Lương Kinh Kinh sắp gọn chỗ tài liệu đã in ấn xong xuôi, xoay người lại, thấy có chàng trai cao ráo đứng trước cửa.
Cô giật mình nhảy dựng, sau đó nghe thấy Đào Minh Chước gọi mình: “Thư ký Lương.”
“À.” Lương Kinh Kinh ngẩn người: “Là món… Là cậu à.”
May Lương Kinh Kinh kịp thời phản ứng, lập tức nuốt xuống hai chữ “đưa cơm” đã gần thốt khỏi miệng.
Về Đào Minh Chước, Lương Kinh Kinh thật sự mang lòng cảm kích. Vì cô là người duy nhất nắm rõ bệnh tình của Kinh Từ, cũng là người duy nhất biết được sự xuất hiện của Đào Minh Chước đã mang tới niềm hy vọng to lớn tới nhường nào cho cuộc sống của Kinh Từ.
“Cậu tới tìm sếp Kinh sao?” Lương Kinh Kinh suy nghĩ, cười rạng rỡ và hỏi: “Sếp Kinh sắp có buổi họp. Hay một tiếng nữa cậu lại qua tìm anh ấy?”
Cô thấy Đào Minh Chước hơi khựng một chút rồi lắc đầu.
“Thật ra tôi tới tìm cô.” Lương Kinh Kinh nghe thấy cậu ngập ngừng lên tiếng: “Tôi muốn tìm hiểu từ chỗ cô, trong cuộc sống hàng ngày… sếp Kinh có đặc biệt thích hay ghét cái gì không?”
Lương Kinh Kinh: “… Hả?”
“Hành động gây thất vọng” lần đầu của Đào Minh Chước có thể nói đã thất bại toàn tập. Cậu tổng kết các nguyên nhân dẫn tới thất bại của mình, cảm thấy chủ yếu vì bản thân chưa nắm rõ sở thích, sở ghét của Kinh Từ nên chưa đưa ra được phương án nhắm đúng mục tiêu, do vậy không thể khiến Kinh Từ ghét mình.
Sao anh ta tốt tính vậy chứ? Đến thế rồi sao vẫn không nổi giận? Đào Minh Chước không cách nào hiểu nổi. Cậu cảm thấy tình cảm Kinh Từ dành cho mình còn sâu đậm hơn cậu dự đoán.
Sau khi hút hết toàn bộ bịch sữa canxi AD, Đào Minh Chước cảm thấy mình cần bốc thuốc đúng bệnh.
Sau cùng, cậu quyết định không tiếp tục hành hạ lẫn nhau ở phương diện ăn uống này nữa. Người là sắt, cơm là thép, lãng phí thức ăn là hành động đáng xấu hổ. Cậu không muốn tiếp tục xảy ra sự cố giống vụ “cay đặc biệt” lần trước.
(Người là sắt, cơm là thép: thành ngữ của Trung Quốc, con người phải ăn cơm mới có sức, như sắt phải luyện thành thép mới cứng chắc)
Theo lời Lương Kinh Kinh, Kinh Từ rất tốt tính, bình thường hiếm khi tỏ rõ yêu ghét đối với điều gì.
“Nhưng nếu bắt buộc phải kể ra thì sếp Kinh không thích thuốc lá cho lắm.” Lương Kinh Kinh ngẫm nghĩ, nói: “Ngoài ra, anh ấy thích những nơi yên tĩnh một chút. Về sở thích… thường anh ấy có nhờ tôi giúp đặt vé dự một vài buổi triển lãm, hẳn cũng chỉ có vậy thôi.”
Đào Minh Chước quyết định sẽ tấn công vào từng điểm một.
Vậy nên, kế hoạch lần hai của Đào Minh Chước là ra sức phì phèo khói thuốc trước mặt Kinh Từ.
Trong thực tế cuộc sống, Đào Minh Chước ghét cay ghét đắng loại người hút thuốc ở nơi công cộng. Cậu cho rằng đây là loại hành vi cực kỳ ích kỷ, vừa hại mình vừa hại người. Cậu đắn đo rất lâu, sau cùng mới hạ quyết tâm.
Trên người Kinh Từ không có mùi khói thuốc, trong bàn làm việc cũng không có gạt tàn. Vậy nên Đào Minh Chước chắc chắn rằng Kinh Từ không hút thuốc, hơn nữa hẳn cũng là người sẽ không tìm “mồm bát hương” để làm người yêu.
Hai người hẹn tầm sáu giờ mỗi tối sẽ ăn tối cùng nhau, vậy nên hôm ấy sau khi hết giờ làm, Đào Minh Chước tạt qua cửa hàng tiện lợi dưới chân công ty.
Đào Minh Chước thật sự không biết chút gì về thuốc lá. Đối mặt với một tường xanh xanh đỏ đỏ đến hoa cả mắt, sau cùng cậu chọn một bao thuốc lá ngoại, giấu vào túi áo như kẻ trộm.
Đứng chờ ở cửa công ty thêm mười phút, Đào Minh Chước thấy Kinh Từ bước ra khỏi thang máy, đi tới trước mặt cậu.
Kinh Từ chào cậu: “Chào buổi tối.”
Đào Minh Chước khẽ đáp rồi bảo: “Đi thôi.”
Việc đi ăn chung cùng Đào Minh Chước đã trở thành niềm mong ngóng trong cuộc sống của Kinh Từ, bản thân Đào Minh Chước cũng đã trở thành động lực để Kinh Từ tới công ty đi làm.
Hôm nay bọn họ cùng ăn cơm rang.
Đào Minh Chước vừa và cơm trên đĩa vừa nói: “Cơm rang quán này ngon lắm, dùng tóp mỡ lợn, hơn nữa suất còn siêu lớn. Có phải ngon lắm không?”
Kinh Từ đáp: “Rất ngon.”
Anh nhìn chằm chằm mặt Đào Minh Chước, sau đó cúi đầu, cũng từ tốn ăn một miếng cơm rang.
Trừ bữa xiên nướng xảy ra chút sự cố nho nhỏ kia, bữa tối mấy ngày nay đều diễn ra vô cùng suôn sẻ, Đào Minh Chước dẫn Kinh Từ đi trải nghiệm các hàng quán nhỏ mà thường ngày cậu hay ghé ăn. Hơn nữa, dạo gần đây, trong bữa ăn, Đào Minh Chước cũng rất hiếm khi ngẩn ngơ không rõ lý do, đã trở về trạng thái ăn uống tập trung, rất ngon miệng trước đây.
Thật ra cảm giác lúc ăn tối và lúc ăn trưa trên công ty không giống nhau. Buổi tối là thời gian cá nhân, bầu không khí khi hai người ở cạnh nhau dường như cũng bớt câu nệ so với bình thường khi ở công ty.
Kinh Từ cảm thấy hiện tại rất khó để định nghĩa mối quan hệ giữa anh và Đào Minh Chước. Không giống cấp trên và cấp dưới, cũng không giống bạn bè thông thường, mà là một mối quan hệ có chút kỳ lạ, khó thể nói rõ. Kinh Từ quyết định sẽ tạm thời định nghĩa mối quan hệ này là “bạn ăn”.
Theo lý mà nói, ăn uống xong xuôi là sẽ tới lúc chào tạm biệt.
Thế nhưng, sau khi thanh toán, Đào Minh Chước lại chủ động đề xuất, rất hiếm thấy: “Bên cạnh là ven hồ, anh có muốn đi dạo một chút cho tiêu cơm không?”
Kinh Từ thoáng sửng sốt, đáp: “Được.”
Thế là bọn họ đi dạo quanh hồ một lúc.
Kỳ quặc ở chỗ, Kinh Từ cảm thấy Đào Minh Chước dường như không hề tập trung vào việc đi dạo. Ngược lại, cậu cứ không ngừng nhìn trái ngó phải, quan sát người đi bộ xung quanh.
Đường quanh hồ rất yên tĩnh, không có mấy người đi bộ, đôi lúc có xe lướt qua bên cạnh.
Sau đó, Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước đứng lại tại chỗ, quay người, đồng thời thò tay vào túi áo, nói: “À…”
Kinh Từ cũng ngừng bước theo.
Đào Minh Chước vừa chuẩn bị nói gì đó thì có một người phụ nữ đẩy xe nôi dừng lại bên cạnh bọn họ, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
Kinh Từ thấy Đào Minh Chước lại lấy tay ra khỏi túi, hít sâu một hơi như có phần đau khổ: “… À, hình như vẫn hơi đầy, chúng ta đi thêm lúc nữa đi.”
Đi thêm năm phút, Kinh Từ thấy Đào Minh Chước cuối cùng cũng dừng bước, một lần nữa quay người lại.
Cùng lúc đó, anh thấy Đào Minh Chước rút từ trong túi ra một bao thuốc lá, nói rất to: “A, lại thèm rồi.”
Kinh Từ: “…?”
Đào Minh Chước thật sự rất mệt mỏi. Cậu không ngờ tìm một vị trí không khí lưu thông ổn, đồng thời xung quanh không có người đi bộ, đặc biệt là không có phụ nữ và trẻ nhỏ lại có thể khó đến vậy.
Đúng như dự đoán, khoảnh khắc trông thấy cậu rút bao thuốc lá từ trong túi ra, Kinh Từ lộ biểu cảm có phần ngỡ ngàng.
Đào Minh Chước rất hài lòng với phản ứng này của Kinh Từ. Cậu ra vẻ như không có chuyện gì, nói: “Ngại quá, thói quen cũ. Bình thường vẽ vời bí ý tưởng tôi thích làm một hơi, không cai được.”
“Anh không để bụng tôi hút điếu chứ?” Cậu nhìn về phía Kinh Từ.
Kinh Từ trầm ngâm nhìn chằm chằm bao thuốc trong tay Đào Minh Chước một lúc.
“Không sao.” Cậu nghe thấy Kinh Từ nói: “Cậu hút đi.”
Đào Minh Chước cũng đã tính đến câu trả lời này. Cậu cúi đầu, hít sâu một hơi, quyết định bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Đào Minh Chước chưa bóc bao thuốc lá bao giờ. Cậu đang cúi đầu nghiên cứu nên mở bao như nào thì nghe thấy Kinh Từ ngập ngừng hỏi: “Vậy bình thường cậu, cũng thích hút thuốc lá dành cho nữ sao?”
Đào Minh Chước: “…?”
Câu cúi đầu nhìn kỹ thì mới phát hiện, tuy trên bao thuốc in toàn tiếng Anh, nhưng cạnh bên lại có một hình logo giày cao gót, có vẻ như thật sự là thuốc lá được thiết kế riêng cho phụ nữ.
Đào Minh Chước chết lặng.
Lúc mua cậu hoàn toàn không phân biệt được sự khác nhau giữa các nhãn hiệu, thêm vào đó người cần thanh toán phía sau xếp một hàng dài nên cậu không có thời gian để nghiên cứu.
Vậy nên sau cùng chỉ có thể phù thuộc hoàn toàn vào “mắt nhìn”, chọn một loại có bao bì đẹp mắt, chủ yếu là Đào Minh Chước cảm thấy tông màu nhạt trông sang chảnh.
Đào Minh Chước cảm thấy mặt mình cứng đờ: “Thói quen cá nhân, sở thích đặc thù, không… không được sao?”
Cậu sợ Kinh Từ nhìn ra được manh mối gì, thế nhưng Kinh Từ dường như không nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười rồi gật đầu, nói: “Thuốc lá cho nữ đúng là sẽ thơm mát hơn.”
Đào Minh Chước thở phào một hơi.
Màn kịch đã bắt đầu, tuy đạo cụ có chút sai sót nhưng Đào Minh Chước vẫn kiên quyết diễn tiếp.
Đào Minh Chước lóng nga lóng ngóng, mãi mới lấy ra được một điều. Kinh Từ chăm chú quan sát động tác tay của cậu, lặng im không nói gì.
Đào Minh Chước: “Tôi, tôi hút thật đấy.”
Kinh Từ thật sự không rõ vì sao chuyện hút thuốc cỏn con như vậy mà Đào Minh Chước cứ hỏi ý kiến của anh, nhưng anh vẫn gật đầu: “Hút đi.”
Thế nhưng thật kỳ lạ, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, Đào Minh Chước không làm bước tiếp theo mà chỉ kẹp điếu thuốc trên tay, đứng đờ ra tại chỗ.
Kinh Từ nhìn mặt cậu, không rõ có chuyện gì.
Bầu không khí chợt đông cứng một cách lạ thường.
Một lúc sau, Kinh Từ hỏi dò: “Có phải cậu… không mang lửa không?”
Mười lăm phút sau, Đào Minh Chước bước ra từ cửa hàng tiện lợi gần đấy.
Đào Minh Chước mất mặt tới hai lần trong tối này đã hoàn toàn chết lặng. Hiện tại cậu chỉ muốn mau mau châm lửa điếu thuốc khỉ gió này, sớm diễn cho xong màn kịch này.
Gió ven hồ khá mạnh. Đào Minh Chước lóng ngóng ấn bật lửa, ngọn lửa bập bùng đung đưa, cậu mất phải nửa ngày mới lẩy bà lẩy bẩy châm được điếu thuốc.
Sau đó Đào Minh Chước kẹp lấy điếu thuốc, giả bộ điềm tĩnh, rít một hơi.
Tuy thuốc lá dành cho nữ có vị nhạt và thanh hơn so với thuốc lá thông thường, thế nhưng Đào Minh Chước lần đầu hút thuốc, vẫn bị sặc khói tới cay mắt, cả người giật nảy.
Song, cậu vẫn làm bộ như không có chuyện gì, hỏi: “Khụ… Khụ, anh, anh thích người hút thuốc không?”
Kinh Từ nhìn mặt cậu, mỉm cười: “Không thích lắm.”
Đào Minh Chước vừa nghe Kinh Từ nói “Không thích lắm”, cảm thấy đã đạt được mục đích của mình, tinh thần lập tức lên dây cót.
Cậu nén chịu cảm giác ngứa ngáy ở cổ họng, đọc diễn cảm lời thoại cậu đã chuẩn bị từ trước một cách dạt dào cảm xúc: “Á, vậy thì ngại quá, tôi là kiểu người nghiện thuốc. Nói sao nhỉ. Tôi biết đúng là có hơi thiếu ý thức, nhưng mà không cai được…”
Kinh Từ nhìn Đào Minh Chước, dịu dàng nói: “Thi thoảng hút một điếu thì không vấn đề gì. Hơn nữa trước đây hình như tôi chưa từng thấy cậu hút thuốc.”
Đào Minh Chước cảnh giác ngước mắt nhìn lên: “Đó… Đó là anh chưa thấy thôi. Lúc riêng tư tôi hút dữ lắm, hơn nữa còn không quan tâm đến cảm nhận của người xung quanh, vô cùng ích kỷ.”
Kinh Từ “À” lên một tiếng: “Nhưng, không phải cậu đã cố tình tìm chỗ không người sao?”
Đào Minh Chước: “… Chẳng hiểu anh đang nói gì cả.”
Khói thuốc tan bớt, tự Đào Minh Chước ngửi cũng đã thấy có phần khó chịu, nhưng vẫn gồng mình hút tiếp.
Kinh Từ cũng không nhiều lời, chỉ nhìn ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ, yên tĩnh đứng bên cạnh Đào Minh Chước, chờ cậu hút xong, không hề để lộ chút bất mãn nào.
Đào Minh Chước quyết định tung ra tuyệt chiêu của mình.
Cậu ngừng một chút, sau đó lại rút bao thuốc từ trong túi áo ra, đưa tới trước mặt Kinh Từ: “Đứng vậy có chán không? Nói sao nhỉ, hay cùng hút một điếu, trải nghiệm chút trò mới?”
Kinh Từ quay sang, nhìn mặt Đào Minh Chước, không đáp.
Đào Minh Chước cảm thấy lần này có là người tốt tính hơn nữa thì đoán chừng cũng sẽ nổi nóng. Dù sao Kinh Từ cũng đã nói rõ không thích hút thuốc, nhưng cậu lại chẳng hề để ý tới cảm nhận của anh mà phì phèo khói thuốc ngay bên cạnh, thậm chí hiện tại còn to gan rủ anh hút chung.
Kinh Từ không nói năng gì một lúc rất lâu. Đào Minh Chước cảm thấy bản thân có lẽ đã hơi quá đáng, bèn rụt tay lại: “Thôi vậy, anh…”
Đào Minh Chước vừa chuẩn bị nhét bao thuốc lá vào túi thì Kinh Từ đột nhiên vươn tay nhận lấy.
Cậu nghe thấy Kinh Từ nói: “Cảm ơn.”
Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ cúi đầu, nhanh nhẹn rút từ trong bao thuốc ra một điếu rồi kẹp giữa ngón tay, ngắm nghía một lúc.
Có một tích tắc, Đào Minh Chước chợt cảm thấy, chỉ một hành động rút điếu thuốc đơn giản nhưng Kinh Từ lại thể hiện được vẻ bình tĩnh và thành thạo mà cậu không có.
Linh tính mách bảo Đào Minh Chước không ổn, yết hầu của cậu nhấp nhô: “Không phải anh… không thích hút sao?”
Kinh Từ vê nhẹ điếu thuốc trong tay. Ngón tay anh thon dài, mảnh khảnh, mà thuốc lá dành cho nữ cũng khá mảnh và dài, nằm trong tay anh lại càng đẹp hơn.
“Thay vì nói không thích người hút thuốc, chẳng bằng nói là không thích việc hút thuốc.” Kinh Từ thở ra một hơi thật khẽ: “Về nguyên nhân không thích, có lẽ chủ yếu vì năng lực tự chủ của tôi khi ấy không đủ mạnh mẽ, nên quá trình cai thuốc khá vất vả.”
Đào Minh Chước trợn tròn mắt: “…?”
“Có điều giờ tôi kiểm soát được bản thân rồi.” Kinh Từ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, mỉm cười: “Thi thoảng thử một chút hẳn cũng không sao.”
Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ cúi đầu, tóc bị gió nhẹ thổi bay, lông mày hơi nhíu lại, không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt.
Anh ngậm lấy điếu thuốc kia, hơi nghiêng đầu, giọng nói có chút không rõ ràng: “Xin ít lửa được không?”
Có lẽ vì phong thái của Kinh Từ trong lúc này khác biệt quá lớn so với bình thường, Đào Minh Chước mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Cậu đáp: “… Được.”
Đào Minh Chước tưởng ý của Kinh Từ là kêu cậu lấy bật lửa ra. Thế nhưng giây tiếp theo, Kinh Từ đột nhiên ngậm lấy điếu thuốc rồi dựa lại gần, trực tiếp chạm vào điếu thuốc đã châm lửa mà Đào Minh Chước đang ngậm trong miệng.
Động tác của anh vô cùng trơn tru và tự nhiên. Trong thoáng chốc, khoảng cách giữa hai người bị kéo lại thật gần, đến mức dường như chóp mũi đã sắp chạm vào nhau.
Đào Minh Chước chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dài, mềm mại khẽ rung của Kinh Từ, mái tóc anh khẽ chuyển động theo nhịp gió, cả gương mặt anh được chiếu sáng bởi ánh lửa màu cam bập bùng.
Kinh Từ ngước mắt nhìn lên. Dưới sắc trời đêm tĩnh lặng, ánh sáng trong mắt anh dường như dịu dàng hơn, trong trẻo hơn.
Ánh lửa nhen nhóm, điếu thuốc được châm lửa.
Kinh Từ chậm rãi đứng thẳng người dậy, kẹp lại điều thuốc giữa hai ngón tay. Anh khẽ cười với Đào Minh Chước, sau đó nhả ra một hơi khói nhẹ nhàng mà biếng nhác.
“Cảm ơn nhé.” Anh nói với Đào Minh Chước.
—
Tác giả: Có người sắp cháy rồi.