Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 15

Bữa đêm hôm đó hai người ăn hết tổng cộng một tiếng đồng hồ, Đào Minh Chước cứ cằm đầu ăn liền ba bát cháo to oạch.

Sau khi về tới nhà, cậu ôm bụng nằm ngẩn ngơ trên giường, hình ảnh trong vòng mười mấy phút khi Kinh Từ và cậu đứng trong góc nhỏ không ngừng hiện lên trong đầu.

Khi ấy lòng bàn tay Kinh Từ lành lạnh. Anh đưa tay đỡ mặt cậu, hơi ngửa đầu, giống… giống như chuẩn bị chủ động hôn.

Đào Minh Chước giơ tay, chạm vào má mình.

Có phải anh ấy cố tình làm vậy không? Đào Minh Chước ngẩn ngơ nghĩ. Có phải anh ấy biết bản thân đẹp trai, nên cố tình làm hành động ấy, lại gần mình như vậy, là để được thấy bộ dạng hốt hoảng của mình phải không?

Đi ăn ở quán vỉa hè chỉ có cậu bị cay, diễn trò hút thuốc thì gậy ông đập lưng ông, tới hộp đêm kết quả vẫn là bị sờ mặt, Đào Minh Chước cảm thấy kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác.

Cậu phát hiện những kế hoạch “gây thất vọng” mà cậu đã dày công trù tính sẽ chỉ luôn phản tác dụng với Kinh Từ, bèn quyết định trước tiên sẽ tạm ngừng một thời gian.

Đào Minh Chước cho rằng do tin tình báo mà Lương Kinh Kinh cung cấp cho cậu có sai lệch lớn. Cậu quyết định sau hôm nay sẽ cẩn thận quan sát khi ở bên cạnh Kinh Từ, sau đó chậm rãi nghiên cứu đối sách có tính mục tiêu hơn.

Thế nhưng Đào Minh Chước nào ngờ được, nhà dột còn gặp mưa đêm, bản thân cậu có lẽ còn xui xẻo hơn tưởng tượng.

Hơn nữa, lần này còn theo đúng nghĩa đen – một cơn mưa thật sự.

Tối thứ Hai, Đào Minh Chước rủ Kinh Từ đi ăn thử tại một khu phố ẩm thực mới mở trong thành phố. Vì phố ẩm thực cách đó rất gần, lại đông người lui tới, cực kỳ dễ tắc đường nên Đào Minh Chước đề xuất đi bộ. Quan trọng nhất là, cứ nghĩ đến việc tài xế của Kinh Từ kính cẩn mở cửa xe cho mình tại nơi như phố ẩm thực, cậu thà đi bộ thêm vài chục nghìn bước còn hơn.

Kinh Từ không có ý kiến gì khác, chỉ đáp lời một cách nhã nhặn: “Được.”

Sau đó, vừa bước khỏi cửa công ty chưa đầy năm phút, trời đã bắt đầu trút mưa “lộp độp lộp độp” xuống nền đất. Hai người bị mưa xối mà ngơ ngác, sau cùng chỉ đành chật vật tìm một trạm xe buýt để ngồi tạm, chờ tới khi mưa ngớt.

Đào Minh Chước tức đến mức nói năng lộn xộn: “Tôi thề với trời, trước khi xuất phát tôi đã xem dự báo thời tiết rồi, rõ ràng tuần này không mưa hôm nào cả…”

Người Kinh Từ ướt hơn Đào Minh Chước rất nhiều nhưng anh lại chẳng hề oán trách, chỉ dịu dàng an ủi: “Không sao, dự báo thời tiết cũng không chuẩn hoàn toàn.”

“Chờ lát chắc sẽ ngớt.” Anh mỉm cười, nói tiếp: “Không khí lúc trời đổ mưa thích thật đấy. Đã lâu lắm rồi tôi không được hít thở không khí trong lành như này.”

Kinh Từ có EQ rất cao. Có lẽ anh nhìn ra được sự bồn chồn của Đào Minh Chước, nói vài câu tưởng chừng như vu vơ nhưng lại khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Đào Minh Chước vơi đi rất nhiều.

Mưa vẫn đang trút nước, hơn nữa còn chẳng hề có dấu hiệu ngừng lại.

Đào Minh Chước đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng rồi trông thấy Kinh Từ chợt quay đầu sang bên, che miệng và mũi, hắt hơi một cái. Cậu thấy Kinh Từ cau mày, sau khi ngừng lại được một lúc thì nói với giọng hơi khàn: “Xin lỗi.”

Chóp mũi Kinh Từ ửng đỏ, hàng lông mi khẽ rung rất nhẹ, Đào Minh Chước trông thấy anh giơ tay còn lại lên dụi mắt.

Đào Minh Chước ngẩn người, đáp: “Không có gì.”

Lúc này Đào Minh Chước mới để ý thấy, tình trạng của Kinh Từ không giống cậu, gần như đã ướt sũng. Vì vừa sang xuân, thời tiết dần ấm trở lại, cộng với việc nơi hai người định tới là phố ẩm thực nên Kinh Từ không mặc áo khoác vest, chỉ mặc một chiếc sơ-mi mỏng để ra ngoài. Còn Đào Minh Chước lúc rời công ty có mặc áo khoác. Vậy nên cho dù vừa nãy bị dính mưa thì cũng chỉ có tóc cậu bị ướt nước, cả người ít nhất vẫn ấm áp.

Có phải anh ấy… hơi lạnh không? Đào Minh Chước đắn đo nghĩ.

Đào Minh Chước lén nhìn Kinh Từ, phát hiện Kinh Từ rủ mắt, hơi rụt tay vào trong cổ tay áo.

Nhìn áo khoác trên người, Đào Minh Chước trầm tư suy nghĩ.

Cậu không hiểu nổi, sao người gặp phải mấy đề bài chí mạng như này luôn là cậu?

Việc Đào Minh Chước muốn làm rất đơn giản: Trả lại tiền ăn cho Kinh Từ, đồng thời cố gắng duy trì một khoảng cách xã giao không thân mật, không mập mờ với anh. Đương nhiên, trong thời gian này, nếu có thể khiến Kinh Từ ghét cậu hơn thì lại càng tốt.

Thế nhưng, giây phút này đây, nếu cậu chủ động đưa áo khoác cho Kinh Từ, quan hệ giữa hai người sẽ trở nên càng thêm mập mờ không rõ. Hơn nữa, một khi cậu làm vậy, vô hình trung sẽ giống như đang trao chút hy vọng nào đó cho Kinh Từ, có khác gì lũ đàn ông đểu cáng cứ lập lờ dây dưa tình cảm với người khác.

Thế nhưng nhỡ… nhỡ anh ấy thật sự lạnh lắm thì sao?

Đào Minh Chước không kìm được quay sang trộm liếc người bên cạnh.

Nhỡ vì cậu không đưa áo khoác cho Kinh Từ mà anh dính lạnh rồi ốm, thì với tư cách là người duy nhất có thể phòng ngừa việc đó xảy ra, Đào Minh Chước cảm thấy lương tâm mình sẽ day dứt cả đời.

Kinh Từ yên lặng quan sát nước mưa tích thành những vũng nhỏ trên đường cái, chờ đợi trời ngừng mưa.

Tuy mưa đến bất chợt nhưng sự hào hứng của Kinh Từ vẫn như cũ chẳng hề tụt giảm, vì anh rất mong chờ hành trình tối nay, dù sao cũng đã lâu lắm rồi anh mới được nếm thử những món ăn đường phố bản địa đặc sắc.

Lúc Kinh Từ đang chăm chú ngắm nhìn sóng gợn lăn tăn trên bề mặt các vũng nước, suy nghĩ liệu trời mưa có làm ảnh hưởng việc kinh doanh của các sạp quán ở phố ẩm thực hay không, anh chợt nghe thấy Đào Minh Chước bên cạnh hỏi: “Anh… anh có lạnh không?”

Kinh Từ thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh cảm thấy nhiệt độ hiện tại vẫn ở mức chấp nhận được, chỉ là vừa rồi có gió thổi qua, khoảnh khắc hơi ẩm trên da bị cuốn theo có hơi lạnh nên anh mới hắt hơi. Kinh Từ bèn đáp: “Vẫn ổn.”

Lúc này Đào Minh Chước đang ngồi ở phía ngoài. Kinh Từ suy nghĩ, cho rằng Đào Minh Chước thấy lạnh nên mới hỏi mình như vậy. Anh bèn đứng dậy không chút do dự, nhẹ nhàng bảo: “Chỗ cậu hình như gió hơi lớn. Thế, chúng ta đổi chỗ đi.”

Con ngươi của Đào Minh Chước giãn to.

Thật ra nếu Kinh Từ trả lời là “Tôi rất lạnh” hay “Lạnh không sao chịu nổi” thì Đào Minh Chước ngược lại sẽ nghi ngờ việc Kinh Từ tỏ ra bị lạnh có phải thật hay không. Thế nhưng “thực tế” là, Kinh Từ rõ ràng đã lạnh không sao chịu nổi rồi, nhưng phản ứng đầu tiên lại là lo ngược cho tình trạng của cậu. Chuyện này khiến Đào Minh Chước rất đỗi ngỡ ngàng.

Sao anh ấy lại có thể tốt với mình tới nhường ấy chứ? Đào Minh Chước ngơ ngác nghĩ. Nhẽ nào anh ấy… thích mình đến thế sao?

Kinh Từ có chút bối rối, vì sau khi anh đề nghị đổi chỗ thì Đào Minh Chước im lặng một lúc rất lâu.

Một lúc sau, Kinh Từ mới thấy cậu chậm chạp đứng dậy.

Kinh Từ đang chuẩn bị tránh người để Đào Minh Chước có không gian di chuyển, lại nghe thấy cậu ngập ngừng nói: “Anh… Anh chờ chút.”

Kinh Từ sửng sốt. Anh trông thấy Đào Minh Chước cúi đầu, có chút luống cuống kéo khóa áo khoác của cậu, sau đó cởi toàn bộ áo khoác ra.

Đào Minh Chước ôm áo trong tay, bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Kinh Từ.

Sau đó, Kinh Từ nghe thấy cậu lúng túng nói: “Thật, thật ra tôi có hơi nóng.”

“Trời mưa bí quá, từ bé tôi đã vậy, cứ trời mưa là… là thấy ngột ngạt.” Như thể sợ Kinh Từ không tin, Đào Minh Chước bổ sung thông tin trong liền một hơi.

“Vậy nên anh, cầm giúp tôi một lúc nhé.” Cậu đã nói như vậy.

Miệng bảo “cầm giúp tôi một lúc” nhưng cậu lại không đặt áo vào tay Kinh Từ. Thay vào đó, Đào Minh Chước mím môi, trực tiếp giơ tay lên, khoác chiếc áo khoác kia lên vai Kinh Từ một cách vụng về và cẩn thận.

Lớp vải bên trong áo khoác vẫn còn vương hơn ấm, Kinh Từ sững người.

Sau khi nhận ra bên trong Đào Minh Chước chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, Kinh Từ mới có phản ứng, trong vô thức muốn cởi áo khoác để trả lại cho cậu, nhưng ngay lập tức bị Đào Minh Chước đè tay lại.

Kinh Từ: “Cậu —”

Sức Đào Minh Chước rất mạnh. Cậu thậm chí còn chẳng đợi Kinh Từ luồn tay ra khỏi áo, nhoắng cái đã giúp anh kéo khóa áo khoác lên, cứ vụng về như vậy, bọc Kinh Từ lại bên trong chiếc áo khoác.

Gò má của chàng trai trẻ cao lớn có chút phớt hồng.

“Tôi… Tôi chỉ lười tự mình cầm thôi.” Cậu nói vậy với Kinh Từ.

Sau khi kéo khóa xong, Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước có chút hoảng hốt buông tay ra rồi quay người, bước một bước thật dài về phía cơn mưa phía sau.

“… Hình như mưa ngớt bớt rồi.” Giọng chàng thanh niên nghèn nghẹn, hòa lẫn trong tiếng mưa lộp độp, truyền tới tai Kinh Từ có chút loáng thoáng không rõ: “Đi thôi, tôi muốn ăn rồi.”

Tác giả: Crom là kim loại cứng nhất được biết tới, thế nhưng độ cứng vẫn còn kém miệng Đào Minh Chước một chút.

Bình Luận (0)
Comment