm Dật cười nói.

"Tôi cũng mới vừa đến." Mạc Hồng Sơn nói: "Chúng ta đi lên trước, lão Dương đang chờ anh đấy."

"Đi thôi."

Dưới sự dẫn dắt của Mạc Hồng Sơn, Lâm Dật đã đến nhà của Dương Nghiễm Hạ.

Trong nhà cũng không có chỗ gì đặc sắc, tất cả đồ vật trong nhà được bày biện đều là đồ cũ.

Đặt mình vào ở nơi này, có một loại cảm giác xuyên không.

Còn có hương thơm của trà tràn ngập ở bên trong phòng.

"Tiểu tử cậu rốt cuộc đã tới, chờ cậu đến nửa ngày rồi." Dương Nghiễm Hạ nói: "Mau tới nếm thử trà của tôi, Hạt Gạo mang đến cho tôi đấy, rất được."

"Khách khí như vậy làm gì, cũng không phải người ngoài."

"Cũng quen biết nhau lâu như vậy, cậu xác thực không tính là người ngoài." Dương Nghiễm Hạ nói:

"Vậy tôi sẽ không che giấu với cậu nữa, chuyện về văn minh thời tiền sử, cậu làm sao mà biết được?"

Lâm Dật đã sớm đoán được, nhanh mồm nhanh miệng như Dương Nghiễm Hạ sẽ hỏi vấn đề như vậy.

Nhưng đáp án của vấn đề này, là không thể nào nói với ông ta được.

"Cái này không thể nói cho ông được." Lâm Dật nói: "Chúng ta đổi đề tài."

"Có gì khó nói sao?"

Lâm Dật gật đầu, "Ừm."

Dương Nghiễm Hạ ngồi dựa vào trên ghế dựa, hai tay nhăn nhó, không ngừng gõ tay vịn.

Trầm tư hồi lâu, mới dò hỏi:

"Là người Tần gia nói cho cậu biết sao?"

"Hả?"

Lâm Dật tay bỗng nhiên run lên, tay cầm chén trà trên không trung đột nhiên cứng lại, nước trà bên trong suýt chút nữa vẫy ra.

Lâm Dật có thể đoán được, cái Tần gia này không thể nào là Tần Hán nhà bọn họ, nhất định là còn có một người khác mới đúng.

Nhưng cái Tần gia này là ở đâu ra?

Không nghi ngờ gì nữa, chuyện liên quan với văn minh thời tiền sử, Tần gia là biết rõ.

Nhưng tại sao, những lời như vậy sẽ xuất hiện vào thời điểm này?

Tại sao Tần gia lại nói cho mình biết tin tức này?

Nhấp một ngụm trà, Lâm Dật lắc đầu một cái, "Không có quan hệ gì với người khác, không có ai nói cho tôi biết cả."

Lúc này đến lượt Dương Nghiễm Hạ trầm mặc.

Nếu như không phải người của Tần gia, ai sẽ nói cho cậu ta biết chuyện này?

Chẳng lẽ là Lâm Cảnh Chiến trở về rồi?

Nhưng với tính khí của anh ta, nếu quả như thật sự trở về rồi, nhất định sẽ đem những việc này toàn bộ bê ra. Chuyện này đối với cậu ta cũng không thể biết nửa vời được.

"Cậu có thể bảo đảm nguồn tin tức này là an toàn sao?" Dương Nghiễm Hạ hỏi.

"Có thể." Lâm Dật nói: "Sẽ không mang đến bất kỳ nguy hiểm nào cho quốc gia."

Nói xong, Lâm Dật lại trầm tư hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng nói:

"Về chuyện này mà nói, căn cứ vào bất kỳ tổ chức nào, bất luận là người nào, tôi đều là trung lập, lão Dương ông đừng mẫn cảm như vậy."

Ban đầu, Lâm Dật đối với buổi nói chuyện ngày hôm là rất mong chờ.

Nhưng bởi vì dẫn ra cái Tần gia, khiến tất cả tâm tư của Lâm Dật đều thả ở trên mặt này.

Trong mơ hồ, anh luôn cảm thấy Tần gia này hình như có thể có một chút gì đó quan hệ tới anh.

"Cậu nói như vậy tôi an tâm rồi." Dương Nghiễm Hạ nói:

"Chuyện này, chúng ta trước tiên không nói nữa. Hãy để tôi nói cho cậu biết chuyện về lữ đoàn Trung Vệ vậy."

Lâm Dật gật đầu, chờ Dương Nghiễm Hạ tiếp tục nói.

"Hiện tại lữ đoàn Trung Vệ, có ý định đem cậu thu nạp vào, cậu có ý nghĩ gì về vấn đề này."

"Thu nạp liền thu nạp, ông thế nào cũng phải để tôi biết, cái tổ chức này là đang cái làm gì chứ."

Giống như đã sớm chuẩn bị, Dương Nghiễm Hạ cũng không do dự.

"Quân đội từng khai phá văn minh thời Tiền Sử, nhưng nghe nói quân đội có chút nghiêm khắc, kỷ luật tương đối phân tán một ít, cũng sẽ có luân phiên, nói chung không nghiêm túc như cậu."

"Một nơi bí mật như vậy, chắc không chỉ có mình người Trung Quốc tham gia nhỉ?"

Dương Nghiễm Hạ gật đầu, "Còn có người của những quốc gia khác, bên trong có rất nhiều chuyện cơ mật, ảnh hưởng sâu sắc đến sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại. Là vùng giao tranh của các quân sư chiến lược."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 997.
Bình Luận (0)
Comment