Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 10

Kinh Từ đã trải qua một tuần trong mông lung. Anh thật sự chẳng hề muốn dùng từ như vậy để miêu tả cuộc sống của mình, nhưng hiện tại dường như chỉ có từ “mông lung” có thể diễn tả một cách chính xác nhất về trạng thái của anh.

Vốn cường độ công việc cao đã khiến tinh thần Kinh Từ căng thẳng quá mức, càng tồi tệ hơn nữa là do không thể gặp Đào Minh Chước, anh đã bắt đầu quay về trạng thái không thể nuốt trôi thức ăn.

Thật ra nếu vẫn luôn ở trong trạng thái này thì có lẽ cũng không khó chịu đến vậy. Thế nhưng vì bản thân từng được nếm mùi hạnh phúc trong ngắn hạn khi có thể ăn uống bình thường nhờ vào Đào Minh Chước, vậy nên sự chênh lệch rõ rệt hiện tại mới càng khiến Kinh Từ khó có thể chịu nổi.

Anh như một cây khô héo đến cùng cực, vẫn luôn gắng vươn cành để hấp thụ nước, nhưng bây giờ lại phải kìm nén bản thân không được vươn mình về phía nguồn nước.

Vì không có cảm giác đói, Kinh Từ cần đặt chuông báo thức nhắc nhở bản thân ăn.

Anh treo bức tranh bánh burger mà Đào Minh Chước đã vẽ giúp mình trong phòng làm việc, khi ăn sẽ không ngừng ngẩng lên nhìn, hy vọng bản thân sẽ có cảm giác thèm ăn dù gì một chút.

Thế nhưng tranh vẽ suy cho cùng cũng chỉ là tranh vẽ, Kinh Từ vẫn ăn không nổi.

Kinh Từ có thể hiểu được lựa chọn của Đào Minh Chước, cũng không hy vọng đời sống xã giao của người khác bị ảnh hưởng vì mình, huống chi còn là đời sống tình cảm quan trọng như thế.

Anh cũng sẽ không giãi bày với Đào Minh Chước về căn bệnh của mình. Bởi vì một khi nói ra sẽ giống như anh đang đơn phương ràng buộc Đào Minh Chước bằng đạo đức, việc ăn cùng nhau đối với Đào Minh Chước sẽ mang thêm một tầng nghĩa “Anh ta bị bệnh, vậy nên mình phải ăn cùng anh ta, nếu từ chối thì là không biết cảm thông”. Như vậy là rất bất công với Đào Minh Chước. Dù có thế nào, Kinh Từ cảm thấy không nên bắt người khác gánh vác thêm trách nhiệm chữa bệnh cho mình.

Mà tệ hơn nữa là trong bữa tiệc tối đó, Kinh Từ gặp phải một người quen cũ.

“Kinh Từ?” Diêu Liên Sâm gọi tên anh.

Trong những năm du học ở nước ngoài, Kinh Từ từng tham gia vào một vài dự án game, có quen biết một người cũng từng theo học chuyên ngành Công nghệ – Thông tin và có hứng thú với việc nghiên cứu, phát triển game giống anh – Diêu Liên Sâm.

Hai người khá ăn ý trong công việc, về sau Diêu Liên Sâm chủ động ngỏ ý muốn thử với Kinh Từ nên Kinh Từ và gã từng hẹn hò một thời gian ngắn.

Thế nhưng ở chung được một thời gian, Kinh Từ cho rằng hai người không hợp nhau nên anh lựa chọn cắt lỗ kịp lúc, sau cùng không để mối quan hệ phát triển tới mức người yêu.

Hầu hết những người tại buổi tiệc tối này đều làm trong các lĩnh vực liên quan, nên tuy gặp Diêu Liên San ở đây có hơi trùng hợp nhưng Kinh Từ cũng không quá bất ngờ.

Có lẽ vì tình trạng của Kinh Từ đã tệ đến mức nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được, ánh mắt Diêu Liên San đầy sự dò xét: “Cậu từ chối tôi, chọn theo Lý Vũ Phách là để ép bản thân ra nông nỗi này sao?”

Tuy sau cùng không thể trở thành người yêu, Diêu Liên San vẫn đánh giá cao năng lực và thiên phú hơn người của Kinh Từ. Về sau, gã có mời Kinh Từ cùng tham gia nghiên cứu và phát triển một dự án mới trong nước nhưng cuối cùng bị Kinh Từ khéo léo từ chối.

Lý Vũ Phách mà Diêu Liên Sâm nhắc tới chính là Giám đốc trên danh nghĩa của công ty game nơi Kinh Từ làm việc.

Song, hầu hết mọi người không biết rằng, nếu truy ngược lại nguồn gốc, người sáng lập thật sự của công ty thực ra là Kinh Ngụy Tùng – cha ruột của Kinh Từ, còn Lý Vũ Phách thực ra là anh trai cùng mẹ khác cha của Kinh Từ.

Lý Lam từng một lần ly dị. Năm 35 tuổi, bà dẫn theo Lý Vũ Phách 9 tuổi kết hôn với Kinh Ngụy Tùng, ba năm sau khi kết hôn thì sinh ra Kinh Từ.

Kinh Ngụy Tùng là người hiền lành và kiệm lời. Thứ ông yêu nhất trong đời chỉ có lập trình và Lý Lam, ông đối xử với Lý Vũ Phách tốt như đối với con trai ruột.

Quan hệ giữa Lý Vũ Phách và Kinh Từ cũng hệt như anh em ruột. Lý Vũ Phách sở hữu tính cách dạn dĩ, phóng khoáng và vui tươi rất giống Lý Lam, còn sự cẩn trọng và dịu dàng của Kinh Từ lại giống Kinh Ngụy Tùng hơn. Tính cách của mọi người trong nhà tạo thành những cặp bù trừ hoàn hảo, chung sống rất hòa thuận.

Nhưng không may là năm Kinh Từ 13 tuổi, Ngụy Kinh Tùng đã qua đời vì căn bệnh ung thư, mà công ty của ông khi ấy mới vừa đặt những bước đi đầu tiên.

Kinh Từ lúc đó vẫn còn quá nhỏ, Lý Vũ Phách lớn hơn anh mười hai tuổi bèn tiếp quản công ty, hơn nữa còn quản lý đâu ra đấy.

Lý Vũ Phách là người rất có gan làm, đưa công ty nhỏ phát triển thần tốc. Về sau, một tựa game mà Kinh Ngụy Tùng từng tham gia nghiên cứu và phát triển khi còn sống cuối cùng đã bùng nổ, thế là cả công ty cũng theo đó có chút tiếng tăm.

Khi ấy, rất nhiều nhân tố mới tham gia vào đội ngũ nhân sự, thế nên trong mắt người ngoài, Lý Vũ Phách là người sáng lập ra công ty.

Vài năm sau đó, Kinh Từ tốt nghiệp đại học.

Lý Vũ Phách gan dạ, quả quyết; Kinh Từ tỉ mỉ, cẩn trọng. Hai anh em đều thuộc tuýp người thông minh và có năng lực xuất chúng. Theo lý mà nói, hẳn đã đến lúc anh em hục hặc, đấu nhau vỡ đầu chảy máu để tranh giành gia sản như trong mấy bộ phim gia tộc nhà giàu máu chó truyền thống.

Thế nhưng trên thực tế, khi Kinh Từ tốt nghiệp, vì Lý Lam vẫn luôn sợ bay đường dài, Lý Vũ Phách lúc ấy đang bận trăm công ngàn việc đã lùi lịch vô số cuộc họp, cất công bay từ Trung Quốc sang, tham dự lễ tốt nghiệp của Kinh Từ với tư cách người nhà.

Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, hai người cùng tới nhà hàng bít tết cạnh trường dùng bữa.

Lý Vũ Phách ngập ngừng hồi lâu, nói: “Tiểu Từ, anh muốn nói chuyện này với em.”

Lý Vũ Phách blah blah một tràng dài, đến cuối tổng kết lại: “Công ty vốn của chú Kinh. Em đã lớn rồi, nên giờ anh cũng nên trả công ty lại cho em.”

Kinh Từ lắc đầu: “Công ty do anh gây dựng, mấy năm nay đều nhờ anh tốn rất nhiều công sức lo liệu, em không thể nhận được.”

Lý Vũ Phách lắc đầu với tốc độ gấp đôi Kinh Từ: “Em họ Kinh, dù nhìn sao thì người không nên nhận cũng là anh, em nhận đi.”

Kinh Từ: “Anh là anh trai em, anh nhận đi.”

Cứ đùn qua đẩy lại, sau cùng Lý Vũ Phách gãi đầu, nói: “Hay thế này nhá. Hai chúng ta mỗi người một thời gian, anh tiếp quản ba năm, em tiếp quản ba năm. Em cảm thấy thế nào?”

Kinh Từ đáp: “Được. Nhưng em nhắc anh này, cái anh vừa rắc lên bít tết là bột quế đấy.”

Lý Vũ Phách đang cầm lọ bột sửng sốt: “Sao em không nói sớm?”

Năm nay là năm kết thúc thời hạn ba năm đầu tiên mà hai người đã thỏa thuận. Vậy nên, Lý Vũ Phách hớn hở đưa bạn gái đi du lịch nước ngoài, còn Kinh Từ vừa mới về nước thì đã tiếp nhận quyền quản lý công ty.

Người ngoài tuy biết Kinh Từ và Lý Vũ Phách có quan hệ thân thiết nhưng cũng chỉ cho rằng bọn họ là quan hệ chủ thuê và người làm thuê. Kinh Từ cũng không định kể chuyện này với Diêu Liên Sâm.

“Tôi vẫn thấy mình lựa chọn đúng.” Kinh Từ trả lời một cách hòa nhã: “Vì trông cậu hiện tại rất thư thái, cũng có nghĩa dự án của cậu phát triển thuận lợi.”

“Vậy nên nếu khi ấy tôi làm việc cùng cậu thì bây giờ sẽ không rèn luyện được gì mấy.” Anh nói.

Diêu Liên Sâm bất lực nói: “Có lúc tôi thật sự muốn biết, làm sao mà cậu có thể nói ra những lời vừa sắc bén nhưng cũng đồng thời lại xuôi tai một cách khó hiểu như vậy chứ?”

Gã nhìn ra được Kinh Từ không quá hào hứng, bèn biết điều mà chuyển chủ đề, hỏi bông đùa: “Về nước cảm thấy thế nào? Có gặp được ai phù hợp hơn tôi không?”

Lúc nghe thấy câu hỏi này, Kinh Từ thật sự thấy có hơi buồn cười.

Thật ra trước khi về nước, Kinh Từ cũng từng có chút kỳ vọng đối với đời sống tình cảm trong tương lai của mình, thế nhưng nào ngờ về nước chưa được bao lâu, bản thân lại mắc phải căn bệnh kỳ quái như này.

Rắc rối lớn nhất trong cuộc sống hiện tại của anh không ngờ lại là việc đơn giản như ăn một bữa cơm.

Kinh Từ lắc đầu, chỉ chạm nhẹ ly vào ly rượu trên tay Diêu Liên Sâm: “Tạm thời chưa có, nói không chừng sau này cậu có thể giới thiệu cho tôi vài người.”

Lời này thật ra là đang nói bóng gió với Diêu Liên Sâm rằng, cho dù tôi chưa gặp được ai phù hợp thì cậu cũng không có cơ hội.

Thấy sắc mặt Diêu Liên Sâm trở nên gượng gạo, Kinh Từ bèn chuyển chủ đề một cách thật tự nhiên sang dự án mới mà anh đang nghiên cứu và phát triển. Trò chuyện về lĩnh vực tâm đắc của bản thân, sắc mặt Diêu Liên Sâm lập tức dịu đi không ít.

Hai người trò chuyện rất lâu, lại thêm Diêu Liên Sâm có ý chuốc rượu anh, đến cuối Kinh Từ uống khá nhiều.

Tiệc rượu kết thúc, Kinh Từ thật ra đã có chút chếnh choáng nhưng lại vẫn muốn về công ty lấy tài liệu, để chuẩn bị sau khi về nhà nếu có thời gian sẽ xem qua.

Thế nhưng Kinh Từ đã đánh giá quá cao tửu lượng của bản thân. Cả trưa và tối anh đều chưa ăn gì, bụng vốn dĩ trống rỗng, vậy nên cơn say ập tới nhanh hơn anh tưởng rất nhiều.

Anh không ngờ bản thân lại bị tụt huyết áp, cũng không ngờ mình lại đụng trúng Đào Minh Chước.

Hôm sau, sau khi tỉnh rượu, trí nhớ của Kinh Từ trở nên rất mơ hồ.

Say rượu cộng với tụt huyết áp khiến anh khi ấy rất lờ đờ, chỉ nhớ mang máng rằng Đào Minh Chước đã giúp mình, hình như còn hỏi anh một câu “Vì sao không ăn gì”.

Thế nhưng Kinh Từ không nhớ mình đã trả lời ra sao, cũng không nhớ những gì diễn ra sau đó. Anh chỉ nhớ được rằng vì một tuần vừa qua rất không thoải mái nên tâm trạng anh lúc đó vô cùng cáu kỉnh.

Kinh Từ dậy trễ, khi tới công ty đã là buổi chiều.

Sau khi bước ra khỏi thang máy, Kinh Từ đi về phía phòng làm việc, lập tức trông thấy Đào Minh Chước đang đứng ở hành lang.

Đào Minh Chước đang thò đầu ngó nghiêng phòng làm việc của anh.

Thật ra kể từ lần đầu gặp Đào Minh Chước, Kinh Từ đã cảm nhận được một sức sống vô cùng đặc biệt từ cậu. Anh cảm thấy cậu như một bông hướng dương vươn mình cao vút, còn đọng sương sớm.

Cậu không khéo đưa đẩy, dễ đỏ mặt. Hơn nữa, từ bộ dạng nghiêm túc và chăm chú khi ăn của cậu, có thể nhìn ra được cậu là một chàng trai đơn giản, mọi suy nghĩ đều hiện rõ mồn một.

Nhớ lại khi Đào Minh Chước miêu tả về người trong lòng của cậu, cũng là dáng vẻ ngờ nghệch ấy, Kinh Từ cảm thấy được người như vậy dè dặt yêu mến cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

Ở bên Đào Minh Chước khiến Kinh Từ rất thoải mái, vậy nên cho dù cậu không có chức năng “đưa cơm” thì anh cũng bằng lòng kết bạn với người như cậu.

Chẳng qua, theo cảm nhận của Kinh Từ, có lẽ do khoảng cách chức vụ giữa hai người đã định trước là không thể xóa nhòa, thời gian ở bên cạnh anh, Đào Minh Chước luôn trong trạng thái có phần hốt hoảng. Tuy tiếc nuối nhưng anh cũng hiểu không thể tiếp tục đòi hỏi.

Kinh Từ dừng bước, khẽ hỏi: “Cậu đang tìm tôi sao?”

Cơ thể Đào Minh Chước thoáng khựng lại. Cậu quay người, Kinh Từ phát hiện nét mặt cậu có chút chần chừ muốn nói rồi lại thôi.

Kinh Từ ngẫm thử, cảm thấy có lẽ do tối qua lúc say tâm trạng anh không được tốt, đã nói vài lời không được phải phép với Đào Minh Chước.

“Xin lỗi.” Kinh Từ nói: “Tửu lượng của tôi trước giờ không thật tốt. Nếu tối qua có vài lời nói chưa thật đúng mực thì mong cậu không để bụng.”

“Với cả.” Anh mỉm cười với Đào Minh Chước: “Cảm ơn cậu tối qua đã giúp tôi.”

Đào Minh Chước nhìn anh, lẩm bẩm “Ừ” một tiếng.

Kinh Từ cảm thấy sắc mặt Đào Minh Chước vẫn có vẻ gì đó không ổn. Cậu nhìn về phía anh, như thể đang ấp ủ điều gì đó nhưng mãi không nói được thành lời.

Kinh Từ hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Đào Minh Chước dừng lại một lúc, nói: “Không có gì. Tôi chỉ tới… tới để xem anh ổn hay chưa.”

Kinh Từ “À” lên một tiếng, dịu dàng nói: “Tôi không sao rồi, cảm ơn.”

Đào Minh Chước nhìn anh, im lặng trong thoáng chốc rồi đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Thật ra, đời người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng cho dù có gặp chuyện gì đi nữa thì cũng không nên… không nên làm tổn thương cơ thể chính mình.”

Kinh Từ có phần bối rối nhìn cậu: “… Hả?”

Đào Minh Chước nuốt nước bọt, đột ngột đổi chủ đề: “Anh ăn gì chưa?”

Giờ đã là hai giờ chiều, vừa tỉnh dậy là Kinh Từ tới công ty ngay, thêm vào đó anh không cảm thấy đói, nên hiển nhiên là chưa ăn trưa.

Kinh Từ không rõ sao Đào Minh Chước lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Chưa.”

Sau đó anh trông thấy Đào Minh Chước để lộ biểu cảm đau lòng đến cau có.

Kinh Từ thấy Đào Minh Chước chuyển tầm mắt, dừng lại ở bức tranh sơn dầu treo trên tường, sau đó lại nhìn về phía anh rồi hít sâu một hơn, như thể đang đưa ra một quyết định rất quan trọng.

“Kinh Từ,” Đào Minh Chước nói: “Trước đây anh đã mời tôi ăn rất nhiều bữa. Tôi biết những bữa ăn ấy đều được mua từ những nhà hàng ngon và đắt tiền, vậy nên tôi vẫn… vẫn luôn canh cánh trong lòng.”

Nét mặt Đào Minh Chước trông quá đỗi nghiêm túc. Kinh Từ ngẩn người, lập tức có chút không nhịn được cười.

Chỉ có Kinh Từ là biết thật ra không tồn tại khái niệm ai nợ ai. Trên thực tế, những trải nghiệm mà Đào Minh Chước mang lại cho anh trong khoảng thời gian này hoàn toàn không thể dùng tiền để đo đếm được.

Kinh Từ lắc đầu, nói: “Cậu không cần cảm thấy áp lực, không việc…”

“Vậy nên bắt đầu từ hôm nay, tôi có thể… tiếp tục ăn trưa cùng anh.” Kinh Từ nghe thấy Đào Minh Chước nói một cách chắc chắn: “Chẳng qua lần này nhất định phải do tôi mời.”

Kinh Từ nuốt ngược trở lại câu “không việc gì đâu” gần như ngay tắp lự.

Anh thậm chí còn có một khoảnh khắc nghi ngờ mình đã nghe nhầm, sững sờ nhìn mặt Đào Minh Chước, mãi sau mới hỏi: “Nhưng cậu… không muốn ăn trưa cùng người cậu thích sao?”

Đào Minh Chước có vẻ đã sững người một lúc.

Sau đó Kinh Từ thấy cậu dường như ngộ ra điều gì, vội vàng có chút luống cuống sửa lời: “Đúng, đúng, vậy nên bữa trưa không được, ý tôi là… là bữa tối.”

Kinh Từ chớp mắt. Anh thấy Đào Minh Chước cúi đầu, ho khan một tiếng như để che giấu điều gì đó.

“Không có ý gì khác đâu. Tôi… Tôi chỉ muốn trả lại tiền ăn cho anh mà thôi.” Cậu đã nói vậy.

Tác giả: Có người ngắc nga ngắc ngứ, có người hí ha hí hửng.

Bình Luận (0)
Comment