Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 13

Đào Minh Chước cảm thấy bản thân thật sự kiệt quệ rồi.

Cậu đã thử vô số cách để khiến Kinh Từ ghét mình, thế nhưng mỗi lần đều không biết gặp vấn đề ở bước nào mà toàn dẫn tới kết quả phát triển theo hướng cậu chưa từng tính đến.

Trong đầu Đào Minh Chước hồi tưởng lại vô số lần cảnh tượng Kinh Từ hút thuốc bên cầu.

Anh ta chắc chắn đang thả thính mình đúng không? Đào Minh Chước suy nghĩ trong ngỡ ngàng và không rõ. Nếu không sao lại áp sát vậy để xin lửa? Sao không dùng bật lửa?

Hơn nữa vì sao… vì sao dáng vẻ khi hút thuốc lại đẹp đến thế?

Đào Minh Chước thất thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Dương Khả Ninh ở phía sau bỗng gọi tên cậu: “Đào Minh Chước, cuối tuần có muốn đi tập cardio không, rèn luyện cơ thể chút?”

Lúc này Đào Minh Chước mới hoàn hồn.

Cậu không cách nào liên hệ từ “đi tập” với cái người một ngày ba ly trà sữa như Dương Khả Ninh, sững người một lúc: “… Bà là ai vậy?”

“Được rồi.” Dương Khả Ninh cũng lười diễn tiếp: “Thật ra cuối tuần này Tiểu Hứa muốn đi quẩy nhưng mãi không rủ được ai, thêm một nam thì an toàn hơn chút nên ông đi cùng bọn tôi đi.”

Đào Minh Chước: “Không đi.”

Dương Khả Ninh dùng biện pháp khích tướng: “Hôm nay là bé ngoan Đào Minh Chước sao. Bé nói chị nghe năm nay bao tuổi rồi, năm sau đã lên lớp 6 chưa?”

Đào Minh Chước chẳng thèm đấu khẩu với cô.

“Ôi, sao giờ mọi người đều thiếu sức sống vậy?” Dương Khả Ninh đau đớn nói: “Chỗ hơi ồn ào chút là không chịu đi, chẳng có tí dáng dấp nào của giới trẻ cả…”

Nghe thấy bốn chữ “hơi ồn áo chút”, Đào Minh Chước đột nhiên khựng lại, ngẩng phắt đầu lên.

“Chờ chút, tôi đi được.” Đào Minh Chước nói: “Không chỉ đi được, tôi có lẽ còn có thể rủ thêm người cho bà.”

Hôm sau, sau khi biết tin Đào Minh Chước đã thành công rủ được Kinh Từ đi cùng, Dương Khả Ninh đứng hình ở bàn làm việc trong trạng thái đồng tử giãn to trọn năm phút. Sau đó, một nụ cười khó lời miêu tả hiện lên trên khuôn mặt cô.

“Tiểu Đào à, ông là ân nhân của tôi.” Dương Khả Ninh nói: “Ông có tin không, đám chị em lừa đảo kêu bản thân cuối tuần không rảnh của tôi, sẽ đột nhiên không hẹn mà cùng trống lịch?”

Tối thứ Bảy, bọn họ tập hợp ở cửa hộp đêm.

Đúng như Dương Khả Ninh đã dự đoán, mấy người chị em của cô không chỉ có mặt đầy đủ không thiếu một ai, mà ai nấy cũng trang điểm kỹ càng, ngay cả nét mặt e thẹn cũng y hệt nhau.

Kinh Từ đến trễ tầm mười phút. Anh nói: “Xin lỗi, đường hơi tắc.”

Dương Khả Ninh xua mạnh tay: “Không sao đâu sếp Kinh. Vấn đề không phải ở sếp, rõ ràng là do đèn giao thông không biết điều!”

Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ khẽ mỉm cười.

Không rõ có phải ảo giác của Đào Minh Chước hay không, cậu cảm thấy Dương Khả Ninh và đám chị em của cô cứ liếc về phía cậu và Kinh Từ một cách mờ ám, hơn nữa còn liên tục trao đổi ánh mắt với nhau trong im lặng.

Kinh Từ ăn mặc đơn giản và gọn gàng. So với phần đông đám người dày công làm đỏm trong hộp đêm, anh toát lên vẻ thuần thục và chín chắn, phong thái không chút th* t*c, nổi bật hẳn giữa đám đông.

Hơn nữa sau khi vào hộp đêm, Đào Minh Chước phát hiện hôm nay bên tai phải của Kinh Từ có đeo một chiếc khuyên nụ nho nhỏ.

Trước đây cậu chưa từng để ý, hóa ra Kinh Từ có lỗ khuyên.

Đào Minh Chước không kiềm được nhìn thêm vài lần. Chiếc khuyên kia bằng bạc nguyên chất, mẫu thiết kế rất khiêm tốn. Ánh kim loại thoát ẩn thoát hiện, làm tôn lên nước da trắng của Kinh Từ.

Kinh Từ ngỏ ý, vì anh tới trễ nên hôm nay nhất định phải cho anh cơ hội mời mọi người. Sau đó anh trực tiếp gọi nhân viên phục vụ tới, hào phóng đặt rất nhiều rượu.

Có mấy cô gái lấy hết can đảm rủ anh cùng lên sàn nhảy, Kinh Từ mỉm cười rồi uyển chuyển từ chối: “Mọi người cứ chơi hết mình đi. Tôi ở bên này nghỉ một chút, trông túi giúp mọi người cũng được.”

Giọng điệu dịu dàng mà lịch thiệp, cách cư xử mẫu mực không chỗ nào có thể bắt bẻ.

Dương Khả Ninh ngượng nghịu, bắt đầu chạm ngón tay với nhau: “Ấy dà, ấy dà, ngại quá sếp Kinh. Vậy làm phiền sếp nhé…”

Đào Minh Chước nghe thấy giọng nói đó của cô thì da đầu tê dại, vội vàng kéo cô lên sàn nhảy.

Bầu không khí trong hộp đêm vô cùng sôi động. Đào Minh Chước trước đây từng đi quẩy cùng bọn họ không ít lần, nhưng không biết vì sao, Đào Minh Chước của hôm nay lại cứ không kiềm chế được bản thân mà lén nhìn về phía Kinh Từ.

Kinh Từ ngồi yên tĩnh một mình ở khu lô ghế.

Anh cúi đầu xem điện thoại, tư thái điềm tĩnh chẳng ăn nhập với sự nhộn nhịp xung quanh. Rượu bày trên bàn như thể trà nóng, sofa là chiếu trúc, còn bản thân anh tựa như đang đọc sách trong phòng trà yên tĩnh.

Trong lòng Đào Minh Chước có chút rối rắm, vì cậu biết, Kinh Từ chắc chắn không thích những nơi kiểu này.

Lúc hỏi Kinh Từ có muốn đi quẩy cùng mình hay không, cậu cũng chỉ có ý thể hiện với Kinh Từ rằng “Tôi thích đi quẩy, tôi thích uống rượu, tôi là loại đàn ông hư hỏng, xem ra tính cách chúng ta khác biệt rất lớn” mà thôi, chứ không nghĩ Kinh Từ sẽ thật sự đồng ý.

Thế nhưng Đào Minh Chước nào ngờ được, vì để có thêm chút thời gian ở bên cậu, Kinh Từ đã đồng ý ngay không chút do dự, dù có là tới nơi anh chẳng hề thích.

Đào Minh Chước cùng nhóm Dương Khả Ninh quậy trên sàn nhảy một lúc trong trạng thái có phần lơ đễnh. Lúc ngẩng lại lên, cậu trông thấy một người đàn ông xa lạ đứng trước mặt Kinh Từ.

Hai người họ nói gì đó, Kinh Từ hình như hơi nhăn mày, sau đó Đào Minh Chước trông thấy người đàn ông kia trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh.

Vốn dĩ tâm trạng Kinh Từ tối nay rất vui vẻ.

Mặc dù ngạc nhiên khi Đào Minh Chước rủ mình tới nơi tổn thương màng nhĩ như hộp đêm này, nhưng Kinh Từ cũng hiểu mỗi người có cách giải tỏa áp lực khác nhau.

Tối nay anh xuất hiện tại đây thật sự là để sau khi kết thúc hoạt động này, sẽ đi ăn đêm cùng Đào Minh Chước.

Hiếm khi Đào Minh Chước chủ động đề nghị gặp mặt lúc cuối tuần, Kinh Từ hiển nhiên cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội quý báu này.

Lát nữa nếu Đào Minh Chước muốn ăn cháo, trong một con ngõ nhỏ cách hộp đêm không xa có một hàng cháo, rất thuận tiện. Kinh Từ nghĩ, nếu cậu ấy muốn ăn món khác thì cũng có thể bắt taxi đi quán ăn khác.

Trong lúc đang chuyên tâm sàng lọc nhà hàng trên điện thoại, tầm nhìn trước mắt Kinh Từ bỗng tối sầm. Sau đó, anh nghe thấy một giọng nói: “Lại gặp nhau rồi.”

Kinh Từ ngước lên, nhìn rõ người đứng trước mặt mình, hơi ngẩn người: “… Là cậu à.”

Diêu Liên Sâm gật đầu với anh, quay qua chào hỏi nhóm bạn bè phía sau, rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh Kinh Từ một cách rất tự nhiên.

Trước tiên gã quan sát Kinh Từ một lượt từ trên xuống dưới, rồi mỉm cười, nói: “Không ngờ lại được gặp cậu ở đây. Tôi tưởng cậu từ lâu đã không còn thích đi quẩy ở mấy chỗ như này chứ.”

Kinh Từ đáp: “Đi cùng bạn thôi.”

Chẳng qua lần này, nơi bọn họ gặp lại không còn là tiệc rượu chính quy như lần trước, Kinh Từ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Diêu Liên Sâm.

Anh cảm thấy giọng điệu của Diêu Liên Sâm có phần ngả ngớn, bộ dạng giống như đã quá chén, lời nói cũng không còn chừng mực như khi tỉnh táo.

Diêu Liên Sâm có chút tật xấu khi say, Kinh Từ không muốn nói chuyện vào lúc như này.

Thời gian hai người làm việc cùng nhau ở nước ngoài, Kinh Từ đã phát hiện, tuy Diêu Liên Sâm có năng lực xuất sắc nhưng lại là một người bụng dạ khá hẹp hòi. Gã kiêu ngạo và tự phụ, hơn nữa có lòng tự trọng rất lớn.

Kinh Từ biết, với việc trước đây bị anh từ chối cả trên phương diện tình cảm và công việc, tuy ngoài mặt Diêu Liên Sâm tỏ ra không vấn đề gì, nhưng trong lòng nhất định vẫn còn canh cánh.

Quả nhiên, Diêu Liên Sâm bất chấp sự xa cách trong giọng điệu của Kinh Từ, hỏi: “Sao lại ngồi một mình trong góc như này, hay qua bàn bọn tôi uống một ly?”

Kinh Từ lắc đầu: “Không cần đâu.”

“Cậu đoán xem… vì sao cậu ngồi trong góc như này, mà tôi vẫn có thể nhác cái là trông thấy cậu giữa đám đông?” Diêu Liên Sâm hỏi.

Gã nhìn góc nghiêng của Kinh Từ, bật cười rồi tự hỏi tự đáp: “Vì cậu rất bắt mắt.”

Lời này mang ý quá mập mờ, vậy nên Kinh Từ không đáp.

“Thật ra tôi nghĩ mãi vẫn không sao hiểu nổi, tôi cảm thấy điều kiện của mình chẳng có điểm nào không xứng với cậu cả.” Diêu Liên Sâm tự nói một mình: “Rõ ràng chúng ta rất ăn ý. Vì sao cậu lại cứ không bằng lòng tiến thêm cùng tôi?”

Kinh Từ biết, những người như Diêu Liên Sâm vĩnh viễn không thể nào chấp nhận việc người khác chỉ ra khuyết điểm của họ.

Thế nhưng bọn họ làm cùng ngành, về sau khó tránh khỏi sẽ có lúc chạm mặt, vậy nên có vài lời Kinh Từ không thể nói thẳng mà không đắn đo.

Kinh Từ chọn dùng lý do thường gặp nhất, anh nói: “Vấn đề không ở cậu, chẳng qua tôi có bạn trai rồi.”

Diêu Liên Sâm khẽ cười khẩy, tỏ vẻ chẳng tin lý do thoái thác này: “Nhưng rõ ràng lần gặp trước, cậu còn nói với tôi rằng cậu vẫn đang độc thân mà.”

“Mới quen biết gần đây.” Kinh Từ bình tĩnh trả lời: “Hơn nữa hôm nay cậu ấy cũng ở đây. Vậy nên nếu có thể, tôi mong cậu có thể sớm đi chỗ khác, tôi không mong cậu ấy có bất kỳ hiểu lầm nào.”

Diêu Liên Sâm nhìn Kinh Từ, sắc mặt gã trở nên khó coi.

“Chuyện từ bao giờ vậy?” Diêu Liên Sâm rõ ràng không quá tin tưởng. Gã áp sát lại gần thêm chút nữa, gặng hỏi trong trạng thái say xỉn: “Cậu ta làm nghề gì? Ngoại hình như nào?”

Kinh Từ cảm thấy khá phiền, lặng lẽ dịch người ra xa.

Anh ngẩng lên, đang đắn đo không biết nên trả lời thế nào thì lại thấy Đào Minh Chước đứng cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm mình và Diêu Liên Sâm.

Mấy giây sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước chậm rãi bước về phía mình.

Diêu Liên Sâm nhìn theo ánh nhìn của anh, cũng để ý tới Đào Minh Chước. Gã quan sát biểu cảm trên mặt Đào Minh Chước, hỏi: “Là cậu ta sao?”

Kinh Từ chỉ muốn mau mau chấm dứt cuộc trò chuyện này, bèn dứt khoát xuôi theo lời gã: “Đúng rồi.”

Vóc dáng và gương mặt của Đào Minh Chước quả thật vô cùng nổi bật giữa đám đông. Chiều cao vượt trội, đồng thời cậu còn sở hữu hốc mắt sâu, đường nét tuyệt đẹp, là ngoại hình của một cậu trai rất đỗi khôi ngô.

Cậu mặc một chiếc áo hoodie dáng rộng thoải mái, khuôn mặt gọn gàng, vừa nhìn đã biết là một thanh niên thuần phác và sáng sủa.

Diêu Liên Sâm đánh giá Đào Minh Chước một lúc rồi quay sang, vừa cười nhếch mép vừa bảo: “Ngoại hình đúng là rất được. Chẳng qua trông tên nhóc này có vẻ chẳng có đầu óc gì cả, không giống gu người mà cậu sẽ thích.”

“Xem ra, hẳn phải có vài chỗ khác hơn người.” Gã suy đoán với dụng ý xấu: “Lẽ nào… làm hăng lắm sao?”

“Điểm nào của cậu ấy cũng tốt, hơn nữa điểm nào cũng tốt hơn cậu.” Giọng Kinh Từ trở nên lạnh lẽo: “Đó là câu trả lời của tôi. Xin hỏi cậu đi được chưa?”

Trong lòng Kinh Từ càng lúc càng bực bội, vì anh thấy Đào Minh Chước vẫn đang đi về phía bọn họ, mà anh lại không muốn chuyện này trở nên phức tạp thêm.

Thế nhưng Diêu Liêm Sâm lại lần lữa không chịu đứng dậy. Và cứ thế, Đào Minh Chước cuối cùng đã tới trước mặt bọn họ.

Đào Minh Chước nhìn Diêu Liên Sâm, ngập ngừng hỏi: “Vị này là…?”

“Tôi là bạn cũ của Giám đốc Kinh, vừa khéo gặp lại ở đây nên tán gẫu chút thôi.” Diêu Liên Sâm híp mắt: “Cậu trai trẻ này, cậu và Giám đốc Kinh là…?”

Vì Diêu Liên Sâm dùng cách xưng hô “Giám đốc Kinh” nên Đào Minh Chước cho rằng Diêu Liên Sâm là bạn làm ăn của Kinh Từ. Cậu do dự một thoáng rồi lựa chọn thành thật trả lời: “Anh ấy là cấp trên của tôi.”

Kinh Từ hít sâu một hơi.

Diêu Liên Sâm “À” lên một tiếng đầy ẩn ý, nói: “Lạ ghê. Vừa nãy Kinh Từ lại nói với tôi là dạo gần đây cậu ấy có quen một cậu bạn trai cưng mặt đẹp, dáng ngon, hơn nữa còn làm rất hăng…”

“Quan trọng nhất là cậu ấy nói với tôi, cậu chính là bạn trai cậu ấy.” Gã cố tình lộ vẻ tò mò: “Vậy nên, trong hai người, rốt cuộc ai là người nói dối đây?”

Kinh Từ biết bản chất của Diêu Liên Sâm là một kẻ tiểu nhân thù dai, thế nhưng anh cũng không ngờ được, gã lại nói thẳng mấy lời thêm mắm thêm muối như vậy trước mặt Đào Minh Chước.

Ánh đèn trong hộp đêm mờ mịt, thế nhưng Kinh Từ thấy rõ chỉ trong phút chốc hai mắt Đào Minh Chước đã trợn tròn. Hơn nữa lần này không chỉ mặt, ngay cả cổ cậu cũng lập tức đỏ bừng.

Đào Minh Chước dường như đã bị sốc trước lời nói bạo miệng này của Diêu Liên Sâm. Cậu đứng như trời trồng không biết nên làm sao, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt Kinh Từ.

Kinh Từ hít sâu một hơi: “Diêu Liên Sâm, cậu có đi không?”

Kinh Từ là kiểu người tốt tính, có văn hóa, bình thường nếu anh gọi thẳng cả họ cả tên người khác với giọng điệu như này thì có nghĩa sự kiên nhẫn của anh đã đến cực hạn.

Một nụ cười hả hê xuất hiện trên mặt Diêu Liên Sâm. Gã dựa lại gần bên cạnh Kinh Từ: “Chúng ta quen biết lâu như vậy, cậu nói dối làm gì, tôi liếc mắt là có thể nhìn ra…”

“Vậy, cược thua phải chịu thôi.” Diêu Liên Sâm chỉ tay về một chiếc bàn khác đằng xa: “Qua bàn tôi uống cùng tôi ly rượu, sau tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”

Kinh Từ nhíu mày.

Thật ra chẳng có lý do gì để Kinh Từ phải đi uống ly rượu này. Tiền đề của “cược thua phải chịu” là phải có “cược”, mà Diêu Liên Sâm vừa rồi chỉ chứng minh được rằng anh nói dối mà thôi.

Song, Kinh Từ không muốn để Diêu Liên Sâm tiếp tục lằng nhằng, vì có mặt Đào Minh Chước ở đây, cậu vốn không nên bị cuốn vào chuyện này. Hơn nữa, Kinh Từ cũng không biết nếu tiếp tục dây dưa, liệu Diêu Liên Sâm có thêm phát ngôn quá đáng nào hay không nữa.

Kinh Từ nhận ra anh chỉ có cách uống ly rượu này, cho Diêu Liên Sâm chút mặt mũi trước bạn bè của gã thì mới có thể khiến gã dừng lại.

Ngay khi Kinh Từ khẽ thở hắt một hơi, chuẩn bị đứng lên thì Đào Minh Chước vốn yên lặng hồi lâu bên cạnh bỗng bước lên mấy bước.

Cậu lập tức chắn trước mặt Kinh Từ, dùng tay mình kéo nhẹ Kinh Từ ra sau để bảo vệ.

Kinh Từ sửng sốt ngẩng lên, chỉ nhìn thấy góc nghiêng có phần căng cứng của Đào Minh Chước cùng vành tai ửng đỏ của cậu. Đào Minh Chước cứ thể đứng im không nhúc nhích, thẳng lưng chắn giữa anh và Diêu Liên Sâm.

Sau đó Kinh Từ nghe thấy cậu nói rất lớn: “Không sai…”

Kinh Từ nhất thời còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Đào Minh Chước hít sâu một hơi, nói tiếp với Diêu Liên Sâm: “Tôi là bạn trai cư… cưng của Kinh Từ.”

Đào Minh Chước đứng thẳng tắp. Giọng cậu nghe rất vang dội, thế nhưng lúc nói tới chữ “cưng” lại dường như có chút ngắc ngứ khó nhận ra.

Giây sau đó, Kinh Từ thấy cậu bặm môi, nhìn Diêu Liên Sâm, hỏi với giọng điệu có phần cứng nhắc: “Vậy, anh tới tìm người yêu tôi uống rượu làm gì?”

Tác giả:

Đào Minh Chước một ngày trước (vô cùng lo lắng): Rốt cuộc làm cách nào mới có thể khiến anh ấy thôi thích mình nhỉ.

Đào Minh Chước một ngày sau (lắp ba lắp bắp): Tôi… Tôi, tôi chính là bạn trai cưng của anh ấy. 

Bình Luận (0)
Comment