Đào Minh Chước thừa nhận bản thân lúc này có hơi ngạc nhiên.
Bản thân lời đề nghị “nhìn mặt cậu lúc ăn” nghe đã thấy khó diễn tả, mà càng kỳ quái hơn là nó lại xuất hiện trong cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông trưởng thành.
Lời đề nghị này cũng khiến tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều sốc không nhẹ. Mắt Dương Khả Ninh sắp rớt vào bát cơm rồi, cô bắt đầu điên cuồng mấp máy môi với Hứa Dịch ngồi đối diện.
Đào Minh Chước tuy biểu cảm bên ngoài không thay đổi gì nhưng trong đầu lập tức trống rỗng. Khi đang lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào, Đào Minh Chước trông thấy thư ký của Kinh Từ đi tới bên cạnh anh, nhắc anh buổi họp chiều sắp bắt đầu.
Kinh Từ cũng không giải thích thêm về lời nói vừa nãy của mình, anh chỉ nhìn Đào Minh Chước rồi nhẹ giọng hỏi: “Vậy, hẹn gặp ngày mai?”
Đào Minh Chước hít sâu một hơi: “… Vâng.”
Kinh Từ bèn gật đầu với cậu.
Sau khi trở về bàn làm việc, Đào Minh Chước bị Dương Khả Ninh và Hứa Dịch tra hỏi dồn dập.
“Nếu không phải đối phương là Kinh Từ, hơn nữa biểu cảm của anh ta còn rất điềm tĩnh thản nhiên, không có chút nét th* t*c nào.” Dương Khả Ninh ngập ngừng nói: “Tôi sẽ thật sự cho rằng vừa nãy là một lần quấy rối t*nh d*c chốn công sở.”
Đào Minh Chước mãi không thốt nổi lên lời.
Hứa Dịch không kìm được, cùng buôn chuyện: “Tiểu Đào, sao sếp Kinh lại muốn đi ăn riêng với ông? Hai người vốn có quen biết sao?”
Dương Khả Ninh trầm ngầm nhìn chằm chằm Đào Minh Chước: “Hơn nữa vì sao còn muốn nhìn mặt ông lúc ăn? Vì sao lại là ông mà không phải ai khác? Có điều quả thật thằng nhóc nhà ông mắt to mày rậm, theo một nghĩa nào đó thì cũng có thể coi là ngon mắt, thế nhưng sếp Kinh…”
Đào Minh Chước cảm thấy chủ đề câu chuyện càng lúc càng đi xa, vội ngắt lời Dương Khả Ninh: “Dừng, rút lại cho tôi.”
Đào Minh Chước thực ra là người ngơ ngác nhất. Thứ nhất, cậu không biết nguyên nhân vì sao hai ngày nay mình lại bị nhìn trộm. Thứ hai, cậu cũng không rõ bữa cơm trưa “cần nhìn mặt” vào ngày mai có mục đích là gì.
“Tạm thời đừng đoán mò nữa, đi làm việc của mấy người đi.” Cậu bình tĩnh nói: “Mai ăn xong không phải sẽ biết sao? Có khi sếp Kinh chỉ có chút vấn đề công việc muốn bàn với tôi.”
.
Thế nhưng mười hai rưỡi trưa hôm sau, Đào Minh Chước ngồi trong phòng làm việc của Kinh Từ, nhận thức được rõ ràng rằng có lẽ mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ.
“Tôi không biết cậu thích ăn đồ nước nào nhất nên hôm nay đành tự quyết định chọn tạm một nhà hàng vậy.” Kinh Từ nói: “Nếu không thích hoặc thấy chưa đủ ăn thì hiện tại tôi vẫn có thể liên hệ với nhà hàng khác, hẳn cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian để giao tới.”
“Không cần đâu.” Đào Minh Chước đã hoàn hồn, khẽ cười gượng, nói: “Không cần đổi đâu, thật sự đủ rồi, sếp Kinh.”
Đào Minh Chước có hơi ngộp thở.
Nói thế này đi, số lượng hộp đồ ăn giao tới được bày trên bàn làm việc nhiều tới mức ước chừng có thể ăn từ đêm Giao thừa tới mùng bảy Tết, thuận tiện còn có thể đủ để ăn thêm hôm Rằm tháng Giêng.
Đào Minh Chước vừa khéo có chút ấn tượng đối với tên nhà hàng được in bên ngoài túi giao hàng, là nhà hàng bếp riêng mà mấy cô gái trong văn phòng lúc trước thường xuyên nhao nhao muốn đi ăn nhưng lại ngại đắt.
(Nhà hàng bếp riêng: là một dạng nhà hàng ở Trung Quốc, thường do những đầu bếp có tay nghề lâu năm mở với các món ăn độc lạ, hiếm nơi có, mang hương vị riêng của đầu bếp)
Kinh Từ vẫn chưa giải thích rốt cuộc lý do của bữa ăn này là gì. Anh chỉ “Ừ” một tiếng, bóc vỏ bộ dụng cụ dùng bữa rồi đặt xuống bên cạnh tay Đào Minh Chước, dịu dàng nói: “Vậy thì tốt rồi, ăn thôi.”
Đào Minh Chước thật sự có rất nhiều điều muốn hỏi, thế nhưng sau khi cân nhắc, cậu vẫn tạm thời chỉ đáp một tiếng, quyết định ăn trước vài miếng rồi mới mở lời.
Từ lúc bước vào, Đào Minh Chước đã để mắt tới món vịt quay trên bàn. Nhân lúc bánh tráng vẫn còn tỏa hơi nóng, cậu bèn cuộn cho mình một cái.
Thật sự rất thơm, một miếng vào miệng, ngon tới mức cả người cũng thả lỏng theo đó.
Đào Minh Chước đã chỉnh sửa bản thiết kế cả buổi sáng, đói đến mức ăn như gió cuốn mấy cuộn vịt quay liên tiếp thì mới sực nhớ ra còn có người đang ngồi phía đối diện mình, hơn nữa đối phương còn là cấp trên của mình.
Đào Minh Chước ngẩng phắt lên, sau đó cậu hoảng tới mức tim đập thình thịch…
Kinh Từ không hề động đũa.
Anh chỉ một tay cầm đũa, dùng đầu đũa chạm nhẹ vào mép bát, tay còn lại chống cằm, đang nhìn chằm chằm cậu với vẻ suy tư.
Đào Minh Chước lúc này mới nhớ lại, hôm qua Kinh Từ đã báo trước với cậu rằng trong lúc ăn anh sẽ nhìn mặt cậu.
Thế nhưng cậu không ngờ được Kinh Từ lại thật sự không chút khách sáo, dùng ánh mắt tựa như… có thể nhìn vào nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn để nhìn cậu.
Một bàn ăn thịnh soạn nhưng anh chẳng hề động đũa, dường như chỉ ngắm nghía gương mặt cậu là đủ no. Điều này khiến Đào Minh Chước khó có thể không nghĩ theo hướng kỳ quặc.
Đào Minh Chước cảm thấy cổ họng mình hơi khô: “Sếp Kinh, sếp không ăn sao?”
Sau đó cậu thấy Kinh Từ chớp mắt như vừa bừng tỉnh. Anh “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Đào Minh Chước.
“Không sao.” Kinh Từ nói: “Cậu ăn trước đi, tôi nhìn cậu ăn là được rồi.”
Đào Minh Chước: “…”
Đào Minh Chước cảm thấy có chút ăn không nổi.
Khi một người nhận ra có người khác đang quan sát mình thì mọi hành động của người ấy đều khó có thể tiếp tục giữ được sự tự nhiên. Đào Minh Chước ngập ngừng nói: “Một mình tôi ăn thì ngại quá. Vịt quay ăn nhân lúc nóng là ngon nhất, sếp cũng ăn miếng đi, lát nguội mất.”
Kinh Từ thoáng ngây người, một lúc sau mới đáp: “Được.”
Kinh Từ cũng chọn cuốn cho mình một phần vịt quay.
Đào Minh Chước thấy anh nhìn cuộn vịt quay trong tay một lúc, mãi sau mới cúi đầu cắn một miếng, rồi chậm rãi nhai.
Đối phương cuối cùng không còn tiếp tục nhìn chằm chằm mặt cậu nữa, Đào Minh Chước khẽ thở phào, vội vàng tranh thủ cúi đầu ăn mấy miếng.
Thế nhưng khi ngẩng lại lên, hơi thở của Đào Minh Chước như ngừng lại.
Vì cậu thấy Kinh Từ đang mỉm cười.
Kinh Từ nhìn chăm chú cuộn vịt quay vừa cắn một miếng trên tay mình, khóe miệng khẽ cong lên.
Qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, cảm giác đầu tiên mà Kinh Từ tạo cho Đào Minh Chước là dịu dàng, thế nhưng đồng thời cũng là một sự dịu dàng có khoảng cách.
Đường nét khuôn mặt anh xinh đẹp mà thanh tú, nụ cười luôn nhẹ nhàng, lịch thiệp, khi không cười nét mặt sẽ trở nên lạnh nhạt hơn một chút. Tóm lại là một người đẹp phong độ và có văn hóa.
Thế nhưng nụ cười trên mặt Kinh Từ lúc này không giống nụ cười khách sáo, lịch sự thường ngày của anh.
Giây phút này đây, đáy mắt Kinh Từ mang một thứ ánh sáng, hàng mi run khẽ, rõ ràng là một sự xúc động khó kiềm nén, giống như niềm vui bất ngờ xuất phát từ tận đáy lòng.
Từ việc cứ chăm chú nhìn gương mặt cậu trong khi ăn lúc ban đầu, đến nụ cười thầm bây giờ, nếu bảo trước đây Đào Minh Chước chỉ thuần túy hoài nghi thì hiện tại lưng cậu đã lạnh toát.
Một vài suy nghĩ kỳ lạ bắt đầu hình thành không ngừng trong đầu, Đào Minh Chước cảm thấy không ổn, bèn yếu ớt gọi một tiếng: “À, sếp Kinh…”
Kinh Từ đứng hình, nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt. Anh ngước lên, nhìn Đào Minh Chước.
Đào Minh Chước cười gượng: “Sếp hẹn tôi ăn bữa này là vì có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Kinh Từ không trả lời. Anh chỉ nhìn mặt Đào Minh Chước, có chút thất thần, dường như đang suy nghĩ chuyện khác.
Mãi một lúc sau, Kinh Từ mới lên tiếng: “Cậu bình thường, thích ăn món gì?”
Chủ đề câu chuyện rẽ sang hướng hoàn toàn ngoài dự liệu, Đào Minh Chước hơi khựng lại, chỉ biết miễn cưỡng trả lời: “Tôi… Con người tôi không kén chọn, gì cũng thích ăn.”
Kinh Từ gật gù.
Sau đó Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ hỏi một câu đầy bất ngờ: “Cậu Đào, xin hỏi liệu cậu có bằng lòng về sau mỗi buổi trưa đều ăn cùng tôi không?”
Đào Minh Chước thoáng nghi mình nghe không rõ: “… Gì cơ?”
“À, đúng rồi.” Kinh Từ suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Còn một chuyện nữa cần cậu làm quen dần. Đó là giống như hôm nay, tôi có lẽ sẽ thi thoảng nhìn mặt cậu.”
“Đương nhiên, vì chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của cậu, cậu có thể đưa ra một vài yêu cầu cho tôi coi như bù đắp. Nếu như trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ cố hết sức để đáp ứng.” Kinh Từ mỉm cười ấm áp: “Tôi rất mong cậu có thể đồng ý với lời thỉnh cầu này của tôi.”
“Đồng thời tôi cũng mong cậu đừng hỏi lý do vì sao tôi đưa ra lời thỉnh cầu này.” Anh nói.
Đào Minh Chước cảm thấy tình hình hiện tại là một vòng lặp vô tận tựa như búp bê Nga. Kinh Từ mời cậu ăn bữa trưa cấp đại tiệc quốc gia này, mà mục đích của bữa trưa này lại là để mời cậu ăn thêm nhiều bữa trưa khác trong tương lai?
Trực giác mách bảo cậu rằng thực sự có quá nhiều điểm bất hợp lý, Đào Minh Chước muốn tiếp tục gặng hỏi, thế nhưng một câu “đừng hỏi” của Kinh Từ vừa rồi đã chặn hết đường.
Đào Minh Chước do dự một lúc.
“Thật ra tôi… rất sẵn lòng ăn cùng sếp.” Đào Minh Chước cố gắng từ chối một cách thật uyển chuyển: “Chỉ là đám họa sĩ bọn tôi bình thường thời gian làm việc nghỉ ngơi khá dị, vậy nên thời gian ăn trưa cũng không cố định. Tôi sợ không khớp được với thời gian của sếp, sẽ làm ảnh hưởng công việc của sếp.”
Kinh Từ trầm ngâm nhìn cậu, một lúc sau mới “À” một tiếng.
Thế nhưng ngay giây sau, Đào Minh Chước đã lại nghe thấy Kinh Từ nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ phối hợp với kế hoạch làm việc của cậu, cậu không cần lo lắng vấn đề xung đột thời gian đâu.”
Đào Minh Chước: “…”
Được cấp trên mời ăn trưa mỗi ngày, đối phương thậm chí còn muốn chủ động sắp xếp theo thời gian của mình, cảm giác này giống như một chiếc bánh nhân mặn lớn được đút thẳng tới bên miệng bằng một chiếc dĩa dát vàng.
Đào Minh Chước bắt đầu có chút hoảng hốt.
Từ chối khéo không hiệu quả, Đào Minh Chước chỉ có thể tự bôi xấu bản thân: “Nhưng vẫn có chuyện này tôi phải nói với sếp. Sức ăn của tôi khá lớn, ăn cũng khá nhiều, hơn nữa, con người tôi lúc ăn thật sự không thích nói chuyện, là người rất nhạt nhẽo…”
Đào Minh Chước không nói được hết đoạn sau, vì cậu thấy Kinh Từ khẽ lắc đầu.
“Tôi có thể cam đoan với cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu phải rời khỏi phòng làm việc của tôi với cái bụng đói dù chỉ một lần.” Kinh Từ nhìn cậu, nói: “Nếu cảm thấy không thoải mái, cậu thậm chí hoàn toàn không cần phải bắt chuyện với tôi.”
Đào Minh Chước sững người, vì thái độ của Kinh Từ rất đỗi chân thành.
Hơn nữa không rõ có phải ảo giác của Đào Minh Chước hay không, biểu cảm trên mặt Kinh Từ… thậm chí còn có thể nói là vô cùng tha thiết.
“Tôi chỉ muốn cùng cậu ăn một bữa mỗi ngày thôi.” Kinh Từ nhẹ giọng hỏi: “Có được không, cậu Đào?”
–
Tác giả: Đào Minh Chước: Vô cùng cảnh giác.jpg