Đào Minh Chước lúc ấy suýt không kịp hoàn hồn.
Từ sớm đã biết Kinh Từ ôm phần tình cảm có chút khác biệt với mình, nên ban đầu Đào Minh Chước còn tưởng Kinh Từ đã điên cuồng tới mức kể với người khác rằng “Cậu ấy là bạn trai của tôi” những lúc riêng tư.
Người bình thường gặp kiểu chuyện “ăn không nói có” như này có lẽ cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng Đào Minh Chước khi ấy chỉ cảm thấy mặt mình như bốc cháy không cách nào ngăn cản.
Sau khi ép bản thân bình tĩnh lại, Đào Minh Chước lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Kinh Từ và người đàn ông xa lạ kia, lập tức nhận mọi chuyện không đơn giản như cậu tưởng tượng.
Bầu không khí giữa Kinh Từ và người đàn ông đó căng như dây đàn, hơn nữa Đào Minh Chước rất hiếm khi thấy Kinh Từ cau mày hay nói với giọng lạnh tanh như lúc này.
Đào Minh Chước nghe thêm chút nữa, lập tức nhận ra, “bạn trai” có vẻ như chỉ là cái cớ Kinh Từ dùng để chặn miệng người đàn ông kia. Thế nhưng câu “Anh ấy là cấp trên của tôi” vừa rồi của cậu lại mâu thuẫn với cái cớ của anh, từ đó gián tiếp khiến Kinh Từ rơi vào tình thế khó xử hiện tại.
Đào Minh Chước thật ra cũng không rõ giây phút đó bản thân rốt cuộc đã nghĩ gì. Cậu chỉ cảm thấy vốn dĩ là cậu lôi Kinh Từ tới chỗ này, hơn nữa Kinh Từ lúc này có vẻ rất khốn đốn. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải giúp anh đáp trả.
Vậy nên tới cuối Đào Minh Chước mới cắn răng, nói ra câu “Tôi chính là bạn trai cưng của Kinh Từ”.
Việc Đào Minh Chước lên tiếng không nghi ngờ gì đã khiến cục diện xoay chuyển đôi chút. Nét mặt Diêu Liên Sâm lập tức cứng đơ.
Vì chính miệng Đào Minh Chước đã xác nhận nên dù có không cam tâm, Diêu Liên Sâm cũng chỉ có thể lúng túng nói: “… Vậy à.”
Gã rõ ràng vẫn còn nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Đào Minh Chước, tiếp tục hỏi dồn một cách châm chọc: “Kỳ ghê. Đôi tình nhân các cậu cùng tới hộp đêm nhưng sao lại có một người ngồi cô đơn ở sofa vậy?”
Đào Minh Chước mấp máy môi. Lúc đang do dự nên trả lời như nào, cậu cảm thấy Kinh Từ ở phía sau đứng lên, bước tới bên cạnh mình.
Cậu nghe thấy Kinh Từ điềm tĩnh trả lời: “Vì tôi mệt, muốn ngồi nghỉ một mình một lúc.”
“Nhưng em ấy cứ mãi không yên tâm với tôi nên mới quay lại tìm tôi.” Kinh Từ quay mặt sang, nhìn vào mắt Đào Minh Chước: “Vừa hay, giờ anh nghỉ đủ rồi.”
“Chúng ta đi thôi, Minh Chước.” Kinh Từ nói.
Hơi thở của Đào Minh Chước khẽ khựng lại, một lúc sau mới gượng gạo “Vâng” một tiếng.
Thật ra đây là lần đầu tiên có người gọi tên Đào Minh Chước một cách thân mật như thế.
Đào Minh Chước là con thứ trong nhà, bố mẹ thường gọi cậu là “thằng Hai”, Đào Tuyết thì sẽ gọi thẳng “thằng nhóc này, thằng nhóc kia”. Các đồng nghiệp trong phòng như Dương Khả Ninh và Hứa Dịch phần lớn thời gian sẽ gọi cả họ cả tên của cậu, thi thoảng có việc cần nhờ mới gọi một tiếng “Tiểu Đào ơi”.
Thế nhưng vừa rồi, khi Kinh Từ gọi cậu, anh dùng hai chữ “Minh Chước”.
Chất giọng dịu dàng, phát âm rõ ràng, khoảnh khắc hai chữ có chút thân mật này lọt vào tai Đào Minh Chước, cậu cảm thấy tim mình dường như đã lỡ mất một nhịp.
Não Đào Minh Chước “đứng máy” mất một lúc. Cậu ngơ ngác đi theo Kinh Từ sang bên kia sàn nhảy, sau cùng tới một góc khá khuất tầm mắt.
Sau khi dừng bước, Kinh Từ quay đầu lại, lập tức nhíu mày.
Nhìn theo ánh mắt Kinh Từ, Đào Minh Chước lúc này mới phát hiện Diêu Liên Sâm vẫn đang đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm hai người bọn họ với ánh mắt u ám.
Kinh Từ trầm ngâm một chốc, chợt hỏi Đào Minh Chước: “Cậu có thể giúp tôi việc này không?”
Đào Minh Chước ngẩn người: “… Được.”
Cậu thấy Kinh Từ gật đầu, nói: “Làm phiền rồi.”
Đào Minh Chước còn chưa hiểu hai chuyện “giúp” và “làm phiền” có thể liên quan gì với nhau, thì Kinh Từ ngẩng đầu, chạm một tay lên mặt Đào Minh Chước.
Anh cụp mắt, sau đó áp mặt bên tai Đào Minh Chước, nói một câu thật khẽ: ”Xin lỗi.”
Đồng tử của Đào Minh Chước chợt giãn lớn.
Hương thơm thanh nhẹ trên người Kinh Từ len vào khoang mũi, trong trẻo tựa như nước suối, rất phù hợp với con người anh, thế nhưng hơi thở của Đào Minh Chước lại trở nên dồn dập.
Vì Kinh Từ thật sự dựa lại quá gần.
Đào Minh Chước hơi dịch tầm mắt xuống dưới, nhìn thấy hàng lông mi của Kinh Từ, chóp mũi của anh, cùng bờ môi mềm mại, hơi mím của anh.
Cậu nhận ra, hẳn Kinh Từ đang cố tình làm cho người đàn ông kia xem.
Kinh Từ nắm bắt rất khéo khoảng cách giữa hai người.
Góc hộp đêm ánh đèn mờ mịt. Trong mắt người khác, hành động của bọn họ lúc này trông vô cùng thân mật, giống như một đôi tình nhân trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đang hôn nhau.
Thế nhưng chỉ có Đào Minh Chước biết, bàn tay đỡ mặt cậu của Kinh Từ đã khéo léo che chắn vị trí miệng của hai người. Vậy nên trừ bàn tay đang áp trên mặt cậu của Kinh Từ, bọn họ thật sự không hề chạm vào nhau, chỉ có chóp mũi là suýt chạm, ở rất gần nhau một cách đơn thuần mà thôi.
Thế nhưng… Thế nhưng thật sự gần quá đi. Đào Minh Chước ngẩn ngơ nghĩ.
Lần đầu tiên trong đời, Đào Minh Chước không biết bản thân nên nhìn vào đâu, cuối cùng chỉ có thể đặt mắt vào chiếc khuyên nụ nho nhỏ của Kinh Từ.
Cậu cảm thấy vành tai của Kinh Từ trông rất mềm mại.
Rõ ràng tiếng nhạc và tiếng người xung quanh vô cùng ầm ĩ, thế nhưng tai Đào Minh Chước lại chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Kinh Từ. Giữa những nhịp lên xuống ấy, cậu cố ép bản thân phải xóa sạch mọi suy nghĩ.
Không biết bao lâu sau, Đào Minh Chước cảm thấy Kinh Từ buông tay, hỏi bên tai cậu: “Cậu ta đi rồi sao?”
Đào Minh Chước lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngẩng phắt đầu lên. Cậu nhìn về chỗ Diêu Liên Sâm đứng lúc nãy, phát hiện đã không còn ai ở đó.
Đào Minh Chước cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc: “… Đi rồi.”
Nét mặt Kinh Từ cuối cùng cũng thả lỏng. Anh thở phào nhẹ nhõm, lập tức lùi ra sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Ngại quá.” Kinh Từ giải thích: “Cậu ta rất đa nghi. Nếu không tỏ ra thân mật một chút, có lẽ về sau vẫn sẽ không từ bỏ.”
Đào Minh Chước trầm ngâm trong thoáng chốc, rồi chậm rãi gật đầu.
Kinh Từ nhìn mặt Đào Minh Chước, mỉm cười, nói: “Cảm ơn cậu vừa nãy đã giải vây giúp tôi.”
Nhớ lại những gì mình vừa nói, Đào Minh Chước cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng bừng không thể kiềm chế, mãi sau mới trả lời một cách cứng ngắc: “Không sao.”
“Vì lúc nãy cậu ta cứ quấn lấy tôi.” Kinh Từ nói: “Mà đúng lúc cậu lại đang đi về phía tôi, nên tôi đã tự ý lấy cậu làm cớ dù chưa được cậu chấp thuận.”
“Lời nói của cậu ta quá bất lịch sự, mong cậu không để bụng.” Kinh Từ thoáng do dự, nhìn Đào Minh Chước, sau đó có chút áy náy nói: “Đáng nhẽ ra tôi không nên tùy tiện làm liên lụy tới cậu. Tôi xin lỗi.”
Đào Minh Chước nhận ra, Kinh Từ hẳn đang chỉ chuyện “bạn trai” vừa rồi.
Cậu hơi khựng lại, lắc đầu: “Không sao. Tuy nhiên người vừa rồi…”
Vừa dứt lời, cậu thấy biểu cảm của Kinh Từ trở nên có chút khó miêu tả.
“Cậu ta tên Liêu Diên Sâm. Lúc trước, khi còn ở nước ngoài, chúng tôi từng làm việc chung một thời gian.” Kinh Từ nhìn vào mắt Đào Minh Chước, dừng lại một chốc rồi ngập ngừng nói: “Cậu ta… từng theo đuổi tôi.”
Không ngoài dự đoán, Kinh Từ thấy cậu thanh niên lộ vẻ kinh ngạc. Miệng cậu mấp máy, mãi vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh: “Anh, anh…”
Kinh Từ thầm thở dài trong lòng. Anh gật đầu, nhẹ nhàng nói với Đào Minh Chước: “Đúng rồi, tôi thích nam giới.”
Về xu hướng tính dục của mình, Kinh Từ trước giờ luôn giữ thái độ thẳng thắn.
Có điều, nếu anh và Đào Minh Chước chỉ là quan hệ cấp trên – cấp dưới đơn thuần, hẳn Kinh Từ sẽ không chọn chủ động thú nhận chuyện riêng tư như này. Thế nhưng trong lòng Kinh Từ, Đào Minh Chước sớm đã là một người bạn với ý nghĩa đặc thù.
Cộng thêm tất cả những chuyện xảy ra tối nay, Kinh Từ cảm thấy chắc hẳn Đào Minh Chước cũng nhìn ra đôi chút manh mối. Xét trên hành vi chủ động giúp anh giải vây lúc nãy của cậu, Kinh Từ cảm thấy Đào Minh Chước là một người lương thiện, xứng đáng để anh tin tưởng.
Song, Đào Minh Chước mãi chẳng nói năng gì, trong lòng Kinh Từ có chút thấp thỏm.
Anh đắn đo một lúc, sau cùng vẫn nhẹ giọng hỏi dò: “Xin lỗi, có phải tôi nên nói cậu biết từ sớm không? Nếu cậu thấy không…”
Còn chưa nói xong nửa sau của câu “Nếu cậu không thấy thoải mái”, Kinh Từ đã chợt nghe thấy Đào Minh Chước nhỏ giọng nói: “… Tôi biết.”
Kinh Từ sửng sốt: “Gì cơ?”
Đào Minh Chước mím môi, ánh nhìn của cậu dường như đang dao động. Hơn nữa, cũng không biết có phải ảo giác của Kinh Từ hay không, anh nhận ra lúc Đào Minh Chước nhìn về phía mình, trong ánh mắt như có chút rối rắm, giống như hơi có nét thẹn thùng.
Một lúc sau, anh thấy Đào Minh Chước chuyển tầm mắt. Giọng Đào Minh Chước có chút nghèn nghẹn, Kinh Từ nghe thấy cậu gượng gạo chuyển chủ đề: “Hôm… hôm qua không phải anh bảo muốn hôm nay cùng đi ăn đêm sao?
“Vừa… vừa hay giờ tôi đói quá.” Cậu cúi đầu, lí nhí nói: “Chúng ta đi thôi.”
–
Tác giả:
Kinh Từ (bối rối): Sao cậu ấy lại biết vậy?
Đào Minh Chước (ấp a ấp úng): Thật ra tôi không chỉ biết anh thích nam, tôi còn biết…