Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơn mưa lớn cũng chẳng thể ngăn cản mọi người lao tới với đồ ăn ngon. Phố ẩm thực trong mưa đêm vẫn đông đúc, tấp nập.

Bạt che mưa được căng ra, những chiếc đèn đường ánh cam ấm áp bừng sáng. Trong không khí phảng phất hương thơm của thức ăn, hòa quyện cùng mùi nước mưa thoang thoảng, khiến người ta càng thèm ăn hơn.

Hai người trước tiên xếp hàng ở quán móng heo nướng[1] được Đào Minh Chước cực lực đề cử.

Trong lúc chờ đồ ăn, Kinh Từ nghe thấy Đào Minh Chước hỏi mình: “Có món nào anh muốn ăn không? Lát tôi đi xếp hàng giúp anh.”

Kinh Từ lắc đầu, đáp: “Tôi chưa tới đây bao giờ, chắc vẫn phải làm phiền cậu giới thiệu thôi.”

Giọng Đào Minh Chước đầy ngạc nhiên: “Thật sự có người bản địa chưa từng tới phố ẩm thực này sao?”

Kinh Từ không nói gì, chỉ kiên nhẫn giải thích: “Vì trước khi tôi ra nước ngoài thì nơi đây vẫn còn là một công viên mở cửa miễn phí cho mọi người.”

Đào Minh Chước: “…Không sao, vậy anh cứ đi theo tôi là được, chỗ này nhiều món ngon lắm.”

Kinh Từ mỉm cười ấm áp với cậu: “Cảm ơn.”

Đào Minh Chước “Ừ” một tiếng có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Vì sự chênh lệch trong thể hình của hai người, áo khoác của Đào Minh Chước có hơi rộng trên người Kinh Từ, đặc biệt là phần ống tay, gần như che kín bàn tay của Kinh Từ.

Kinh Từ thoáng do dự, lo lát nữa nước xốt trong món ăn sẽ dính lên cổ tay áo, bèn cẩn thận xắn tay áo lên.

Trong mắt Kinh Từ, Đào Minh Chước là một sự tồn tại có chút khác biệt. Trước mặt Kinh Từ, cậu luôn tỏ ra gượng gạo nhưng cũng dường như không kiềm chế được mà quan tâm tới anh. Như thể luôn đang kìm nén một thứ cảm xúc nào đó, khi Đào Minh Chước thể hiện sự quan tâm, luôn trông thật vụng về và lúng túng. Da mặt cậu cũng hơi mỏng, lần nào cũng ngắc ngứ nói chưa được hai câu thì mặt và tai đã đỏ lựng rồi.

Kinh Từ nhìn Đào Minh Chước đang đi phía trước. Chàng trai có dáng người cao ráo và săn chắc, trong tay cầm món ăn đường phố nóng hôi hổi. Vì áo khoác đã đưa anh nên lúc này cậu chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng ngắn tay, đường nét cơ bắp trên cánh tay lộ ra ngoài rất đẹp.

Kinh Từ chuyển dời tầm mắt.

Thật ra ban đầu, trong kế hoạch của Kinh Từ, anh chỉ muốn giữ quan hệ bạn ăn đơn thuần khi ở công ty với Đào Minh Chước.

Lý do không cho Đào Minh Chước biết về bệnh tình của mình, trước hết là vì Kinh Từ không muốn dùng cái gọi là “bệnh” này để ràng buộc đối phương. Anh không muốn Đào Minh Chước coi việc ăn cùng mình là một trách nhiệm buộc phải thực hiện, để cậu có thể dùng bữa trong trạng thái thoải mái nhất, từ đó đạt được hiệu quả “đưa cơm” tốt nhất.

Hơn nữa, suy xét tới việc xung quanh Đào Minh Chước có không ít bạn bè và đồng nghiệp, có khả năng sẽ để lộ bệnh tình của anh ra bên ngoài. Đây cũng là tình huống mà Kinh Từ không muốn thấy.

Kinh Từ chưa từng lường trước được rằng, ngoài việc ăn uống, hai người sẽ lại tương tác nhiều thêm trong đời sống riêng tư.

Tối ở hộp đêm, sau khi bản thân chủ động công khai xu hướng tính dục, Kinh Từ từng cho rằng Đào Minh Chước sẽ lựa chọn giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Dù sau Kinh Từ cũng nhớ rõ, trước đây chính miệng Đào Minh Chước từng kể với anh rằng cậu đã có “người trong lòng”. Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu từ chối ăn trưa cùng anh khi trước.

Trước đây Kinh Từ vẫn luôn cho rằng, người trong lòng của Đào Minh Chước hẳn là cô gái lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh cậu, cười đùa ầm ĩ với cậu.

Kỳ lạ là, trai thẳng thông thường khi gặp tình huống như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có chút phản ứng không được thoải mái. Thế nhưng Đào Minh Chước không chỉ nhanh chóng chấp nhận, mà trong mấy ngày nay ở bên cạnh anh cũng không hề lộ vẻ ngại ngần hay mất tự nhiên.

Chuyện này khiến Kinh Từ có chút mông lung.

Trong lúc thất thần, anh nghe thấy Đào Minh Chước hỏi: “Khoai tây lốc xoáy[2]?”

Kinh Từ hoàn hồn, đáp: “Cũng được.”

Đào Minh Chước hỏi tiếp: “Thêm một xúc xích nhé?”

Kinh Từ: “Được.”

Đào Minh Chước dường như nắm rất rõ về khu phố ẩm thực mới mở này. Cậu dẫn Kinh Từ đi xuyên qua đám đông một cách thông thạo.

Tốc độ ăn uống của cậu có thể gọi là thiên phú dị bẩm. Gần như trước khi đi tới quầy hàng tiếp theo là cậu đã có thể ăn xong món mua từ quầy hàng phía trước rồi.

Kinh Từ quan sát góc nghiêng của Đào Minh Chước, cố gắng ăn theo nhịp độ của cậu. Tuy thật sự ăn rất ngon miệng, rất thoả mãn nhưng so với tốc độ của Đào Minh Chước thì vẫn chậm hơn một chút.

Chẳng bao lâu, trên tay Kinh Từ đã chất đồng đồ ăn.

Đào Minh Chước vừa mua từ quầy hàng hai bát mì lạnh nướng[3] mới làm xong, quay người lại thì thấy Kinh Từ ôm trong tay một đống đồ, đã không còn tay để nhận bát mì lạnh nướng nữa.

Đào Minh Chước sững người, một lúc sau mới có phản ứng: “Có phải tôi ăn nhanh quá không?”

Kinh Từ lắc đầu: “Là tôi ăn quá chậm.”

Kinh Từ trông thấy cơ thể Đào Minh Chước hơi khựng lại.

Cậu như có chút lời muốn nói nhưng rồi lại thôi, do dự một lúc, bảo: “Thật ra anh… không cần lúc nào cũng chiều theo ý tôi.”

“Nếu cảm thấy tôi đi quá nhanh hay ăn quá nhanh, anh có thể nói thẳng với tôi, đừng cứ mãi suy nghĩ cho cảm nhận của tôi.” Cậu nói.

Kinh Từ thoáng sửng sốt.

Sau đó, anh thấy Đào Minh Chước hít sâu một hơi, nói tiếp: “Hơn nữa mỗi lần chúng ta đi ăn cùng nhau, anh luôn hỏi tôi thích ăn món gì, lần nào cũng bảo tôi gọi những món tôi thích…”

Giọng Đào Minh Chước có chút nghẹn ngào: “Sao… Sao anh không suy nghĩ cho bản thân một chút?”

Thật ra Kinh Từ trước giờ không hề cảm thấy mình đã “chiều theo ý” Đào Minh Chước. Động cơ chính của anh luôn là hy vọng Đào Minh Chước có thể ăn uống thật vui vẻ, nên anh bằng lòng thỏa hiệp, để Đào Minh Chước ăn càng thêm ngon miệng.

Thế nhưng Kinh Từ không ngờ được, sự thỏa hiệp quá mức của anh ngược lại khiến Đào Minh Chước cảm thấy gánh nặng.

Kinh Từ ngập ngừng hỏi: “Vậy cậu có thể… cầm giúp tôi vài món được không?”

Đào Minh Chước im lặng một hồi, khẽ gật đầu rồi tiến về trước, nhận lấy vài món ăn đã bị nguội trên tay Kinh Từ.

Kinh Từ nhỏ giọng cảm ơn. Anh suy nghĩ một chút rồi lần đầu yêu cầu món với Đào Minh Chước: “Có thể mua cho tôi một phần kem bánh nếp được không?”

Kem bánh nếp được coi là một trong những món ânnổi tiếng trên mạng, khá được ưa thích ở khu phố ẩm thực này. Đúng như tên gọi, là một phần kem bình thường có cắm một xâu bánh nếp bên trên.

Lúc vừa bắt đầu xếp hàng, Kinh Từ đã trông thấy không ít người đi ngang qua đều cầm trong tay một cốc đầy ắp, anh đoán hẳn mùi vị cũng phải khá được.

Thật ra Kính Từ vốn không mấy hứng thú với kem, điều thực sự thu hút anh là những viên bánh nếp được cắm phía trên phần kem.

Những viên bánh nếp tròn vo và tinh xảo, được xiên lại thành một chuỗi bằng que tre, lớp bột đậu nành rắc ngoài khiến chúng càng hấp dẫn hơn. Cộng thêm việc Đào Minh Chước ngồi bên cạnh ăn cùng mình, Kính Từ cảm thấy bản thân hẳn sẽ rất tận hưởng món ngọt này.

Đào Minh Chước thoáng ngẩn người, rồi bảo: “Được.”

Mười phút sau, Đào Minh Chước ôm hai cốc kem bánh nếp, bước về phía Kinh Từ.

Đào Minh Chước vẫn ăn với tốc độ siêu tốc như cũ. Kinh Từ nhìn cậu nhóp nhép nhai từng viên bánh nếp, chẳng bao lâu sau, cả cốc kem đã vơi đi phân nửa.

Kinh Từ thoáng ngập ngừng, chuẩn bị lần này sẽ cố gắng bắt kịp với tốc độ của Đào Minh Chước. Anh bèn cúi đầu giống cậu, ăn liền một lúc hai viên bánh nếp.

Ngon thì có ngon, chẳng qua nhai được một lúc, Kinh Từ phát hiện ra, viên bánh nếp dẻo quánh, lại thêm bột đậu nành khô hút hết nước bọt trong miệng, khiến anh nhất thời không cắn đứt được viên bánh nếp.

Khoang miệng bị lấp đầy bởi viên bánh nếp dẻo quẹo khiến Kinh Từ khẽ cau mày,

Trong lúc đang cố gắng nuốt xuống, Kinh Từ chợt cảm thấy mu bàn tay mình lànhlạnh, lúc này mới nhận ra vì anh ăn quá chậm nên kem đã tan dần.

Đào Minh Chước bên cạnh đã ăn hết phần kem của mình, vừa vứt cốc vào thùng rác, quay sang nhìn thì thấy Kinh Tư đưa phần kem trong tay tới trước mặt cậu.

Kinh Từ nói líu ríu: “Cậu… giúp tôi… được không…”

Đồ trong miệng quá nhiều, Kinh Từ chỉ đành thốt ra vài từ đơn giản một cách khó khăn mà nghe vẫn không rõ.

Dù Đào Minh Chước đã xử lý giúp anh vài món nhưng trên tay Kinh Từ vẫn thật sự cầm rất nhiều đồ, hơn nữa kem tan nhanh hơn anh tưởng.

Kinh Từ quyết định lấy khăn giấy từ trong túi áo để bọc tạm cốc kem, nhưng với điều kiện Đào Minh Chước giúp anh được rảnh tay bên nay. Anh thoáng do dự, sau đó đưa cốc kem kia tới gần mặt Đào Minh Chước.

Không hiểu sao, Kinh Từ lại thấy mặt Đào Minh Chước thoắt cái đỏ phừng.

Kinh Từ thấy hơi khó hiểu, tưởng Đào Minh Chước không hiểu ý mình, bèn cố gắng dùng bên tay cầm đồ ăn chỉ vào cốc kem kia, đồng thời ra hiệu bằng ánh mắt xem cậu có thể cầm giúp anh một lúc không.

Sau đó, Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước lộ vẻ kinh ngạc. Trông cậu có chút luống cuống, lắp ba lắp bắp: “Anh… Tôi…”

Kinh Từ thật sự không nói được. Anh chỉ đành vừa cố gắng nhai đồ trong miệng, vừa giơ cốc kem trong tay ra trước.

Anh nói có phần khó khăn: “Tôi… sắp tan rồi… Cậu…”

Nói chuyện khi miệng còn ngậm đồ ăn chẳng dễ dàng chút nào, Kinh Từ lập tức bị sặc bột đậu. Anh nhíu mày, nghiêng mặt sang bên, ho khan mấy tiếng.

Khi ngẩng lại lên, anh phát hiện Đào Minh Chước đang ngơ ngác nhìn mình.

Một lúc sau, Kinh Từ nghe thấy cậu ngập ngừng nói với anh: “Anh, anh đừng nói nữa, trước tiên ăn hết đồ trong miệng đi đã. Tôi… Tôi hiểu rồi.”

Kinh Từ tưởng Đào Minh Chước cuối cùng đã hiểu ý của mình. Anh kìm nén cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng, khẽ gật đầu.

Hai người đứng giữa dòng người, Kinh Từ thấy Đào Minh Chước đi từng bước tới trước mặt anh, sau đó ngừng lại.

Đào Minh Chước nhìn vào mắt Kinh Từ.

Giây phút Kinh Từ nghĩ Đào Minh Chước chuẩn bị vươn tay, nhận lấy cốc kem, anh lại thấy cậu chần chừ mím môi, sau đó hơi cúi đầu, áp mặt lại gần tay anh –

Đào Minh Chước cắn một miếng thật to phần kem trong tay Kinh Từ.

Kinh Từ sững sờ: “…?”

Thanh niên khi ăn lúc nào cũng cắn miếng rất to, phần kem hơi chảy bên trên bị cậu ăn sạch trong một miếng, trở thành một ngọn đồi nhỏ có đỉnh bằng phẳng.

Ánh đèn chợ đêm ấm áp và sáng rõ, chiếu sáng phần má hơi phồng của cậu thanh niên, cùng chút kem chảy dính bên khóe miệng.

Một lúc sau, Kinh Từ trông thấy yết hầu của Đào Minh Chước chuyển động, theo sau đó là một tiếng “Ực”, cậu đã nuốt phần kem trong miệng.

Cậu đứng thẳng người dậy, trước tiên nhìn mặt Kinh Từ, sau đó sắc mặt có chút né tránh, rõ ràng rất ngại nhưng vẫn làm bộ bình tĩnh.

Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước cúi đầu, giơ tay, lau miệng qua loa một cách vội vàng.

“Như vậy… Như vậy được rồi chứ?” Kinh Từ nghe thấy cậu thanh niên nhỏ giọng hỏi.

.

Tác giả: Tiểu Kinh: … Hả?

Chú thích:

[1] Móng heo nướng:

[2] Khoai tây lốc xoáy:

[3] Mì lạnh nướng: Các sợi mì được ép chặt vào nhau để tạo ra một miếng mì mỏng, dẹt và khá to hình chữ nhật và được bảo quản trong tủ lạnh, tới khi ăn sẽ đem nướng trên chảo gang, cho kèm nhân tùy sở thích cùng các loại gia vị.

mi-lanh-nuong-mon-ngon-la-doi-song-doc-nhat-vo-nhi-ca-sai-gon-chi-co-dung-mot-cho-ban-2mi-lanh-nuong-mon-ngon-la-doi-song-doc-nhat-vo-nhi-ca-sai-gon-chi-co-dung-mot-cho-ban-4
Bình Luận (0)
Comment