Đào Minh Chước không thể ngờ được, Kinh Từ lại tấn công mình một cách thẳng thừng và công khai như vậy.
Anh dường như không quá để ý đến việc xung quanh đều là cấp dưới của mình, cách đặt câu hỏi tuy lịch sự nhưng đồng thời cũng rất phóng khoáng và trực tiếp.
Trong thoáng chốc, Đào Minh Chước toát mồ hôi như mưa.
Kinh Từ nói “với tư cách một người bạn”, vậy nên Đào Minh Chước cảm thấy nếu lúc ấy bản thân từ chối thì có khả năng rất lớn sẽ càng kỳ quặc hơn trong mắt những người xung quanh.
Vậy nên khi đó cậu đã ngơ ngác đáp “Được”, rồi lấy điện thoại ra, cho anh số tài khoản WeChat của mình.
Đã kết bạn WeChat, cũng đã uống hết trà hoa quả, sau khi về đến nhà, Đào Minh Chước cuối cùng mới hoàn hồn.
Cậu vội vàng cầm điện thoại gõ chữ lia lịa, quyết định phải chặn trước một bước.
Cậu dứt khoát soạn một tin nhắn thật dài gửi cho Kinh Từ: “À, thật xin lỗi, cuối tuần này tôi phải giúp người nhà xử lý chút chuyện, vậy nên có lẽ không có thời gian rảnh.”
Một lúc sau, Kinh Từ trả lời: “Không sao, có cơ hội chúng ta lại hẹn nhau.”
Đào Minh Chước thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thử lướt, phát hiện Kinh Từ hẳn cũng đã cho cậu WeChat cá nhân của anh. Trang Khoảnh khắc của anh rất sạch sẽ, trong phạm vi cho phép xem hiện tại chỉ thấy một video với dòng chú thích: Thật hâm mộ mày
(Trang Khoảnh khắc: hiểu đơn giản là trang cá nhân trong Wechat)
Mở video, là một chú chó Alaska cỡ bự đang vui vẻ vẫy đuôi, xì xụp xì xụp ăn thức ăn dành cho chó trong tô.
Đào Minh Chước hơi thắc mắc, vì cậu không rõ việc chó ăn thức ăn có gì đáng hâm mộ, nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều, chỉ tắt điện thoại đi.
Đào Minh Chước thật sự cũng không nói dối Kinh Từ, cuối tuần cậu có việc thật.
Bố mẹ Đào Minh Chước có mở một nhà hàng nhỏ. Gần quan được ban lộc, từ bé Đào Minh Chước đã ngày ngày ôm bát cơm ngồi trước quầy thu ngân trong nhà hàng của nhà mình, vừa đút cơm mới nấu vào miệng vừa làm bài tập, vấn đề dinh dưỡng chưa từng lơ là.
Đào Minh Chước có một người chị ruột lớn hơn cậu ba tuổi tên Đào Tuyết. Hai người họ chí chóe từ bé đến lớn, thế nhưng cả hai chị em cũng đều bộc lộ tài năng nghệ thuật thiên bẩm xuất chúng ngay từ thuở nhỏ.
Học nghệ thuật đốt tiền, song bố mẹ họ rất cởi mở, cảm thấy nếu gia đình đã có điều kiện mà con cái thích thì cũng xứng đáng.
Họ thử cân nhắc, cảm thấy nếu sau này hai chị em có triển vọng thì có thể làm họa sĩ có chút tiếng tăm, mở triển lãm. Nếu không được thì làm giáo viên dạy vẽ cũng rất ổn, kể với người ngoài cũng nở mày nở mặt.
Kết quả sau khi tốt nghiệp Đại học, Đào Tuyết đam mê trang điểm làm đẹp đã dứt khoát mở một tiệm làm móng nho nhỏ.
Bố mẹ Đào Minh Chước khi ấy có hơi hối hận, nhưng vẫn trông mong vào cậu hai Đào Minh Chước có thể mang lại được chút vẻ vang.
Nào ngờ, Đào Minh Chước lại hứng thú với thiết kế game. Portfolio của cậu được rất nhiều công ty lớn để mắt tới, sau khi tốt nghiệp lập tức chuyển sang vẽ “đám bé xíu” trong game.
(Portfolio: tổng hợp toàn bộ dự án, tác phẩm đã tham gia thực hiện)
Tâm trạng của hai cụ lúc ấy đã đạt tới trình độ Tết nhất nhác thấy hai chị em họ về nhà là muốn đạp cho một cú, tống ra khỏi nhà.
Cũng may, mấy dự án game Đào Minh Chước tham gia đều đã vào guồng, việc kinh doanh tiệm làm móng của Đào Tuyết cũng rất đắt khách. Thấy hai người đều tự nuôi được bản thân, các cụ cũng không có ý kiến gì nữa.
Hai năm trước Đào Tuyết kết hôn, vừa có thai mới đây không lâu. Mỗi cuối tuần Đào Minh Chước đều tới giúp việc cho tiệm làm móng của cô.
Cuối năm trước sau khi chuyển sang mặt bằng rộng hơn, Đào Tuyết quyết định mở rộng thêm một vài dịch vụ mới, một cửa hàng sử dụng cho hai mục đích. Sảnh chính dùng để làm móng, hai phòng nhỏ bên trong dùng làm phòng vẽ, dạy khách vẽ một vài bức tranh sơn dầu nhỏ đơn giản.
Cửa hàng như vậy rất phù hợp để giết thời gian, cũng được nữ giới ở đủ mọi lứa tuổi ưa thích.
Hôm nay vừa bước vào cửa hàng, Đào Minh Chước đã nghe thấy Đào Tuyết hả họng ở đó gào lớn: “Mau mau, Tiểu Hổ, nối móng rồi sơn mắt mèo ombre cho người đẹp này nào!”
Quay sang thấy Đào Minh Chước ở cửa, Đào Tuyết lập tức thở phào nhẹ nhõm, lạch bạch chạy tới, đẩy cậu vào trong cửa hàng: “Thằng nhóc này cuối cùng cũng tới rồi. Chị Lý đến rồi đó, cứ hỏi em đâu suốt.”
Đào Minh Chước thấy cô vác bụng bầu chạy loạn khắp nơi thì chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía: “Bà cố ơi, chị thôi đừng lo chuyện người khác nữa, tự ngồi xuống nghỉ chút đi được không?”
Đương nhiên Đào Minh Chước không biết làm móng. Mỗi cuối tuần cậu tới cửa hàng chủ yếu để giúp tiếp đón một vài vị khách chọn dịch vụ vẽ tranh sơn dầu.
Phần lớn những vị khách này đều không có kiến thức nền tảng, vậy nên ngoài việc hướng dẫn một số kiến thức cơ bản, Đào Minh Chước còn có một vai trò vô cùng quan trọng, đó là giúp họ “trau chuốt” nhẹ nhàng vài nét ở bước cuối.
Trong hầu hết các trường hợp, vài nét này không chỉ có tác dụng “thêm hoa trên gấm”, mà còn là “cải tử hoàn sinh”.
“Chị Lý” mà Đào Tuyết nhắc tới là Lý Lam, có thể coi là khách lâu năm của cửa hàng, cũng là một bác gái “phú bà thực thụ”.
Bác gái này tình tình vui vẻ và hào phóng, từng than phiền vì sao hạn mức nạp thẻ của cửa hàng chỉ có 8888. Bà làm móng chỉ chọn dòng sơn gel tầm cỡ hoàng gia của Nhật Bản có giá đắt đỏ nhất, vẽ tranh sơn dầu cũng chỉ chọn gói hướng dẫn chuyên gia VIP một kèm một.
Tóm lại là một vị khách nóng tính nhưng nói chuyện cũng rất thú vị.
Hôm nay, Đào Minh Chước vừa vào phòng thì đã thấy bà mặc một bộ đồ Chanel màu hồng nhạt, đang cầm cọ bôi trét nguệch ngoạc một cách lưu loát trên toan vẽ[1].
Mí mắt Đào Minh Chước giật giật, vội vàng tự đeo một chiếc tạp dề nhỏ vào trước, sau đó cầm một chiếc khác, chạy thẳng đến bên cạnh Lý Lam.
“Chị ơi, coi như em xin chị.” Đào Minh Chước nói: “Chị không xót quần áo thì em xót, chị mau đeo lên đi.”
Lý Lam đeo tạp dề có chút gượng ép, nói: “Này có gì, bẩn thì mua mới. Lại xem giúp chị, hôm nay chị vẽ thế nào?”
Hôm nay Lý Lam chọn vẽ cây phong và dòng sông. Đào Minh Chước đưa mắt nhìn kỹ, suýt còn tưởng bản thân trông thấy hồ máu dưới địa ngục.
Thế nhưng cậu vẫn khen ngợi mà mặt không đỏ, tim không chệch nhịp: “Chị vẽ rất có vibe, màu đỏ của lá phong được thể hiện hết trên hồ nước. Khả năng cảm màu của chị vẫn tốt đó giờ, chỉ là có vài chi tiết nhỏ em có thể điều chỉnh giúp chị một chút, thế nào?”
Lý Lam rất hài lòng với những lời vừa rồi, vứt bút cho cậu: “Em vẽ đi, vừa hay để chị nghỉ ngơi một lúc.”
“Hay hôm nay em sửa thêm cho chị chút nữa đi, chị thấy mình vẽ hơi đẹp quá.” Lý Lam suy nghĩ rồi bảo: “Nay con trai út tới đón chị. Chị định sẽ để nó mang về treo trong nhà nó, thằng nhóc này khoảng thời gian trước mới về nước, trong nhà vẫn còn trống không.”
Đào Minh Chước mỉm cười đáp: “Em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Mỗi lần nhắc tới con mình, giọng Lý Lam đều dịu dàng hẳn. Bà bắt đầu kể với Đào Minh Chước với giọng nửa phàn nàn, nửa khoe khoang: “Để chị kể em nghe, thằng út nhà chị có gu cực kén chọn. Không chỉ tranh vẽ, bình thường nó toàn bảo chị ăn mặc quá sặc sỡ, thế nhưng nó nào có biết rằng chỉ có mặc vậy mới trông có sức sống.”
Đào Minh Chước nhịn cười: “Dạ, dạ, có sức sống, có sức sống.”
Lý Lam kể tiếp: “Chắc em không biết , bộ hôm nay của chị là chị kêu thằng Út chọn cho đấy. Đơn giản thì cũng hơi đơn giản nhưng thật sự vẫn rất đẹp, đúng chứ?”
Đào Minh Chước: “Vâng, vâng, đẹp, đẹp.”
Lý Lam hài lòng, cúi đầu lướt điện thoại một lúc rồi chợt kêu lên “Ôi chao”: “Con trai chị đến rồi, hẳn là ở phòng ngoài chỗ các em.”
Lý Lam thoáng liếc qua bức tranh đã được Đào Minh Chước chỉnh sửa xong xuôi, hào hứng nói: “Để chị chụp ảnh tranh trước đã. Vừa hay tiền trong thẻ hẳn chẳng còn bao nhiêu, em ra phòng ngoài tìm con trai chị, kêu nó nạp tiền cho chị.”
Trên đường đi ra phòng ngoài, đầu Đào Minh Chước vẫn đang ngập trong “con trai chị, con trai chị” của Lý Lam. Cậu thầm cầu nguyện vài giây cho người con trai út xui xẻo này.
Thế nhưng, Đào Minh Chước vừa rẽ ra tới khu sơn móng ở phòng ngoài thì thấy Kinh Từ đứng trước cửa, đang chăm chú nhìn bảng giá màu hồng phấn trên tường.
Hiện tại giới tính nam đang hít thở trong cửa hàng chỉ có hai người bọn họ, vậy nên giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, Đào Minh Chước đeo tạp dề màu hồng phấn đã đứng hình ngay tại chỗ: “… Anh là con trai út?”
Kinh Từ: “…?”
Kinh Từ rõ ràng cũng có chút giật mình.
Đào Tuyết bên này vừa tiễn một vị khách, thấy hai người họ đang đứng song song thì tò mò: “Sao vậy Đào Minh Chước? Người quen à?”
Đào Minh Chước còn chưa trả lời, Kinh Từ đã thân thiện lên tiếng: “Là bạn.”
Đào Minh Chước: “Con trai chị Lý… đồng nghiệp ở công ty em, Kinh Từ.”
Đào Tuyết “À” lên một tiếng, ngạc nhiên: “Trùng hợp ghê.”
Đào Minh Chước cố tình không nhắc tới việc Kinh Từ là cấp trên của mình vì sợ với tính cách của Đào Tuyết, sau khi cô biết được sẽ lôi kéo Kinh Từ một cách nhiệt tình quá mức.
Kết quả mạch não của Đào Tuyết lại khác với người thường. Cô thấy Kinh Từ trẻ trung, điển trai, gia cảnh còn không hề tầm thường, cảm thấy thằng em trai xui xẻo nhà mình có thêm nhiều bạn bè như vậy cũng là chuyện tốt.
Hơn nữa nghĩ tới việc Lý Lam luôn ủng hộ việc kinh doanh của cửa hàng, cô lập tức nhiệt tình: “Ôi, Tiểu Kinh, cậu đã ăn gì chưa? Vừa hay bọn tôi định gọi đồ ăn giao tới, nếu không ngại thì cậu có muốn ăn cùng bọn tôi không?”
Khoảnh khắc nghe thấy chữ “Tiểu Kinh”, Đào Minh Chước thật sự đã muốn phát điên. Càng khiến cậu hoảng loạn hơn là cậu rõ ràng đã thấy mắt Kinh Từ hơi bừng sáng.
Đào Minh Chước rất muốn nói cho Đào Tuyết biết rằng trước đó cậu đã ăn trưa rất nhiều bữa cùng Kinh Từ rồi, hơn nữa tình hình hiện tại khá đặc thù, nếu tiếp tục ăn chung có lẽ sẽ thật sự xảy ra vấn đề.
Đầu cậu đau như búa bổ, thử cắt ngang “câu thần chú” của Đào Tuyết: “Chị, người ta đến đón người mà, lát nữa còn có việc phải đi…”
Kinh Từ: “Được.”
Đào Minh Chước: “…?”
Sau lời nhắc nhở của Đào Minh Chước, Đào Tuyết mới chậm trễ nhận ra mình tự nhiên thái quá: “Không sao chứ? Không làm chậm trễ việc của cậu chứ?”
Kinh Từ mỉm cười: “Không sao đâu, tài xế có thể đưa mẹ tôi về.”
“Vậy làm phiền mọi người rồi.” Anh nói.
Đào Tuyết vui vẻ nói: “Không đâu, không đâu! Không phiền, không phiền!”
Đào Minh Chước cảm thấy bản thân sắp tắt thở rồi.
Cậu do dự một lúc rồi vội vàng kéo Kinh Từ sang bên, giả bộ tốt bụng mà khuyên nhủ: “Chuyện đó… Không sao đâu, anh không cần phải ngại từ chối chị ấy chỉ vì đó là lời chị gái tôi nói đâu. Con người chị tôi hơi thân thiện quá mức, hơn nữa anh cũng chẳng có gì để làm ở cửa hàng này cả, cố đợi đồ ăn giao tới cũng rất nhàm chán đúng không…”
Quả nhiên, cậu thấy Kinh Từ lắc đầu, nói: “Không sao, không chán đâu.”
Đào Minh Chước: “… Vậy anh có thể làm gì ở đây?”
Đào Minh Chước cảm thấy Kinh Từ còn bám người hơn cả trong tưởng tượng của mình.
Cậu cũng ý thức được rằng giọng điệu mình vừa nãy có hơi dữ, chủ yếu là Đào Minh Chước không ngờ được Kinh Từ lại chủ động như vậy, tóm chặt không buông từng cơ hội được ở bên cạnh cậu.
Đào Minh Chước thấy hơi phiền lòng. Song, thật ra trong mấy ngày nay cũng đã trải qua đủ loại cú sốc, cậu đã bắt đầu cảm thấy mọi chuyện diễn ra như vậy thật sự cũng không bất hợp lý đến thế.
Đào Minh Chước khựng lại một chút: “Tôi không có ý gì khác, chẳng qua…”
Kinh Từ trước giờ chưa từng cáu giận. Anh chỉ thoáng suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Đào Minh Chước và dịu dàng hỏi: “Dịch vụ vẽ tranh sơn dầu chỗ các cậu còn trống chỗ không? Mẹ tôi trước đây từng nhắc rất nhiều lần, tôi cũng muốn thử.”
Đào Minh Chước ho khan một tiếng: “Dịch vụ vẽ tranh sơn dầu chỗ bọn tôi phải đặt hẹn vì màu vẽ cần chuẩn bị trước. Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, khá đông khách nên hẳn là không còn chỗ trống.”
Kinh Từ im lặng một lúc rồi gật đầu.
Trông anh dường như có chút thất vọng, thế nhưng sau cùng vẫn thân thiện nói với Đào Minh Chước: “Không sao, bên cậu đắt khách, tôi hiểu mà.”
Đào Minh Chước thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân nên chặn hết mọi khả năng.
Chẳng qua không biết vì sao, trong lòng cậu lại đột nhiên áy náy khi thấy Kinh Từ rõ ràng đã rất thất vọng nhưng giọng điệu nói chuyện với mình vẫn điềm tĩnh, dịu dàng như cũ.
“Tôi thấy sơn móng tay trong tủ các cậu hình như vẫn còn rất nhiều.” Một giây sau, Đào Minh Chước đã nghe thấy Kinh Từ nói: “Vậy tôi làm móng cũng được.”
—
Tác giả: Đào Minh Chước: (⊙ˍ⊙)
Chú thích:[1] Toan vẽ: