Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 3

Đào Minh Chước cảm thấy bản thân đã sa vào một vòng lặp kỳ quái.

Cậu muốn biết lý do Kinh Từ nhìn trộm mình lúc ở căng tin nên mới đi ăn bữa trưa này, kết quả sau cuối không chỉ không có được đáp án mà ngược lại còn phải tiếp tục ăn cùng Kinh Từ nhiều bữa nữa.

Rõ ràng không chuyện bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, thế nhưng Đào Minh Chước lại bị một cái đập trúng.

Trần đời không có bữa trưa nào là miễn phí. Song, ở một mặt ý nghĩa nào đó, Đào Minh Chước không chỉ được ăn một bữa, hơn nữa trong tương lai cậu còn sẽ tiếp tục có rất nhiều bữa ăn khác.

“Tôi không hiểu.” Đào Minh Chước hỏi Dương Khả Ninh: “Có phải tôi nên quan tâm tình hình vé số dạo gần đây không?”

Dương Khả Ninh cũng chìm trong suy nghĩ.

“Tạm thời không nhắc đến chuyện vì sao sếp Kinh lại muốn mời ông đi ăn hàng ngày.” Dương Khả Ninh “shhhh” một tiếng, hỏi: “Tôi muốn hiểu thêm chút. Lúc hai người ăn, anh ta thật sự nhìn mặt ông chằm chằm à? Nhìn kiểu như nào?”

Đào Minh Chước thở dài: “Thật sự là mắt dính chặt mặt tôi cả buổi, kiểu nhìn đăm đăm ấy. Hơn nữa, tuy anh ta dường như vẫn luôn kiềm chế nụ cười trên mặt nhưng cả người anh ta cho tôi cảm giác giống như…” Cậu nhớ lại, ngập ngừng nói: “Giống như đang vui mừng ngoài mong đợi vì chuyện gì đó.”

Dương Khả Ninh suy nghĩ trong thoáng chốc, rồi “À” dài một tiếng.

Cô nói: “Thật ra, nếu chúng ta suy nghĩ kỹ lại thì sếp Kinh trước đây dù sao cũng đã sống ở nước ngoài lâu như vậy, suy nghĩ ấy à, có khả năng cũng khá cởi mở, vậy nên nếu có vài hành động đặc biệt cũng không quá khó hiểu.”

Đào Minh Chước cứ cảm thấy lời nói của người này có ẩn ý, mí mắt giật giật: “Ý bà là sao?”

“Tôi có ý gì đâu.” Dương Khả Ninh nhún vai, nói: “Thế nhưng chúng ta chỉ đang bàn liệu có khả năng nào, tôi nói là khả năng thôi nhé, việc anh ta hẹn ông đi ăn mỗi ngày chỉ là cái cớ để tạo mối liên hệ với ông…”

“Mà mục tiêu của anh ta, thực chất là con người ông?” Cô nói.

.

8 giờ 30 phút sáng, Đào Minh Chước bước vào cửa hàng tiện lợi dưới chân tòa nhà công ty.

Bình thường cứ trước chín giờ là tủ lạnh của cửa hàng tiện lợi sẽ được nhét đồ đầy ắp. Đào Minh Chước lấy một chiếc sandwich kẹp trứng rồi đi tới trước kệ để cơm hộp, nhìn phần cơm thịt lợn xé Tứ Xuyên trên kệ một lúc.

Chiếc nắp trong suốt của hộp cơm đọng một lớp hơi nước mờ mờ, trên thân hộp dán nhãn màu vàng tươi ghi “Hôm nay giảm giá 50%”. Đào Minh Chước dừng lại một chút, sau đó quay người đi về phía quầy thu ngân.

Thông thường một tuần Đào Minh Chước có ba ngày ăn trưa ở căng tin của công ty, hai ngày còn lại cậu sẽ mua sẵn cả bữa sáng và bữa trưa ở cửa hàng tiện lợi. Nếu là bình thường, mấy hộp cơm mới vừa lên kệ đã được giảm 50% kiểu kia, Đào Minh Chước chắn chắn sẽ mạnh tay mua liền hai hộp to.

Cô gái thu ngân khá thân quen với Đào Minh Chước, thấy hôm nay cậu cầm theo không nhiều đồ, bèn đùa: “Sao nay ăn ít vậy? Tính lén lút ép cân sao?”

Đào Minh Chước: “Trưa nay có… có đồng nghiệp mời cơm.”

Cô gái “Ồ” một tiếng, vừa bỏ đồ vào túi ni lông vừa nhiệt tình tiếp thị: “Đúng rồi, có bánh sandwich kẹp bơ đậu phộng mới lên kệ, rất thích hợp cho bữa sáng, anh muốn thử không?”

Đào Minh Chước nhận lấy túi đồ, cười xua tay: “Món đó thì thật sự không được, tôi bị dị ứng với các loại hạt.”

.

Đào Minh Chước quyết định sẽ thuận theo tự nhiên.

Mặc dù cậu vẫn còn hoài nghi về động cơ của Kinh Từ, thế nhưng đối phương cũng đã nói rõ là mong cậu không hỏi, vậy Đào Minh Chước sẽ coi như bản thân nhận được phiếu ăn trưa miễn phí.

Còn về phân tích ngày hôm qua của Dương Khả Ninh, có thể nói là không chút căn cứ, vô cùng hoang đường.

“Thứ nhất, tôi và sếp Kinh trước chuyện lần này không có chút liên hệ nào cả.” Đào Minh Chước trịnh trọng nói: “Thứ hai, giả thuyết của bà không có căn cứ cơ sở thực tế, không mang chút logic nào. Cuối cùng, việc tùy tiện bàn luận về đời tư và xu hướng tính dục của người khác như này là một hành vi vô cùng sai trái.”

Dương Khả Ninh lúc đó đã trưng ra bộ mặt rất đỗi vô tội: “Ông đừng có vu oan cho người ta. Tôi có nhắc chữ nào tới xu hướng tính dục đâu, rốt cuộc ai mới là người suy diễn bừa bãi?”

Đào Minh Chước không nói lại được cô nhóc này, cậu có chút lòng dạ rối bời.

Thật ra cậu cũng không rõ bản thân vì sao lại đồng ý với chuyện hoang đường này. Có lẽ do biểu cảm lúc đó của Kinh Từ quá đỗi tha thiết, cũng có lẽ vì khi ấy anh đã nói “rất mong cậu có thể đồng ý với lời thỉnh cầu này”, mà Đào Minh Chước đó giờ luôn là người nhiệt tình, không giỏi từ chối người khác.

Nhưng dù thế nào, giả thuyết của Dương Khả Ninh cũng quá hoang đường.

Đào Minh Chước hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu đánh bóng bản vẽ phác thảo trong tay.

11 giờ 30 phút, vài người đồng nghiệp gọi Đào Minh Chước cùng xuống tầng đi ăn. Lần đầu tiên trong cuộc đời Đào Minh Chước lấy lý do chạy tiến độ công việc để từ chối lời mời ăn uống của người khác.

Dương Khả Ninh ngay trước khi đi còn trao cho Đào Minh Chước một cái wink ngầm hiểu ý.

Đào Minh Chước chỉnh lại kết cấu tóc của nhân vật trong bản vẻ phác thảo rồi ngẩn người một lúc, khi cảm thấy đã gần tới giờ thì bèn đứng dậy đi lên tầng.

(Kết cấu: tiếng Anh là “texture”, các đặc điểm bề mặt của một vật thể trong hội họa và thiết kế, ví dụ như bóng, sần…)

Cậu có hơi phân tâm. Sau khi lên tầng, lôi điện thoại ra coi thử, cậu phát hiện mới hơn 11 giờ 40 phút, mà cậu và Kinh Từ hôm qua hẹn 12 giờ.

Cửa phòng làm việc của Kinh Từ mở hé.

Đào Minh Chước đang chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy tiếng trò chuyện truyền ra từ bên trong, tay cậu lập tức khựng lại.

Còn mười phút nữa mới tới 12 giờ, thực sự là một khung giờ rất khó xử. Nếu hiện tại đi xuống tầng, mông chưa ngồi ấm chỗ thì có lẽ đã lại phải chạy lên rồi.

Đào Minh Chước do dự một chốc, sau cùng quyết định đứng chờ ở cửa một lát.

Xuyên qua khe cửa, có thể trông thấy Kinh Từ và thư ký của anh.

Đào Minh Chước thật sự không định nghe lén người khác nói chuyện, thế nhưng hành lang thật sự quá yên tĩnh, cửa phòng làm việc cũng không đóng kín, cuộc trò chuyện của hai người trong phòng cứ thế lọt vào tai Đào Minh Chước, không thể tránh.

Ban đầu là thư ký của Kinh Từ báo cáo công việc, Kinh Từ đứng trước cửa sổ, vừa lắng nghe vừa tưới nước cho chậu cây trên bàn.

Quan sát cơ thể con người là thói quen nghề nghiệp của Đào Minh Chước. Cậu trông thấy Kinh Từ hôm nay mặc một chiếc áo sơ-mi xanh nhạt, vạt áo được bỏ trong quần rất gọn gàng, làm nổi bật đường nét vòng eo vô cùng đẹp đẽ.

Có lẽ để tránh dính nước, Kinh Từ xắn một chút phần cổ tay áo bên cánh tay đang tưới hoa, để lộ cổ tay thanh mảnh.

Dáng người của Kinh Từ rất đẹp, nhưng hôm nay Đào Minh Chước cứ cảm thấy anh hình như hơi gầy.

Khi ngừng thả hồn suy nghĩ, Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ hỏi một câu khá đột ngột: “Đã giao đến chưa?”

“Đã giao đến rồi ạ.” Thư ký đáp: “Em vừa hâm nóng lại, đợt đến giờ ăn là sẽ vừa ấm.”

Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ “Ừ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Cậu ấy dị ứng với các loại hạt, khi đặt đồ có ghi chú không?”

Thư ký đáp: “Những gì sếp dặn em đều nhớ cả, lúc đặt đồ cũng đã ghi chú thêm. Vừa nãy em còn mở ra kiểm tra một lượt, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu ạ.”

Đào Minh Chước ở ngoài cửa: “…?”

Lúc đầu cậu nghe còn thấy hơi mơ hồ, mãi tới câu “dị ứng các loại hạt” kia mới khiến Đào Minh Chước nhận ra “cậu ấy” trong lời Kinh Từ là đang chỉ mình.

Chuyện dị ứng thật ra đến cả người nhà của Đào Minh Chước có lúc còn quên, mà bình thường lúc ăn uống Đào Minh Chước cũng chưa từng chủ động đề cập đến với người khác.

Cậu cảm thấy bản thân để tâm chú ý một chút khi ăn là được, không cần bắt người khác không được thoải mái lúc gọi đồ ăn. Thế nhưng sao Kinh Từ lại rõ về chi tiết này vậy?

Đào Minh Chước còn chưa kịp phản ứng, đã lại nghe thấy giọng nói mang theo tiếng cười của thư ký: “Tốt quá, đã bao lâu rồi, sếp cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay.”

Thư ký không nói rõ “đợi được” cái gì, nhưng Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ trầm ngâm trong thoáng chốc rồi khẽ gật đầu.

Đào Minh Chước chợt nhận ra, bọn họ dường như đang nói về một bí mật mà người ngoài không thể nào giải mã, chỉ có hai người là ngầm hiểu.

“Trong ngăn kéo của tôi có một bộ đũa trưng bày lần trước Giám đốc Lý tặng, trước mắt lấy ra đi.” Kinh Từ nói: “Đũa tre dùng một lần bên trong đồ ăn giao tới có thể có dằm, tôi sợ cậu ấy ăn không thoải mái.”

Thư ký đáp: “Vâng.”

Kinh Từ dừng lại một chút, hơi nhíu mày.

Đào Minh Chước nghe thấy anh hỏi như có chút băn khoăn: “Hôm nay có tổng bao nhiêu món? Hôm qua cậu ấy trông không được thoải mái cho lắm, liệu có phải vì tôi đặt quá nhiều, khiến cậu ấy cảm thấy áp lực không?”

Thư ký bật cười, nói: “Không đâu, không đâu. Hôm nay có năm món ăn, một món canh, phần ăn tuyệt đối là vừa đẹp. Thật ra em thấy sếp không cần chu đáo đến vậy, cứ thuận theo tự nhiên là được ạ.”

Sau đó Đào Minh Chước thấy Kinh Từ lắc đầu.

Anh nói: “Cần thiết đấy.”

Giọng Kinh Từ không lớn nhưng lại rất rõ ràng, từng chữ từng chữ truyền tới tai Đào Minh Chước.

“Cô không hiểu đâu. Cậu ấy… quá quan trọng đối với tôi.” Đào Minh Chước khẽ thở dài: “Không có cậu ấy, cuộc sống của tôi bây giờ có lẽ thật sự không còn ý nghĩa gì nữa.”

.

Tác giả: Đào Minh Chước: (⊙ˍ⊙)

Bình Luận (0)
Comment