Chất lượng thức ăn ở căng tin công ty đó giờ vẫn rất phập phù. Khi ngon thì ngon tuyệt, mà lúc dở thì có thể dở vượt mức giới hạn chịu đựng của sinh vật gốc carbon.
(sinh vật gốc carbon: carbon là nền tảng của hầu hết các hợp chất hữu cơ được sản xuất sinh học như protein, carbohydrate, chất béo và AND, mọi sự sống trên Trái Đất đều dựa trên gốc carbon)
Suất cơm cá nướng chanh cho bữa trưa ngày hôm nay của căng tin chua đến rụng răng, vậy nên cả đám Đào Minh Chước chọn ăn trưa ở cửa hàng tiện lợi bên dưới công ty.
“Tuần sau nữa đi fes anime với tôi nhé.” Trong lúc chờ thang máy, Dương Khả Ninh nói: “Tôi cầu xin mấy ông đó. Đi cos một mình cô đơn với ngượng lắm. Hai ông đi với tôi đi mà!”
Thật ra lúc đầu khi nộp hồ sơ, Dương Khả Ninh muốn tham gia vào một dự án game khác của công ty, thế nhưng khi ấy nhân sự mảng thiết kế của nhóm đó đã gần đủ rồi. Ngược lại phong cách vẽ của cô lại được Trưởng nhóm thiết kế đồ họa của dự án hiện tại chấm, cũng xem như trời xui đất khiến theo một nghĩa nào đó.
Mặc dù vậy, hiện tại cô vẫn “đẻ hàng” đăng trên mạng cho tựa game mà bản thân si mê, thi thoảng còn cos nhân vật mình thích.
Hứa Dịch lộ vẻ lúng túng: “Tiểu Ninh à, không phải bọn tôi không chịu đi với bà, mà là bọn tôi cũng chưa từng làm mấy chuyện đó bao giờ…”
Dương Khả Ninh nói: “Mấy ông có thể không cos, đứng bên cạnh chơi với tôi là được rồi!”
Đào Minh Chước chậm rãi lên tiếng: “Hai thằng đàn ông bọn tôi mặc quần áo bình thường đứng cạnh bà, bà không thấy càng ngại hơn sao?”
Dương Khả Ninh nói một cách hiển nhiên: “Không, hơn nữa hai ông có thể xách túi giúp tôi.”
Đào Minh Chước: “Đây mới là mục đích thật của bà đúng không?”
Dương Khả Ninh thấy hai người mãi không bằng lòng, lại biết bọn họ không chịu được mấy trò làm nũng của cô nhất, thế là bèn lắc cánh tay của Đào Minh Chước, cố tình nói bằng giọng nhão nhoét để khiến cậu rợn người: “Đi mờ…”
Da đầu Đào Minh Chước tê rần. Cậu đang chuẩn bị lên tiếng thì đột nhiên cửa tháng máy bật mở, cậu ngước lên nhìn theo phản xạ.
Kinh Từ và thư ký đang đứng trong thang máy.
Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau giữa không trung trong một giây, yết hầu của Đào Minh Chước lập tức chuyển động lên xuống.
Kinh Từ không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn về phía mặt Đào Minh Chước, sau đó tầm mắt dần di chuyển xuống dưới, dừng lại ở bàn tay đang lôi kéo Đào Minh Chước từ phía sau của Dương Khả Ninh.
Đào Minh Chước vô thức rụt cánh tay lại.
Dương Khả Ninh cũng nhìn thấy Kinh Từ trong thang máy. Cô thản nhiên buông tay, chào hỏi: “Sếp Từ, buổi chiều vui vẻ!”
Kinh Từ khẽ mỉm cười với cô, đáp: “Buổi chiều vui vẻ.”
Khác với phong cách ăn mặc hòa nhã và tối giản thường ngày, hôm nay Kinh Từ mặc một bộ vest sáng màu khá trang trọng. Thư ký phía sau cũng mặc đầm cocktail, có vẻ như chuẩn bị tham dự một chương trình nào đó.
Kinh Từ đang mỉm cười nhưng Đào Minh Chước lại cảm thấy sắc mặt anh không được ổn lắm, cả người trông có chút mệt mỏi.
Đào Minh Chước hơi phân tâm, sau đó thấy Kinh Từ bước từng bước đến trước mặt mình, cổ họng lập tức cũng thắt lại theo đó.
Cậu tưởng Kinh Từ định nói gì, thế nhưng anh chỉ hơi ngẩng lên rồi bảo cậu: “Cho đi nhờ.”
Lúc này Đào Minh Chước mới nhận ra mình hiện tại đang đứng chắn ngay trước cửa thang máy, bèn vội vàng tránh người sang bên: “Xin lỗi.”
Kinh Từ lắc đầu, chỉ nói: “Không sao.”
Giọng anh dịu dàng nhưng khách sáo. Anh tiếp tục đi về phía trước, cứ thế lướt qua Đào Minh Chước.
Đào Minh Chước bước vào thang máy, quay người lại, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại. Bóng Kinh Từ cứ thế dần dần biến mất khỏi tầm mắt cậu.
“Trông sếp Kinh cứ như thức trắng liền ba đêm vậy.” Dương Khả Ninh cảm thán: “Cơ mà anh ấy mặc vest, để lộ vòng eo thật sự rất thon gọn. Kiệt tác hội họa, thật sự là đạt trình độ kiệt tác hội họa…”
Đào Minh Chước có chút thấp thỏm.
Thật ra kể từ sau khi mượn lời nói dối để từ chối lời mời ăn trưa mỗi ngày của Kinh Từ, không hiểu sao mấy ngày nay Đào Minh Chước cứ có chút không thoải mái. Đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Kinh Từ ngày hôm đó. Nét mặt anh thất vọng thấy rõ, thậm chí còn tới mức tia sáng nơi đáy mắt cũng lịm dần theo.
Rõ ràng đã vô cùng thất vọng nhưng cuối cùng Kinh Từ vẫn lịch sự hỏi: “Vậy nếu… mỗi tuần tôi chỉ mời cậu ăn một bữa trưa thì sao? Dù chỉ một bữa cũng không được sao?”
Lúc ấy Đào Minh Chước thật sự có hơi không cầm cự nổi, thế nhưng cậu nghĩ nếu đã tới nước này thì nên từ chối đến cùng.
Cuối cùng, Đào Minh Chước nói với Kinh Từ: “Tôi xin lỗi.”
Bức tranh sơn dầu cỡ nhỏ hình bánh burger kia, về sau Đào Minh Chước không thu tiền của Kinh Từ.
Khoảng cách giữa chức vụ của hai người rất lớn, vốn chẳng có mấy thời gian ở cùng một chỗ. Vậy nên, từ hôm đó trở đi, cuộc sống của bọn họ hiển nhiên cũng không còn chút giao điểm nào.
Đào Minh Chước có đoán trước rằng lần gặp mặt tiếp theo hẳn sẽ hơi ngượng nghịu, chẳng qua cậu không ngờ được, mới không gặp nhau có một tuần, Kinh Từ lại trông… tiều tụy hẳn đi như thế.
Có lẽ vì có khúc mắc trong lòng, hiệu suất làm việc của Đào Minh Chước ngày hôm đó đạt mức rất thấp.
Sau khi hết giờ làm, đồng nghiệp lần lượt ra về, Đào Minh Chước vẫn ngồi vẽ phác họa thêm một lúc. Khi ngẩng lên nhìn đồng hồ, cậu phát hiện đã 8 giờ tối.
Đắn đo một lúc, Đào Minh Chước đứng dậy, quyết định xuống tầng để mua đồ uống cùng cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi, tối nay sẽ ở lại công ty lâu thêm một chút.
Xách đồ đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Đào Minh Chước trông thấy một chiếc ô tô dừng trước cửa công ty.
Cửa xe mở ra, cậu thấy Kinh Từ bước xuống từ một bên xe, thư ký của anh xuống xe từ bên còn lại, chạy vài bước rồi tới đỡ anh.
Đào Minh Chước nhờ lúc trưa tuy Kinh Từ trông có vẻ mệt mỏi, nhưng ít nhất vẫn trong trạng thái tỉnh táo.
Song, giây phút này đây, dường như ngay cả bước đi của anh cũng hơi loạng choạng. Thư ký ở bên cạnh muốn đỡ anh nhưng anh lắc đầu, hình như tỏ ra mình không sao.
Sau đó anh chỉ về phía sau xe, nói mấy lời, có vẻ như bảo thư ký mau về đi.
Nét mặt của thư ký lộ rõ nét do dự, nhưng thái độ của Kinh Từ lại rất kiên quyết. Thư ký chần chừ một lát, sau cùng vẫn quay người lên xe.
Đào Minh Chước xách hộp cơm đứng trước cửa cửa hàng tiện lợi, thấy Kinh Từ đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi mới từ từ xoay người, chậm chạp bước chân đi về hướng cửa công ty.
Sau khi về phòng, rõ ràng lúc này chẳng có ai nhìn cậu chằm chằm, thế nhưng Đào Minh Chước ăn được nửa hộp cơm thì chẳng nuốt trôi nổi nữa.
Cậu đặt chiếc dĩa nhựa xuống, đứng dậy, chuẩn bị lên tầng.
Nhớ lại bộ dạng vừa rồi của Kinh Từ, Đào Minh Chước cảm thấy bản thân cần phải nói chuyện với anh. Ít nhất cậu cần chắc chắn rằng tình trạng anh hiện tại như vậy không phải do những lời hôm cuối tuần của mình gây ra.
Thang máy đã tới tầng có phòng làm việc của Kinh Từ. Cửa vừa mở, Đào Minh Chước lập tức đứng hình.
Kinh Từ đang đứng trên hành lang, lưng hơi khom, một tay vịn vào tường, sắc mặt trông rất tệ.
Đèn trong hành lang hơi tối nhưng Đào Minh Chước vẫn có thể nhìn thấy môi Kinh Từ tái nhợt, cả người toát mồ hôi lạnh, rõ ràng không còn đứng vững được nữa.
Còn cách phòng làm việc vài bước, nhưng anh dường như đã không đi nổi dù chỉ một bước.
Linh cảm mách bảo Đào Minh Chước có chuyện không ổn. Cậu bước vội tới bên cạnh anh, đỡ lấy anh.
Vừa đến gần, cậu đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Kinh Từ, thêm vào đó là nhiệt độ tay lạnh như băng của anh cùng việc đổ mồ hôi lạnh khắp người. Đây hẳn là những triệu chứng của hiện tượng hạ đường huyết sau khi say.
Đào Minh Chước vội vàng hỏi anh: “Tối nay anh đã ăn gì chưa?”
Kinh Từ đã không còn sức để trả lời. Anh chỉ cúi gằm, lắc đầu rất khẽ.
Đào Minh Chước cảm thấy tình trạng anh không ổn, gấp rút đỡ anh vào phòng làm việc, đặt anh ngồi ở sofa trong góc phòng. Lúc đang định chạy xuống tầng kiềm chút gì ăn cấp cứu thì cậu nghe thấy Kinh Từ hổn hển nói: “Trong hộp hàng giao tới… trên bàn… có kẹo.”
Đào Minh Chước sững người, bước nhanh tới trước bàn làm việc của Kinh Từ, quả nhiên phát hiện ra rất nhiều kẹo trong hộp hàng giao tới, đều là vị nho tím hoặc nho mẫu đơn.
Tay Đào Minh Chước hơi khựng lại.
Thế nhưng hiện tại không phải lúc để cậu suy nghĩ nhiều. Sau cùng, Đào Minh Chước cầm lấy một hộp kẹo hoa quả vị nho tím, cuống cuồng bóc vỏ hộp.
Sau khi nhét kẹo vào miệng Kinh Từ, Đào Minh Chước lại vội vã chạy xuống tầng lấy chai nước quả mình mới mua mang lên, đút anh uống nửa bình.
Năm phút sau, Kinh Từ cuối cùng cũng dần trở lại bình thường. Anh hơi mất sức mới mở được mắt ra. Khi nhìn rõ khuôn mặt của Đào Minh Chước, anh nói: “… Xin lỗi.”
“Anh bụng rỗng uống rượu đấy à?” Đào Minh Chước cau mày: “Tối chưa ăn gì cả sao?”
Dường như nhớ lại chuyện gì đó không mấy vui vẻ, Kinh Từ nhíu mày, đưa tay lên ôm bụng mình, sau cùng trả lời một cách lấp lửng: “… Hình như đã quên mất.”
Đào Minh Chước ngạc nhiên: “Sao quên được?”
Với địa vị của Kinh Từ chắc chắn có nhiều kinh nghiệm hơn hẳn cậu trong việc tham gia tiệc rượu hoặc tiệc tối, sao có thể cẩu thả đến mức để xảy ra chuyện uống quá chén khi bụng rỗng chứ?
Có vẻ hơi cồn đã tạm khiến Kinh Từ trút bỏ dáng vẻ dịu dàng và lịch thiệp khi tiếp xúc với người khác, anh không nói năng gì một lúc rất lâu. Anh chỉ nhìn chằm chằm mặt Đào Minh Chước, mãi sau mới chớp mắt rồi nhìn sang chỗ khác, tự lẩm bẩm một mình: “Đều tại cậu…”
Giọng Kinh Từ càng lúc càng nhỏ, Đào Minh Chước không nghe rõ gì cả: “Gì cơ?”
Kinh Từ dường như cũng mới nhận ra mình vừa nói gì.
Anh thoáng sửng sốt, từ từ co người lại trên sofa, sau đó nhìn vào mắt Đào Minh Chước rồi chỉ lắc đầu, không nhắc lại.
Đào Minh Chước có chút nóng nảy: “Anh nói cho rõ ràng!”
Đào Minh Chước hơi cao giọng, hàng mi của Kinh Từ khẽ run lên.
Có lẽ vì say rượu, mắt Kinh Từ hơi đỏ, anh nhìn thẳng về phía Đào Minh Chước, trong mắt óng ánh nước.
Không hiểu sao, Đào Minh Chước lại cảm thấy Kinh Từ hình như hơi giận.
Kinh Từ chống tay lên tay vịn của ghế sofa, ngồi thẳng người dậy một cách khó khăn, rồi từ từ áp sát gần Đào Minh Chước đang nửa ngồi xổm bên cạnh sofa.
Anh hơi nghiêng mặt, khoảng cách rất gần, gần đến nỗi Đào Minh Chước có thể cảm thấy được hơi thở ấm áp của Kinh Từ cũng mùi rượu tỏa ra từ người anh.
Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ nhỏ giọng hỏi mình: “Không phải cậu hỏi… vì sao tôi lại quên ăn sao?”
“Vừa rồi tôi muốn nói là…” Anh chậm rãi nói bên tai Đào Minh Chước, nói rất rành mạch: “Vì không có cậu ở bên nên tôi hoàn toàn không ăn uống được gì cả.”
Đào Minh Chước lập tức trợn tròn mắt, sau đó cậu nghe thấy tiếng cười mơ hồ, khe khẽ của Kinh Từ bên tai mình.
“Giờ cậu, nghe rõ chưa?” Anh hỏi.
–
Tác giả: Một câu nhiều nghĩa:
Tiểu Kinh (buồn bã): Vì không có cậu nên tôi ăn không vào.
Tiểu Đào (đau lòng): Vì không có mình nên anh ấy ngay cả cơm cũng không thèm ăn!