Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Minh Chước chìm trong lo âu.

Kinh Từ rõ ràng là người chín chắn và lý trí. Thế nhưng Đào Minh Chước đâu ngờ được, trong chuyện tình cảm, anh lại là kiểu người sẽ chọn cách xử lý có phần cực đoan như vậy.

Vốn Đào Minh Chước chỉ cảm thấy sớm cắt đứt quan hệ giữa hai người là điều đúng đắn, nhưng cậu chưa bao giờ muốn làm tổn thương Kinh Từ.

Kinh Từ khi say rượu không còn kiềm chế lời nói và hành động bản thân như bình thường. Lúc này, mắt anh đỏ ngầu, giọng nói có phần yếu đuối, trông anh đang rất khó chịu.

Đào Minh Chước lo lắng vô cùng, đồng thời cậu cũng phát hiện ra một vấn đề kinh khủng khác.

Hôm nọ sau khi tan làm, Dương Khả Ninh dẫn Đào Minh Chước và Hứa Dịch tới một nhà hàng, nghe bảo là nhà hàng bếp riêng mới mở trong thành phố. Sau khi tới nơi, Đào Minh Chước nhận ra logo của nhà hàng. Đây là nhà hàng mà Kinh Từ đã đặt đồ cho cậu vào buổi trưa trước đó.

Tâm trí Đào Minh Chước như treo ngược cành cây suốt cả bữa ăn, chỉ kêu mọi người cứ tùy ý gọi đồ giúp mình. Đến lúc cuối thanh toán, cậu trông thấy một con số kinh hồn bạt vía trên hoá đơn.

Đào Minh Chước mắt chữ O, mồm chữ A: “Năm món mà đắt vậy sao?”

Dương Khả Ninh nhắc: “Be bé cái mồm được không? Đừng tỏ ra như người chưa trải sự đời như thế. Chỗ người ta là nhà hàng bếp riêng sang trọng, nếu không ông nghĩ vì sao tôi phải lôi hai ông đi cùng để còn chia bill?”

Đào Minh Chước nhìn chằm chằm hoá đơn: “108 tệ một con hàu sống?”

Hứa Dịch nói: “Chắc vì chất lượng tốt. Cỡ đúng là cũng khác hẳn hàu sống thông thường.”

Dương Khả Ninh nhìn Đào Minh Chước đã hóa đá tại chỗ, lộ vẻ nghi ngờ: “Nãy lúc tôi hỏi ông ăn không, ông trả lời là thế nào cũng được, giờ có biểu cảm như này là có ý gì. Có phải muốn quỵt không hả cái tên này?”

Hứa Dịch ngồi bên cạnh mồ hôi tuôn như mưa: “Hai người đừng cãi nhau, đừng cãi nhau…”

Đào Minh Chước không thốt nổi lên lời.

Trong ký ức của Đào Minh Chước, hôm đó Kinh Từ gọi cho cậu nhiều hơn năm món. Hơn nữa cậu nhớ rõ rành rành rằng Kinh Từ đã gọi cả một hàu sống to đầy ắp, mà cậu lúc ấy đã húp ít nhất phải bảy, tám con.

Đây chỉ là một trong những bữa trưa Kinh Từ mời cậu ăn, hơn nữa còn rất nhiều món Đào Minh Chước không thể nhìn ra giá cả bằng mắt thường, càng đừng nhắc tới mấy món tôm to cá lớn vừa nhìn đã thấy đắt.

Đào Minh Chước nhận ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu đã hưởng rất nhiều từ Kinh Từ.

Cậu tưởng mình có thể thản nhiên coi Kinh Từ là phiếu cơm miễn phí, thế nhưng cơm ăn xong còn có thể tiêu hóa, chứ lương tâm cậu kiểu gì cũng nuốt không trôi.

Lại nghĩ tới việc hiện tại vì cậu mà Kinh Từ không ăn uống hẳn hoi, Đào Minh Chước lần đầu trong đời được trải nghiệm cảm giác tội lỗi gấp đôi.

Lúc tới văn phòng tìm Kinh Từ, Đào Minh Chước còn trông thấy trên tường là bức tranh sơn dầu cậu vẽ cho Kinh Từ. Chiếc burger cá chiên tròn tròn đó trông đến là kỳ quặc trong căn phòng làm việc được bài trí theo phong cách tối giản, thế nhưng Kinh Từ lại treo nó ngay chính giữa bức tường, ở vị trí chỉ liếc qua là thấy ngay sau khi bước chân vào cửa.

Lòng dạ Đào Minh Chước càng lúc càng xoắn xuýt, vậy nên sau cùng cậu vẫn thốt ra câu “Tôi có thể tiếp tục ăn trưa cùng anh, chẳng qua lần này nhất định phải do tôi mời” với Kinh Từ.

Tiền, Đào Minh Chước nhất định phải trả. Cảm xúc của Kinh Từ, cậu cũng cần quan tâm. Dù thế nào thì tối thiểu không được để anh tiếp tục hành hạ cơ thể chính mình.

Đồng thời, Đào Minh Chước đã có một kế hoạch.

Kế hoạch này có hơi ấu trĩ, nhưng đây cũng là cách duy nhất lúc này không làm tổn thương tới Kinh Từ.

Đào Minh Chước cảm thấy, Kinh Từ hiện tại cũng chỉ mới hiểu biết về mình ở bề nổi, cậu còn chưa cho Kinh Từ biết về tính cách cũng như phẩm chất của mình.

Vậy nếu như về sau lúc ở cùng với Kinh Từ, cậu cố tình có vài hành động hơi gây thất vọng thì có phải có thể khiến Kinh Từ nhận ra tính cách và quan điểm sống của hai người không hợp nhau, khiến anh nhận ra cậu không tốt như anh tưởng tượng hay không?

Cảm giác mới mẻ quả thật sẽ tạo một lớp kính lọc ngắn hạn. Thế nhưng, nếu cậu liên tục để lộ những khuyết điểm, kiểu gì cũng có ngày Kinh Từ không thể nào bao dung nổi nữa.

Vậy đến lúc ấy, hẳn là anh sẽ lựa chọn buông tay.

.

Và như thế, tối thứ Hai, cũng là thời gian ăn bữa tối đầu tiên mà hai người đã hẹn trước, Đào Minh Chước dày công chọn một địa điểm vô cùng “nặng ký”.

Kinh Từ ngửa đầu, đọc dòng chữ trên biển đèn neon: “… Xiên nướng anh Ngưu?”

Đào Minh Chước nói: “Thật ra là anh Hứa, chẳng qua bộ thủ bên trái đã không sáng lên ba tháng nay rồi.”

(Chữ “Hứa” tiếng Trung là “”, gồm bộ ngôn “” bên trái và “” – Ngưu bên phải)

Đào Minh Chước lựa chọn một quán vỉa hè với khung cảnh “tuyệt đẹp” và bầu không khí độc đáo.

Khí thải xe cộ “trong lành” ven đường có thể xộc vào mũi bất cứ lúc nào, chiếc ghế nhựa nhỏ không có lưng tựa có thể dùng để uốn nắn tư thế ngồi, còn vết dầu mỡ trên bàn thì có thể dùng làm gương soi miễn phí để sửa sang ngoại hình. Có thể nhìn ra, quán ăn này đã tính toán cực kỳ chu đáo tới trải nghiệm ăn uống của khách hàng.

Đào Minh Chước hắng giọng, nói: “Đây là quán bình thường tôi thích ăn nhất. Cuộc sống của tôi là vậy đó, một tuần phải ăn chút đồ không sạch sẽ thì mới gọi là trọn vẹn.”

Đào Minh Chước quả thật rất thích ăn ở quán này, nhưng cùng lắm là hai, ba tháng mới ăn một lần. Mỗi tuần một lần là thử thách quá lớn đối với bụng dạ, số ngày nghỉ ốm một năm có lẽ cũng chẳng đủ dùng.

Cậu cố tình hỏi: “Anh thấy chỗ này thế nào, có chấp nhận được môi trường như này không?”

Nét mặt Kinh Từ vẫn như bình thường. Anh chẳng hề để lộ chút ghét bỏ hay lúng túng nào, ngồi xuống một cách rất tự nhiên, cởi áo khoác ra gấp gọn rồi đặt ở chiếc ghế nhựa bên cạnh.

Sau đó, Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ gật gù, nói: “Quán này nhộn nhịp quá, rất có sức sống. Cậu có mắt nhìn ghê, tôi đã bắt đầu mong đợi các món ăn ngày hôm nay rồi đó.”

Đào Minh Chước: “…?”

Nhân viên phục vụ đi tới, đưa cho họ chiếc thực đơn nhăn nhúm.

Đào Minh Chước im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh muốn ăn gì không?”

Kinh Từ cúi đầu lật trang xem thử, không ngoài dự đoán nói ra câu trả lời quen thuộc: “Tôi gì cũng được, cứ ăn giống cậu là được.”

Đào Minh Chước hít sâu một hơi: “Được rồi. Vậy tôi sẽ gọi theo sở thích của tôi.”

Kinh Từ: “Được.”

Thế là Đào Minh Chước không chút khách sáo, trực tiếp gọi một lượt mấy món kỳ lạ như tim, gan, lá lách, phổi, lòng già, ngay cả rau cũng chỉ gọi mấy loại vị nồng như hẹ.

“Còn về vị… làm cho tôi hết thành cay đặc biệt.” Cậu hỏi Kinh Từ: “Trước đây tôi chưa từng thử vị cay đặc biệt, cảm thấy rất mới mẻ. Hẳn là anh ăn được nhỉ?”

Kinh Từ mỉm cười: “Không vấn đề gì.”

Đào Minh Chước tiếp tục lật thực đơn một lúc nữa, mím môi nói: “Đồ uống đắt quá… Thôi khỏi vậy, nước lọc là được.”

Lần này đến cả nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng nhìn cậu bằng ánh mắt có phần xem thường: “Chỗ chúng tôi chỉ có nước nóng, anh chắc chắn chứ?”

Đào Minh Chước gập thực đơn lại, trộm liếc mắt về phía Kinh Từ ngồi đối diện, đáp: “Nước nóng rất ổn.”

Đào Minh Chước cảm thấy biểu hiện tối nay của mình “không có gì để chê”. Cậu cho rằng bản thân đã diễn giải xuất sắc hình tượng một gã đàn ông cực kỳ ích kỷ và bủn xỉn không ai bằng, vô cùng đáng thất vọng.

Thế nhưng Kinh Từ vẫn như cũ, chỉ yên lặng ngồi phía đối diện, biểu cảm không chút thay đổi.

Đào Minh Chước cảm thấy Kinh Từ có khả năng chỉ đang nhịn mà thôi, có lẽ đợi lát đồ ăn được bê lên, anh sẽ không cách nào bình tĩnh như vậy được nữa.

Song, Đào Minh Chước đâu có ngờ được, người gắng gượng không nổi trước lại là mình.

“Không đúng.” Đào Minh Chước bị cay đến mức mồ hôi đầy trán nhìn Kinh Từ mặt mũi bình thản, không kiềm được vừa thở vừa hỏi: “Sao… sao anh giỏi ăn cay vậy?”

Kinh Từ cẩn thận cắm xiên tre trong tay vào ống tre, trả lời: “Mẹ tôi thích ăn cay, bình thường nấu ăn luôn cho ớt, chắc là tôi được luyện dần từ bé.”

Đào Minh Chước trăm suy ngàn tính cũng không ngờ đến khả năng này.

Chính cậu đã cay tới mức hít hà không ngừng, thế nhưng vẫn không cam lòng, một lúc sau không nhịn được hỏi: “Vậy anh cũng ăn được mấy thứ gan, phổi, lòng kiểu này sao? Anh không thấy mùi vị kỳ quặc sao?”

Kinh Từ suy nghĩ trong chốc lát, đáp: “Tuy ăn lần đầu nhưng tôi thấy bản chất đều là thịt, về mùi vị thì mỗi loại lại có điểm đặc biệt riêng của chúng, vậy nên tiếp nhận cũng không vấn đề gì.”

“Hơn nữa nếu không có cậu, có lẽ tôi cũng sẽ không ăn những món này.” Kinh Từ dịu dàng nói: “Trước đây tôi rất hiếm khi nếm thứ các món ngoài vùng an toàn của mình.”

“Cảm ơn cậu đã dẫn tôi đi trải nghiệm.” Anh cong mắt mỉm cười với Đào Minh Chước.

Đào Minh Chước cảm thấy tim mình không hiểu sao lại trật nhịp.

Nụ cười của Kinh Từ rất đẹp. Dưới ánh đèn neon nhấp nháy, đôi mắt anh như ngâm trong dòng nước dịu dàng, ngay cả hàng lông mi cũng được bao phủ bởi một thứ ánh sáng mơ màng.

Anh chẳng hay biết mục đích thật sự của Đào Minh Chước khi mời bữa ăn này, càng chẳng hay biết Đào Minh Chước đã cố tình gọi những món ăn kỳ quái kia.

Anh không kén cá chọn canh với không gian xung quanh, chẳng hề để lộ chút bực bội nào. Ngược lại anh dường như còn rất háo hức, thậm chí còn gửi cậu lời cảm ơn chân thành, rất đỗi vui vẻ vì cậu đã mời ăn bữa này.

Anh ấy hình như… thật sự rất thích mình. Đào Minh Chước ngỡ ngàng nghĩ.

Trong khoảnh khắc ấy, Đào Minh Chước đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên nóng nực. Cậu chắc chắn đây không phải cái nóng cay nồng do ớt mang lại, mà là cái nóng không rõ nguồn gốc khiến má cậu nóng bừng, vành tai như muốn bốc cháy.

.

Kinh Từ nhìn mặt Đào Minh Chước, có chút bối rối.

Trước bữa ăn này, Kinh Từ vốn có lo lắng, sợ Đào Minh Chước sẽ mời mình tới ăn tại nhà hàng sang trọng. Nếu như vậy, rất nhanh cậu sẽ trả hết phần tiền ăn lúc trước.

Thế nên, khi thấy Đào Minh Chước mời mình đi ăn xiên nướng, Kinh Từ đã thở phào nhẹ nhõm, vì như này có nghĩa hai người còn có thể đi ăn cùng nhau rất nhiều bữa tối nữa.

Việc có thể liên tục trông thấy Đào Minh Chước khiến Kinh Từ ăn rất ngon miệng trong bữa ăn này.

Chẳng qua, không biết bị cay hay sao, Đào Minh Chước bắt đầu mất tập trung trong nửa sau của bữa ăn. Tai và mặt cậu ửng đỏ, cứ cúi gằm mặt xuống, không nói năng thêm gì.

Kinh Từ cảm thấy Đào Minh Chước hẳn là bị cay quá rồi, vì độ cay ở mức cay đặc biệt thật sự hơi thái quá, ban đầu Kinh Từ cũng có phần không thích ứng được.

Anh nhìn mặt Đào Minh Chước, do dự một lúc rồi đứng lên, đi vào trong quán.

Trước hôm nay hai người đã từng ăn chung rất nhiều bữa, Kinh Từ hiểu rõ về sức ăn của Đào Minh Chước. Anh biết với số món gọi hôm nay, Đào Minh Chước chắc chắn ăn không no.

Kinh Từ cũng không thấy Đào Minh Chước keo kiệt. Anh biết điều kiện cuộc sống của mỗi người là khác nhau, khả năng chi trả cũng khác nhau. Có lẽ việc mới anh ăn tối thật sự sẽ trở thành một gánh nặng tài chính đối với Đào Minh Chước.

Anh thấy chỉ cần bản thân có thể ăn cùng Đào Minh Chước, vậy là đã đủ rồi.

Kinh Từ suy nghĩ một lát, sau cùng lấy từ trong tủ đồ uống ra một bịch sữa bổ sung canxi AD[1], rồi kêu phục vụ làm thêm mấy món, dặn dò chỉ để mức cay nhẹ là được rồi.

Sau đó Kinh Từ trở lại chỗ ngồi, đặt bịch sữa canxi AD kia tới trước mặt Đào Minh Chước.

“Tạm thời đừng ăn mấy món nữa, tôi gọi thêm mấy món không quá cay rồi.” Kinh Từ nói: “Sữa có thể làm dịu vị cay. Cậu tốt nhất uống chút đi, không lát nữa dạ dày lại khó chịu.”

Anh thấy Đào Minh Chước ngước lên, ngơ ngác nhìn mình. Kinh Từ suy nghĩ, nhớ lại cuộc hội thoại lúc gọi món giữa Đào Minh Chước và nhân viên phục vụ, cho rằng Đào Minh Chước cảm thấy gọi thêm mấy món này sẽ vượt quá kinh phí dự trù nên không chịu động vào.

“Cậu chỉ cần mời tôi những món trên bàn là được rồi.” Kinh Từ kiên nhẫn giải thích với cậu: “Vì tôi tự ý gọi thêm món mới mà không hỏi xem cậu có cần hay không, nên tiền đồ uống và các món mới lát tôi sẽ trả.”

Thấy Đào Minh Chước vẫn không nói năng gì, Kinh Từ bắt đầu thấy lo lo. Anh nghi Đào Minh Chước đã bị cay tới mức đầu óc mụ mì. Anh thoáng do dự rồi xé bọc ngoài của bịch sữa canxi AD, cắm ống hút, sau đó kéo tay Đào Minh Chước, trực tiếp nhét sữa vào tay cậu.

“Uống tạm chút cho đỡ, được không?” Kinh Từ nói với giọng rất nhẹ nhàng.

Kinh Từ ngẩng lên nhìn về phía mặt Đào Minh Chước, càng cảm thấy lo lắng hơn.

Anh thậm chí còn nghi ngờ bột ớt quán này dùng có khả năng có chút vấn đề về chất lượng. Vì chỉ vài giây ngắn ngủi, bằng mắt thường cũng có thể thấy được mặt Đào Minh Chước đã đỏ gấp đôi.

Tác giả: Sách “Cấp trên xin đừng yêu tôi” của tác giả Đào Minh Chước (có tên khác là “Cẩm nang tự tán tự đổ”)  hiện đã mở bán trên các nền tảng lớn, giá 10 sao biển/cuốn. Mời quý vị cho vào giỏ 

Chú thích:

[1] Sữa AD:

Bình Luận (0)
Comment