“Đào Minh Chước.” Dương Khả Ninh nói: “Tôi biết bản thân ông có lẽ không để ý, nhưng tôi thật sự cảm thấy Phó Giám đốc Kinh hình như đang lén nhìn ông.”
Ban đầu Đào Minh Chước không hiểu nhỏ này đang nói gì, vì cậu còn đang tập trung bóc vỏ tôm.
Món tomyum tôm của căng tin công ty vẫn đỉnh đó giờ. Nước dùng chua ngọt thanh nhẹ, thịt tôm vừa chín tới rất vừa miệng, tần suất xuất hiện tầm hai tuần một lần.
Vậy nên mục tiêu hôm nay của Đào Minh Chước cũng rất rõ ràng. Đến cả cơm cậu cũng không thèm xới, làm một đĩa tôm to rồi bắt đầu ngấu nghiến.
Nhận thức được Dương Khả Ninh vừa nói gì, bàn tay đang cầm đũa của Đào Minh Chước hơi khựng lại.
Cậu bật cười, bảo: “Sao có thể, nói linh tinh gì vậy?”
“Không đùa đâu, tôi nói thật đấy.” Dương Khả Ninh sốt ruột: “Tôi biết ông là người hàng ngày tập trung vào việc ăn uống nhất công ty chúng ta, thế nên có lẽ ông không hề nhận ra. Nhưng ít nhất vừa nãy tôi thấy rõ ràng, ánh mắt sếp Kinh tuyệt đối dừng lại trên người ông…”
“Không có đâu.” Đào Minh Chước cắt ngang lời cô: “Dừng lại, ăn cơm của bà đi.”
Dương Khả Ninh: “Nhưng mà…”
“Tiểu Ninh.” Hứa Dịch ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Cổ tay áo của tôi dính ít nước canh, lấy giúp tôi tờ giấy được không?”
Dương Khả Ninh kêu lên “Ôi chao”, quay đầu lấy hộp giấy trên bàn cho cậu ta: “Dính chỗ nào? Để tôi coi.”
Hứa Dịch nhận lấy tờ giấy rồi lau loạn cổ tay áo cả nửa ngày, mãi sau mới chậm chạp nói: “Ế? Hình như không dính, tôi nhìn nhầm rồi.”
Dương Khả Ninh: “Ông đùa tôi đấy à?”
Hứa Dịch là một cậu chàng hiền lành, rụt rè. Bình thường cậu ta rất hiếm khi chủ động mở miệng, về cơ bản toàn ngồi cười hì hì bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.
Đào Minh Chước biết lý do cậu ta có hành động khó hiểu như vậy, đến tám phần là vì nhận ra Đào Minh Chước không muốn trả lời câu hỏi của Dương Khả Ninh nên muốn giải vây cho cậu.
Đào Minh Chước mỉm cười gật đầu với Hứa Dịch.
Con tôm trong miệng càng nhai càng không có mùi vị gì, Đào Minh Chước có chút phân tâm. Ánh mắt cậu xuyên qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở bóng người cạnh cửa sổ.
Cậu nhìn thấy Kinh Từ đang bóc tôm.
Động tác bóc tôm của Kinh Từ rất chậm rãi, như thể thứ anh đang xử lý không phải vỏ tôm dính nước dùng, mà là một tác phẩm nghệ thuật dễ hư hỏng vậy.
Như cảm nhận được ánh nhìn của Đào Minh Chước, Kinh Từ ngước lên.
Đào Minh Chước lập tức siết chặt quai hàm, giả bộ điềm tĩnh mà dời tầm mắt.
Thật ra trong lòng Đào Minh Chước còn rõ hơn bất kỳ ai khác, lời vừa rồi của Dương Khả Ninh không phải giả.
Chẳng qua tính từ mà cô sử dụng có sự chênh lệch nhất định so với thực tế, đó là Kinh Từ chưa bao giờ “lén lút” nhìn cậu cả.
Anh luôn quan sát Đào Minh Chước một cách công khai.
Trên thực tế, ánh nhìn chăm chú đầy táo bạo ấy đã kéo dài gần một tháng, đã phát triển tới mức Đào Minh Chước không thể làm lơ được nữa.
Đào Minh Chước là họa sĩ thiết kế concept của công ty game này. Tựa game mà anh tham gia thiết kế có doanh thu gộp ấn tượng, mức độ thảo luận cao, thêm vào đó bầu không khí trong nhóm cũng rất thoải mái, trải nghiệm làm việc về tổng thể có thể nói là vô cùng tốt.
(Họa sĩ thiết kế concept: Hiểu đơn giản, concept art là những hình ảnh hoặc bức vẽ được tạo ra để trình bày ý tưởng, khái niệm, hoặc thiết kế ban đầu của một sản phẩm nghệ thuật hoặc thiết kế. Như vậy, họa sĩ thiết kế concept là người sẽ căn cứ vào ý tưởng gốc hoặc brief (bản định hướng sáng tạo) ban đầu, hiện thực hoá ý tưởng trừu tượng thành sản phẩm thiết kế hoàn chỉnh;
Doanh thu gộp: tổng số tiền thu được từ một tựa game, bao gồm chi phí mua đứt game ban đầu, tiền nạp thẻ, mua vật phẩm, vẽ sự kiện…)
Chỉ có điều vị Phó Giám đốc “từ trên trời rơi xuống” gần đây của công ty cứ… khiến Đào Minh Chước có chút khó hiểu.
Hai tháng trước, Giám đốc công ty hồ hởi tuyên bố bản thân sẽ bắt đầu kỳ nghỉ vô thời hạn, sau đó lập tức bàn giao toàn bộ quyền hạn cho vị Phó giám đốc thường vụ mới tới này.
Nghe đồn Kinh Từ hình như là người quen của sếp tổng, nói chung là tốt nghiệp trường danh tiếng ở nước ngoài, năng lực xuất chúng. Doanh thu gộp sau lần cập nhật phiên bản đầu tiên kể từ khi anh nhậm chức cũng đã chứng minh các quyết định mà người này đưa ra quả thật rất sáng suốt.
Tóm lại, người chức cao như Kinh Từ lẽ ra không nên có bất kỳ giao điểm nào với họa sĩ phòng nghiên cứu phát triển như Đào Minh Chước.
Cho dù một ngày nào đó Kinh Từ nổi hứng muốn quản lý nhóm thiết kế thì người trực tiếp trao đổi với anh cũng hẳn là Trưởng phòng thiết kế đồ họa.
Vậy nên khi phát hiện Kinh Từ đang quan sát mình, Đào Minh Chước tưởng mình nhìn nhầm.
Đào Minh Chước nhớ rất rõ, buổi trưa hôm phát hiện Kinh Từ nhìn lén mình, cậu đang xì xụp một bát mì thịt bò.
Cậu cao to, từ bé đã ăn nhiều, vậy nên lúc ăn cũng có thái độ nghiêm túc hơn người khác rất nhiều, về cơ bản là luôn trong trạng thái tập trung cao độ, vùi đầu vào ăn uống.
Cậu khi đó húp được nửa bát mì, cảm thấy hơi mặn nên ngẩng lên uống ngụm nước, vừa đặt bình nước xuống thì phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm.
Đào Minh Chước lập tức bị nghẹn.
Kinh Từ ngồi ở góc căng tin, trên mặt không có biểu cảm gì, đang lặng yên nhìn Đào Minh Chước.
Trời hôm đó rất nắng, nắng tới mức có chút chói mắt. Kinh Từ lại ngồi cạnh cửa sổ, quanh người được bao phủ bởi một vầng hào quang mang tông màu ấm.
Đào Minh Chước ngẩn người trong thoáng chốc, nghi ngờ bản thân có lẽ đã nhìn nhầm.
Cúi đầu ăn mấy miếng mì trong lưỡng lự, lúc cậu ngẩng lại lên, đám mây ngoài cửa sổ đã che khuất ánh mặt trời.
Tầm nhìn trong chốc lát trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, ngay sau đó tim Đào Minh Chước chợt lỡ mất một nhịp…
Kinh Từ vẫn đang nhìn cậu.
Lần này Đào Minh Chước có hơi rợn người.
Dù là người chậm hiểu tới đâu, bị cấp trên của mình nhìn chăm chú bằng ánh mắt “sắc bén” như vậy thì cũng không thể tiếp tục ăn uống như không có chuyện gì được.
Đào Minh Chước nghĩ do áo hoodie đỏ cậu mặc hôm đó quá nổi bật. Hôm sau cậu đã đổi sang chiếc áo phông trắng khiêm tốn hơn, chuẩn bị hòa làm một với bức tường của căng tin.
Sau đó cậu phát hiện, Kinh Từ vẫn nhìn đăm đăm vào mặt mình.
Hơn nữa cứ thế suốt hai tuần liên tục, vào giờ trưa mỗi ngày, Kinh Từ đều ngồi ở cùng một chỗ, dùng cùng một ánh mắt nhìn mặt Đào Minh Chước chăm chú.
Anh chưa bao giờ đứng dậy chủ động bắt chuyện với Đào Minh Chước. Anh chỉ quan sát Đào Minh Chước trong im lặng.
Đào Minh Chước không rõ vì sao Kinh Từ lại nhìn mình chằm chằm như vậy, cũng không biết bản thân có gì hay ho để nhìn. Cậu chỉ biết cái cảm giác đến đ*ng q**n cũng sắp bị nhìn thủng này thật sự là một sự giày vò vô hình.
Đào Minh Chước có vướng mắc trong lòng, bắt đầu ăn không ngon miệng.
Cậu không thể làm liều mà đi tới hỏi thẳng rằng “Anh có thể đừng nhìn tôi chằm chằm nữa được không? Tôi ăn không nổi rồi”. Công ty game tuy phần lớn quản lý theo mô hình phẳng nhưng đối phương nói sao cũng là cấp trên của cậu, Đào Minh Chước không muốn ngày hôm sau mình bị đuổi việc vì hít thở.
(Mô hình quản lý phẳng là một mô hình tổ chức có số lượng cấp bậc quản lý trung gian ở mức tối thiểu. Mô hình này khuyến khích sự trao đổi giữa nhân viên và quản lý bậc cao nhất, giúp tinh gọn bộ máy, hạn chế thủ tục rườm rà, rút ngắn thời gian phê duyệt quyết định)
Sau cùng Đào Minh Chước chỉ có thể tìm lý do để đổi chỗ cho Dương Khả Ninh.
Cậu chọn ngồi ở vị trí sẽ không nhìn thấy Kinh Từ mỗi khi ngẩng đầu. Thế nhưng không ngờ sau khi đổi chỗ, lại bị con nhóc mắt tinh Dương Khả Ninh nhìn ra được đầu mối.
Dương Khả Ninh trầm ngâm một lúc lâu, sau đó không kìm được nói: “Thật trăm phần trăm. Sếp Kinh giờ đang nhìn ông kìa. Thiệt đó, không tin thì ông tự quay lại nhìn xem…”
Đầu Đào Minh Chước đau như búa bổ, sau đó nghe thấy Dương Khả Ninh đột nhiên kêu “Ế” rồi nói: “Khoan khoan, không đúng không đúng… Anh ta đứng lên rồi!”
Đào Minh Chước bất đắc dĩ: “Bà có thể đừng soi từng hành động của người khác rồi suy đoán vớ vẩn được không. Người ta ăn xong, muốn đi không được à?”
Giọng Dương Khả Ninh nâng cao một tông: “Anh ta đi về phía ông kìa!”
Đào Minh Chước bỗng không cười nổi nữa.
Cậu hơi ngỡ ngàng quay sang, thấy Kinh Từ đang bê khay cơm, đi thẳng về phía mình.
Thật ra đã bao ngày như vậy, rào chắn tâm lý của Đào Minh Chước cũng đã sớm trên bờ vực sụp đổ.
Vậy nên giây phút Kinh Từ đứng trước mặt mình, Đào Minh Chước thậm chí còn cảm thấy có chút nhẹ nhõm khó hình dung.
Đào Minh Chước không biết nên nhìn vào đâu. Cậu chỉ có thể giả bộ ngơ ngác, nhìn vào khay cơm trong tay Kinh Từ theo bản năng.
Tomyum tôm hẳn là ngon thật, vì Đào Minh Chước phát hiện Kinh Tư chỉ ăn hết phần tôm trong khay mà không động vào mấy món khác.
Sau đó, cậu nghe thấy Kinh Từ hỏi: “Đào Minh Chước phải không?”
Đào Minh Chước hoàn hồn, khẽ đáp một tiếng.
“Tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với cậu.” Kinh Từ mỉm cười nói: “Chẳng qua hai lần trước đi ngang qua bàn làm việc của cậu, thấy cậu khá bận rộn nên không tới quấy rầy cậu.”
Dương Khả Ninh ngồi phía đối diện lập tức há hốc, Hứa Dịch cũng lộ vẻ ngơ ngác.
Lời này nghe kiểu nào cũng thấy sai sai, vì đứng từ góc độ của một cấp trên, hành vi như vậy thật sự có phần quan tâm quá mức.
Đào Minh Chước cũng ngớ người, giải thích: “Dạo gần đây mọi người đều đang bận thiết kế skin trang phục cho hoạt động mùa hè, tiến độ khá gấp gáp nên…”
Kinh Từ “ừ” một tiếng rất khẽ.
“Tôi ngồi được không?” Anh chỉ vào vị trí trống bên cạnh Đào Minh Chước.
Lời vừa dứt, Dương Khả Ninh đã lập tức chủ động dọn đồ ăn trên bàn sang bên. Đào Minh Chước chưa từng thấy cô nhỏ này nhanh tay đến vậy ngoài lúc chơi game nhịp điệu.
(Game nhịp điệu: rhythm game, dòng game thử thách phản xạ, thường sẽ yêu cầu người chơi thực hiện các hành động (nhấn nút) theo đúng nhịp điệu của bài hát)
Kinh Từ cảm ơn, đồng thời ngồi xuống.
“Cậu Đào.” Anh dịu dàng nói với Đào Minh Chước: “Tôi có đề nghị này, mong cậu có thể xem xét.”
Chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, Đào Minh Chước đã nhớ lại một lượt về trạng thái làm việc dạo gần đây của mình.
Chưa từng làm việc riêng một cách trắng trợn ở bàn làm việc, mấy bộ skin trang phục chủ đề từng tham gia trước đó đều bán rất chạy, Đào Minh Chước cảm thấy bản thân rất đàng hoàng, không có gì để chột dạ cả.
Thế nên cậu ổn định tâm lý, điềm tĩnh nói: “Sếp nói đi ạ.”
Kinh Từ nhìn chăm chú vào đôi mắt của Đào Minh Chước.
“Xin hỏi tầm mười hai rưỡi trưa mai, cậu có bằng lòng đi ăn trưa riêng cùng tôi một bữa không?” Kinh Từ hỏi.
Đào Minh Chước: “… Hả?”
Đào Minh Chước nhất thời không kịp phản ứng: “Đư… Được.”
Kinh Từ khẽ thở phào.
Sau đó anh dường như vẫn chưa nói hết, dường như còn đang do dự điều gì đó, Đào Minh Chước thấy môi Kinh Từ bặm lại rồi lại mở ra.
Kinh Từ nói: “Thật ra ngoài việc đi ăn thì tôi còn một chuyện hơi đặc biệt khác muốn nhờ, vì có khả năng sẽ khiến cậu phật lòng nên muốn hỏi ý cậu trước.”
Đào Minh Chước rất hiếm khi gặp được ai nói năng khách sáo và có chừng mực như vậy, thêm vào đó là chất giọng dịu dàng của Kinh Từ, khiến người khác cảm thấy thoải mái khó tả.
Đào Minh Chước có chút sợ hãi: “Anh nói đi.”
Song Kinh Từ lại không nói tiếp. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đào Minh Chước, khẽ chớp mắt rồi chuyển tầm nhìn.
Đây là lần đầu Đào Minh Chước ngồi gần vị cấp trên mới này đến như vậy.
Lúc Kinh Từ mới tới công ty, mấy cô gái trong bộ phận nghiên cứu và phát triển mà dẫn đầu là Dương Khả Ninh đều hăm hở bàn tán về ngoại hình của anh.
Đào Minh Chước và Hứa Dịch thi thoảng cũng nghe lỏm đôi ba câu, phát hiện bọn họ ban đầu bàn tán vẫn là “mặt đẹp”, “eo xịn” tương đối bình thường, về sau dần biến thành “mỹ nữ”, “quần tụt mất rồi”.
Đào Minh Chước khi ấy chỉ cảm thấy tai mình sắp chảy máu đến nơi rồi.
Hiện tại hai người ngồi mặt đối mặt, người kiếm cơm dựa vào công việc thiết kế nhân vật như Đào Minh Chước không thể không thừa nhận, Kinh Từ thật sự sở hữu một gương mặt như trong tranh vẽ.
Mặt đẹp là một chuyện, quan trọng hơn là phong thái dịu dàng sạch sẽ, thong dong từ tốn này thật sự rất hiếm thấy.
Họa sĩ khi trông thấy thứ gì đó đẹp đẽ thì luôn muốn ghi chép lại, huống chi trước mặt còn là “chất liệu trai đẹp” nho nhã, dịu dàng hiếm có trong đời thực.
Hình dáng môi của Kinh Từ cũng rất đẹp, chẳng qua môi hơi nhạt màu. Không biết có phải là ảo giác của Đào Minh Chước hay không nhưng cậu thấy sắc mặt Kinh Từ cũng không ổn lắm.
Ngay lúc Đào Minh Chước đang thất thần, Kinh Từ đã ngước lên, một lần nữa nhìn vào mắt cậu.
Anh hơi cong mắt, để lộ một nụ cười áy náy.
“Xin hỏi, cậu có phiền không nếu tôi nhìn mặt cậu suốt thời gian ăn?” Kinh Từ hỏi.