Kinh Từ vốn đang trải qua một cuối tuần vô cùng chán chường.
Tối thứ Bảy anh tới thăm Lý Lam. Lý Lam vui lắm, cùng dì giúp việc nấu cho anh một bàn đầy đồ ăn.
Không có Đào Minh Chước ăn cùng, tất cả thức ăn đều bị bao phủ bởi một màu xám ảm đạm. Cá trông đến là tanh, dầu mỡ nổi lềnh phềnh trên bát canh cá, ngay cả rau củ cũng trông héo úa.
Kinh Từ biết đây thật ra chỉ là ảo giác của bản thân, thế nhưng anh vẫn chẳng hề muốn nhấc đũa.
Có lẽ vì tác dụng “đưa cơm” của Đào Minh Chước quá mức rõ rệt, nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Kinh Từ cảm thấy bản thân có lẽ ở một mức độ nào đó đã ỷ lại vào cậu.
Kinh Từ cố gắng uống một bát canh cá, gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát một lúc, làm bộ như đã ăn rồi nói với Lý Lam: “Con no rồi ạ.”
Lý Lam đang xem TV, đáp “Ừ”.
Lý Lam nói: “Sáng mai mẹ sẽ đi học vẽ tranh sơn dầu ở chỗ này. Chiều con qua đón mẹ rồi đưa mẹ đi uống trà chiều với dì Từ của con, tiện gặp dì ấy một chút nhé.”
Kinh Từ cảm thấy lịch trình của Lý Lam còn kín mít hơn cả mình. Anh mỉm cười, hỏi: “Không phải lúc trước mẹ học đánh piano sao, sao giờ lại chuyển sang vẽ tranh sơn dầu rồi? Hơn nữa sao không thuê người đến nhà dạy?”
Lý Lam “hừ” nhẹ, nói: “Con không hiểu đâu. Giáo viên thuê tới nhà chỉ biết xoi mói các lỗi của mẹ. Cửa hàng này có cậu nhóc tốt tính lắm, mỗi lần dù cho mẹ có vẽ gì thì cậu ấy cũng vui vẻ khen ngợi mẹ, vậy nên mẹ cũng vui vẻ nạp tiền cho bọn họ.”
Kinh Từ xem địa chỉ Lý Lam gửi cho mình, phát hiện là một cửa hàng làm móng. Một cậu chàng ở cửa hàng làm móng dạy người khác vẽ tranh sơn dầu, Kinh Từ nghe sao cũng thấy không đáng tin cậy.
Thế nhưng Lý Lam thích, anh cũng chỉ đành cười, bảo: “Vâng ạ.”
Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, Lý Lam có để lại bánh trứng do chính tay bà làm, nhưng Kinh Từ vẫn không có cảm giác thèm ăn. Anh đắn đo một lúc, cuối cùng đút bánh trứng cho chú chó Alaska của Lý Lam.
Khi tới cửa hàng làm móng kia, anh uể oải đứng trước bảng giá trong cửa hàng, suy nghĩ lát đưa Lý Lam tới nơi tụ tập xong, bản thân có lẽ sẽ mượn cớ công việc để rời đi, về nhà làm một giấc. Nói không chừng có thể ngủ thẳng tới sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại đã là thứ Hai, sau đó có thể tìm Đào Minh Chước vào buổi trưa và tiếp tục ăn trưa với cậu.
Nhưng Kinh Từ nào có ngờ được, cậu chàng làm việc ở cửa hàng làm móng này lại chính là Đào Minh Chước.
Lời mời của chị Đào Minh Chước ở một mức độ nào đó có thể coi là một niềm vui bất ngờ. Kinh Từ cảm thấy mình phải nắm chặt cơ hội này. Từ sau khi mắc bệnh, anh hiểu sâu sắc việc để có được một bữa ăn ngon miệng khó khăn đến nhường nào.
Cho dù cái giá phải trả là móng tay của bản thân, Kinh Từ cảm thấy chỉ cần có thể kéo dài thời gian, để được ăn cùng với Đào Minh Chước thì vậy cũng được.
Biểu cảm của Đào Minh Chước khi ấy vô cùng phức tạp: “Anh làm thật á?”
Kinh Từ gật đầu: “Không được sao?”
Đào Minh Chước rất cao, nhưng lúc này lại đeo một chiếc tạp dề màu hồng phấn. Chiếc tạp dề trông nhỏ xíu trên người cậu, khiến Kinh Từ cảm thấy đây là một sự tương phản rất thú vị.
Kinh Từ thật sự có chút buồn cười nhưng rồi vẫn kìm lại được.
Đào Minh Chước dường như cũng bó tay. Cậu cúi đầu, thở dài: “Thế này đi. Để tôi kiểm tra giúp anh xem còn dư chút màu nào không, nói không chừng vẫn có thể vẽ được một bức tranh cỡ nhỏ.”
Kinh Từ “A” lên một tiếng, cảm thấy không cần phải hy sinh móng tay mình chắc chắn là kết quả tốt nhất, bèn cảm ơn từ tận đáy lòng: “Vậy thì hay quá, cậu vất vả rồi.”
Đào Minh Chước hờ hững đáp “Ờ” một tiếng. Cậu không nói năng gì, quay người gắng gượng đi về trước.
Kinh Từ nhìn theo bóng lưng cậu, phát hiện vành tai cậu phớt đỏ.
Kinh Từ cảm thấy có vẻ Đào Minh Chước thuộc tạng người dễ đỏ mặt. Có lẽ vì thời tiết mùa xuân ấm áp, hoặc có lẽ vì bình thường cậu ăn uống đầy đủ nên khí huyết dồi dào, về sau anh có thể thử cho cậu ăn những món thanh đạm hơn một chút.
Mà Đào Minh Chước bên này thật sự cảm thấy bản thân sắp tan chảy rồi.
Cậu không thể ngờ được, chỉ vì để có thêm chút thời gian ở bên cậu như vậy vào cuối tuần, vị cấp trên này thậm chí có thể hạ thấp giới hạn đến mức ngay cả sơn móng cũng chịu.
Lý Lam bên này chụp xong ảnh thì cũng đã thu dọn xong xuôi. Nghe bảo Kinh Từ cũng muốn trải nghiệm dịch vụ vẽ tranh sơn dầu, bà bèn dặn dò anh sử dụng thẻ thành viên của mình để được giảm giá, sau đó vội vàng lên xe rời đi.
Đào Minh Chước vừa giúp dựng giá vẽ nhỏ lên, vừa nói: “Anh có thể chọn những bức tranh cỡ nhỏ treo trên tường, hoặc bản thân anh có muốn vẽ gì không, đơn giản một chút cũng được.”
Kinh Từ ngẫm nghĩ, lướt điện thoại tìm thử, sau đó đưa ra một bức hình: “Cái này được không?”
Đào Minh Chước sửng sốt: “Anh muốn vẽ bánh hamburger?”
Kinh Từ gật đầu.
Được thì cũng được, chẳng qua hầu hết khách hàng bình thường đều chọn tranh phong cảnh hoặc động vật. Đào Minh Chước thật sự chưa từng thấy có vị khách nào lại muốn vẽ bánh burger Filet-O-Fish.
Đào Minh Chước phối màu cho anh, bảo: “Vẽ được. Anh tự đối chiếu với ảnh, phác họa nét viền cơ bản trước đi.”
Kinh Từ nhận lấy cọ, nhìn ảnh trên điện thoại một lúc, sau đó vụng về nhúng một ít màu rồi cẩn thận vẽ đường khung trên toan vẽ.
Đào Minh Chước đứng phía sau anh, quan sát một lúc rồi không nhìn tiếp nổi nữa: “Ờm… Vật anh muốn vẽ có hình tròn, anh không thấy đường khung của mình hơi vuông sao?”
Kinh Từ “À” lên một tiếng, bảo: “Vậy để tôi sửa.”
Kinh Từ lại vẽ thêm vài nét nữa. Lần này mắt Đào Minh Chước sắp lọt tròng mất rồi: “Hamburger tròn thật nhưng nó không phải một khối cầu hoàn chỉnh. Anh như này là muốn vẽ dưa hấu sao?”
Tính tình Kinh Từ rất nhã nhặn. Anh nhìn toan vẽ suy nghĩ một lúc rồi ngửa mặt, cong cong khóe mắt với Đào Minh Chước: “Xin lỗi, tôi vẽ không giỏi lắm.”
Đào Minh Chước thoáng khựng lại: “… Không sao. Anh đứng lên đi, để tôi dựng khối giúp anh.”
Sau khi nhận lấy cọ vẽ, Đào Minh Chước bắt đầu chỉnh sửa lại giúp anh từ phần hình khối cơ bản. Kinh Từ nhìn ra được, chỉ với vài nét cọ dứt khoát của cậu đã trực tiếp chỉnh lại toàn bộ cấu trúc và tỷ lệ ban đầu, thậm chí các tầng màu của bức tranh cũng trở nên khác hẳn.
Kinh Từ khen ngợi: “Cậu giỏi ghê.”
Tay Đào Minh Chước thoáng khựng lại, nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, Đào Tuyết xuất hiện ở cửa, cười rạng rỡ, hỏi: “Gọi đồ giao tới thôi. Nay ăn bún, hai người muốn ăn loại nào? Tiểu Kinh gọi nhiều vào nhá. Bình thường chị Lý hay đặt trà sữa cho mọi người, cậu cũng đừng khách sáo với bọn tôi.”
Đào Minh Chước: “Bún bò thái lát nấu chua, mức cay cao nhất, thêm một trứng trần.”
Kinh Từ mỉm cười: “Tôi giống cậu ấy là được.”
Bàn tay cầm cọ vẽ của Đào Minh Chước khẽ run rẩy: “Sao anh không xem thử các loại khác, nhỡ đâu món tôi thích, anh không thích thì sao?”
Kinh Từ trả lời cũng rất nhanh: “Không có chuyện không thích đâu.”
Kiểu này là “yêu ai yêu cả đường đi” đến mức độ nào rồi? Đào Minh Chước thật sự đến cọ cũng sắp cầm không vững.
Nhìn nét vẽ run rẩy vừa rồi, Đào Minh Chước hít sâu một hơi, đưa tay lau nhẹ toan vẽ rồi dùng màu khác phủ lại lên.
Hình khối ban đầu của chiếc burger cá chiên đã hiện ra ở trung tâm tấm toan vẽ. Đồng thời, Đào Minh Chước cũng nhận ra tuyệt đối không thể tiếp tục như này nữa.
Tuy vẫn chưa rõ rốt cuộc tình cảm mà Kinh Từ dành cho mình bắt nguồn từ đâu, nhưng Đào Minh Chước cảm thấy bản thân không nên tiếp tục như này với anh, cũng không nên ăn cơm người ta mời mãi mà chẳng có lý do chính đáng nào.
Có vài lời vẫn nên nói rõ ràng thì hay hơn.
Chẳng qua, vấn đề hiện tại nằm ở chỗ Kinh Từ chưa mở lời, Đào Minh Chước cũng không thể nói thẳng “Tôi không có ý gì với anh”, như vậy sẽ có vẻ như cậu đã tự mình đa tình.
Thêm vào đó đối phương là cấp trên của cậu, vậy nên cậu phải áp dụng những cách nói uyển chuyển mà người ta không thể từ chối.
Kinh Từ đang chăm chú nhìn bức tranh thì nghe thấy Đào Minh Chước gọi tên mình, anh bèn quay sang.
Đào Minh Chước húng hắng cổ họng: “Kinh Từ, giống như trước đó anh từng nói, chúng ta có thể coi là bạn bè với nhau rồi, vậy tôi cũng muốn kể với anh chuyện hơi mang tính riêng tư này.”
“Chủ yếu là bí mật này tôi chẳng cách nào kể được với đồng nghiệp cùng phòng.” Cậu nói như vậy: “Vậy nên tôi đã giấu rất lâu, vẫn luôn muốn tìm một người… tâm sự.”
Thật ra Kinh Từ có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh lại cảm thấy việc Đào Minh Chước bằng lòng thân thiết hơn với mình cũng là một chuyện tốt, bèn gật đầu: “Cậu nói đi.”
Sau đó Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước ngẩng lên nhìn mình một lúc rồi ngập ngừng nói: “Thật ra, trong lòng tôi đã có người rồi.”
Kinh Từ sửng sốt.
Anh không thể nào ngờ được Đào Minh Chước lại chia sẻ với mình bí mật riêng tư như vậy, có chút ngỡ ngàng trong thoáng chốc.
Kinh Từ chờ một lúc, tưởng rằng tiếp sau đó Đào Minh Chước sẽ miêu tả với mình về tính cách, ngoại hình của người trong lòng của cậu hay câu chuyện quen biết của hai người. Thế nhưng, không ngờ Đào Minh Chước lại không nói gì tiếp mà chỉ nhìn mặt anh đăm đăm, giống như đang chờ đợi phản ứng của anh.
Vậy nên Kinh Từ im lặng một chốc, rồi thử thăm dò đưa ra câu trả lời: “Được?”
Đào Minh Chước đột nhiên trừng to mắt: “… Chỉ, được?”
Kinh Từ suy nghĩ một lúc, cho rằng câu trả lời mình chưa đủ nhiệt tình, bèn ngập ngừng hỏi: “Rồi sao? Cậu đã tỏ tình với cô ấy chưa?”
Đào Minh Chước như thể bối rối trước câu hỏi ấy: “Trước mắt, vẫn… vẫn chưa có ý định này.”
Kinh Từ “À” một tiếng, thân thiện nói: “Vậy, cũng có nghĩa hai người hiện tại chưa ở bên nhau…”
Đào Minh Chước lắp bắp: “… Cũng, cũng đúng là chưa.”
Kinh Từ “Ừm” một tiếng. Anh cảm thấy nếu hỏi thêm thì sẽ dính dáng quá nhiều tới vấn đề cá nhân, vậy nên anh chỉ nhìn Đào Minh Chước mà không nói gì, kiên nhẫn đợi cậu kể tiếp.
Có điều Đào Minh Chước đột nhiên lại chìm trong im lặng kéo dài.
Kinh Từ có hơi khó xử, cho rằng cậu xấu hổ vì nhắc đến người trong lòng. Sau khi suy nghĩ, anh bèn chuyển chủ đề một cách rất chu đáo: “Đúng rồi, mai là thứ Hai rồi. Cậu muốn ăn gì, đồ Tứ Xuyên hay Nhật Bản?”
“Nếu cậu thích, chúng ta có thể thử một nhà hàng đồ Quảng Đông mới. Các món dimsum bên này hẳn là ngon hơn nhà hàng lần trước.” Anh bổ sung.
Bản thân Đào Minh Chước đang trong trạng thái mất hoàn toàn khả năng ngôn ngữ.
Cậu không cách nào ngờ được, vừa rồi Kinh Từ lại có thể trả lời một cách điềm tĩnh như vậy, chỉ vài câu qua loa là đã có thể nhẹ nhàng chặn hết toàn bộ đòn tiến công của cậu.
Lời anh nói có vẻ như mang ý: Tuy cậu đã có người mình thích, nhưng nếu cậu chưa tỏ tình, hai người hiện tại chưa ở bên nhau, vậy thì có thể ảnh hưởng gì tới tôi chứ?
Thậm chí sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, anh vẫn có thể tiếp tục mời cậu ăn trưa như không có chuyện gì xảy ra.
Đào Minh Chước hít sâu một hơi, cảm thấy nếu đã nói dối thì tốt nhất nên tỏ rõ ý cự tuyệt.
“Thật ra, người… người tôi thích là một trong những đồng nghiệp hay ăn cùng tôi trước đây.” Đào Minh Chước không dám nhìn Kinh Từ, chỉ có thể cắn răng tiếp tục bịa chuyện: “Tôi muốn tiếp xúc với người ấy nhiều hơn ngoài lúc làm việc. Bữa trưa là thời điểm tương đối quan trọng.”
“Nói cách khác, sau này hẳn là tôi… không thể tiếp tục ăn trưa với anh được nữa.” Đào Minh Chước nói.
Không khí trong thoáng chốc đột ngột trở nên im phăng phắng.
Đào Minh Chước ngẩng đầu thì thấy Kinh Từ đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Một lúc sau, cậu mới thấy Kinh Từ chậm rãi chớp mắt, khẽ hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
.
Tác giả:
Tiểu Kinh: Không thể chấp nhận
Tiểu Đào (buồn bã): Quả nhiên… anh ấy vẫn không thể chấp nhận được.